Thực lực của bọn họ tuy chưa đạt đến cấp vương giả, nhưng bọn họ là thành viên của quân đoàn Tử Thần, hiện giờ thuộc về Dương gia, gia chủ gặp nạn bọn họ há có thể sợ hãi chùn bước được chứ, người của quân đoàn Tử Thần chỉ chọn cách chết mà thôi!
“Đám người các ngươi đều không sợ chết sao?”, Quách Hiệp Phi lộ ra một tia kinh ngạc, cũng giang cánh bay về phía hoàng cung.
Khỉ Gầy và Quách Hiệp Phi còn chưa xông vào đến hoàng cung, một số tướng lĩnh đã xuất hiện quát mắng: “Đêm nay cấm đi lại, các ngươi đều ngoan ngoãn ở lại đây đi.
Kẻ nào trái lệnh, GIẾT!”
Nhóm tướng lĩnh này dẫn theo hàng trăm người, kiểm soát các trục đường chính, không cho bất cứ người nào đi qua.
Khỉ Gầy và Quách Hiệp Phi há lại để ý đến đám người này, cưỡng chế thi hành mà xông tới.
Lúc bọn họ vượt qua hàng rào phòng thủ này, lại có một vị vương giả khác bước ra can ngăn bọn họ.
Đêm này nhất định là đêm nguy hiểm nhất ở Vương thành trong trăm năm qua.
Rốt cuộc bầu trời của Vương thành có thể thay đổi hay không, vậy thì phải xem thế lực của cơn dông tố đêm nay có đủ hung dữ mạnh mẽ hay không.
...!
Trong đêm mưa bão này, có một đám mây băng trên bầu trời cao của Vương thành, mây ngưng tụ thành băng như vậy là một điều vô cùng hiếm thấy.
Đám mây băng này không đơn giản, khí lạnh phóng ra vô cùng dày đặc, chú chim nào vô ý bay ngang qua đây đều sẽ bị đông cứng thành tượng băng ngay tại chỗ, đủ để thấy khí băng lạnh đáng sợ như thế nào.
Trên đám mây băng này có hai bóng người, một người con gái tuyệt sắc đang ôm một vị thiếu niên, bọn họ hóa thành tượng băng, tựa hồ như đều đã mất đi sinh mạng.
Người con gái và thiếu niên chính là Mộng Băng Tuyết và Dương Ân.
Kể từ khi Mộng Băng Tuyết làm Dương Ân bị thương nặng, sức mạnh của cô ta đã mất khống chế nên nơi này đã bị đóng băng.
Cô ta vô cùng khổ sở, vô cùng đau lòng, cô ta chỉ muốn khép mình lại, không muốn đối diện với hiện thực tàn khốc này nữa.
Trong linh hồn bị khiếm khuyết của cô ta đã có thể phân biệt được Dương Ân và “Minh Tử” là hai người khác nhau, Dương Ân đang chất chứa tình yêu trong lòng cô ta, người còn lại kia chính là kẻ muốn giết cô ta, tình yêu và sự hận thù đã được tách bạch rõ ràng.
Mộng Băng Tuyết thân là cường giả của cảnh giới Thiên Ngư, hơn nữa lại không phải là cảnh giới Thiên Ngư bình thường, Dương Ân chưa hề phòng bị là đã bị cô ta tấn công, hắn ta không bị nổ tung chết ngay tại chỗ đã coi như là mạng lớn rồi.
Kể từ khi Dương Ân có được Tiểu Hắc, nó đã nhiều lần tiến hành tôi thể cho hắn, còn sử dụng thêm Thiên Lôi để tôi thể, tố chất thân thể đã không có gì để chê.
Ngoài ra, trong cơ thể hắn ta có một sợi tiên khí, chính là bùa hộ mệnh của hắn, có thể khiến hắn ngoan cường mà sống sót qua đợt tổn thương nặng nề này.
Dưới lớp băng khí đông cứng cực lạnh này, cường giả của cảnh giới Thiên Ngư đều sẽ bị chết cóng, Dương Ân vẫn chưa đạt tới cảnh giới Thiên Ngư, hắn không những không bị phong ấn đến chết, ngược lại trạng thái càng lúc càng tốt.
Trong trạng thái đông cứng này, sức mạnh trong đan điền trung tâm của hắn đang từ từ khôi phục thương thế, khi thương thế của hắn ta lành lại, hắn ta cũng dần dần tỉnh táo lại.
Sau khi tỉnh lại, hắn lập tức cảm nhận tình huống của Mộng Băng Tuyết có gì đó không ổn, khí tức linh hồn của cô ta đang suy kiệt, hơi thở sinh mệnh cũng đang mất đi, tình hình khá là tệ