Dược Viêm Hải là lão các chủ của Dược Vương các, từ sau khi ông ta thành lập Dược Vương các thì thế lực này ngày càng hơn, bây giờ đã đến mức có thể uy hiếp được uy nghiêm của hoàng thất.
Từ đó thể thấy ông ta là một người rất có dã tâm, có năng lực.
Nghe nói ông ta bị người của giới siêu phàm đá ra khỏi đó, sự thật có phải như vậy không thì không ai biết.
Nhưng ông ta có thể dựa vào năng lực của mình đột phá cảnh giới Thiên Ngư, sau đó trở thành thiên dược sư, nhiêu đó cũng đủ để thấy rằng thiên phú của ông ta cũng khá tốt.
Ông ta bước vào cảnh giới Thiên Ngư cũng được một thời gian rồi nhưng vẫn không ra tay mà bế quan trong phòng tu luyện, hôm nay mới là lần đầu tiên ông ta ra tay.
Ông ta hóa thành một ngọn lửa bay lên không trung, đôi cánh huyền khí vẫn chưa mở ra đã đánh vào Dương Ân trên không trung.
Ông ta không hề nói nửa lời thừa thãi với đối phương, tung một ngọn lửa khoảng hai mươi trượng vào đầu Dương Ân.
Cảnh tượng giống như một biển lửa đổ ập xuống, như muốn giết luôn cả Dương Ân lẫn Dương Khả Nhân.
“Dương Ân cẩn thận!”, những người quan tâm đến Dương Ân đều nghẹn thở, chỉ sợ ngọn lửa này sẽ giết chết hắn ngay tại chỗ.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Dương Ân lập tức phản ứng, hắn đẩy Dương Khả Nhân ra rồi một mình nghênh đón một chưởng này.
“Đại thiếu gia!”, Dương Khả Nhân hét lên thất thanh.
Ầm!
Phải nói là Dược Viêm Hải như dồn hết sức lực vào cú chưởng này vậy, dù Dương Ân kịp thời phản ứng nhưng vẫn bị cú chưởng này đập vào người khiến hắn ngã xuống đất, nền đất xuất hiện một cái hố sâu.
Mọi người đều thầm nghĩ: “Dương Ân toang rồi!”
Không một ai cho rằng Dương Ân có thể đỡ được một đòn của cảnh giới Thiên Ngư.
Phúc An Vương, Tống tướng, Hoàn Tuấn Bác đều nở nụ cười đắc ý, tâm trạng lập tức trở nên an tâm không ít.
“Dương Ân ca!”, Đường Hiểu Hàm ở phía sau vô cùng khó chịu thốt lên, nước mắt thi nhau rơi xuống.
Dương Khả Nhân cắn chặt môi, lòng đau như cắt, đau đớn bật khóc: “Đại thiếu gia!”
“Ha, ai dám khiêu khích Dược Vương các thì đây sẽ là kết cục của người đó!”, Dược Viêm Hải cười khẩy nói.
Người xung quanh đều nghe thấy lời Dược Viêm Hải nói, lòng đều lạnh đi, sau này càng phải kính trọng Dược Vương các hơn nữa.
Cũng đúng lúc này, có một luồng quyền mang lao ra từ trong hố sâu dưới nền đất.
Đó là sức mạnh quyền như mã yêu lao nhanh, mã yêu hí vang, lao đi nhanh như chớp khiến ai cũng kinh ngạc.
Man Mã quyền!
Dược Viêm Hải phản ứng rất nhanh, ông ta nhíu mày thầm nói: “Vẫn chưa chết sao?”
Trên người ông ta hiện lên một bộ giáp Thiên Lân, là chiến giáp chỉ có cường giả cảnh giới Thiên Ngư sở hữu, từng mảnh như vảy cá, khả năng phòng vệ mạnh hơn vương giáp không biết bao nhiêu lần.
Dược Viêm Hải không né đòn, ông ta muốn thử xem rốt cuộc Dương Ân mạnh thế nào, có thể đánh vỡ được giáp Thiên Lân của ông ta không.
Ầm!
Sức mạnh của Man Mã quyền đánh vào trên giáp Thiên Lân của Dược Viêm Hải, ông ta vẫn đứng yên ở đó nhưng trên giáp Thiên Lân lại xuất hiện vết nứt.
Vết nứt này rất nhỏ, nếu không phải là Dược Vương Hải thì không cảm nhận được.
“Sức mạnh như thế, lẽ nào tên nhóc này đã là cường giả cảnh giới vương giả đỉnh cấp rồi?”, Dược Viêm Hải khó hiểu nói.
“Ông già, ta phải giết ông!”, Dương Ân nhảy từ trong hố sâu ra, tức giận trợn mắt gầm lên với Dược Viêm Hải.
Dương Ân nhìn vẻ ngoài của Dược Viêm Hải ít nhiều gì cũng đoán được ông ta là cha của Dược Linh Vũ, hai người có gương mặt hao hao nhau, đối phương đã tự xưng là người của Dược Vương các thì chính là kẻ thù của hắn, trước tiên cứ đánh một trận rồi hẳn nói.
Lúc này đánh với Hoàn Tuấn Bác, hắn vẫn chưa đánh đã tay, bây giờ hắn muốn thách đấu với cường giả cảnh giới Thiên Ngư để xem mình có năng lực khiêu chiến không.
Dương Ân nói là làm, hắn huy động sức mạnh của đan điền, sau khi vận hành huyền khí vài chu thiên, hắn đã chữa lành hơn nửa những thương tích khi bị công kích lúc nãy rồi, thậm chí hắn còn có thể sử dụng Man Mã quyền để ra đòn.
Man Mã quyền vừa nhanh vừa mạnh, Dương Ân đã nhận ra dấu ấn khắc trong nụ hoa Thần đình từ lâu, hắn chỉ cần ra sức thúc đẩy là được.
Hắn không lo sẽ bị người khác nhìn ra đây là Man quyền, mọi người đều biết hắn không phải là người tộc Man di, hắn tận dụng lực cánh tay Man thần để thúc đẩy, vẫn hơi khác một chút so với Man lực chân chính, nhưng sức mạnh vẫn biến thái như thế, mỗi một quyền đều có thể giết chết một vương giả đỉnh cấp.
Dược Viêm Hải để mặc Dương Ân ra đòn, nhưng ông ta không dám tùy tiện để Dương Ân đánh không nữa, ông ta liên tục vung tay đỡ đòn hóa giải Man Mã quyền của Dương Ân, không hề để đòn tấn công của hắn đánh trúng người mình.
Mọi người nhìn Dương Ân dám cả gan khiêu khích Dược Vương Hải thì đều không khỏi thầm bật ngón tay cái, đều kinh ngạc thốt lên: “Thiên Kiêu tuyệt thế!”
Ngoài mấy chữ này ra, họ không biết nên hình dung về Dương Ân như thế nào.
“Sao hắn lại mạnh như thế nhỉ?”, Hoàn Tuấn Bác trợn mắt nhìn Dương Ân, vô cùng không cam tâm nói.
Trong núi Nga Mi của hắn ta, chỉ có năm mươi Thiên Kiêu trẻ tuổi đứng đầu mới có khả năng khiêu chiến với cảnh giới Thiên Ngư, nhưng trong năm mươi người Thiên Kiêu trẻ tuổi đứng đầu thì không có mấy ai trẻ như Dương Ân.
“Ánh sáng đom đóm, ngươi có giãy giụa nữa thì cũng chết thôi!”, Dược Viêm Hải cảm nhận được thực lực của Dương Ân ngày càng mạnh, sát khí ngày càng ngùn ngụt, ông ta vung hỏa chưởng đánh về phía hắn lần nữa.
Diễm Hải chưởng!.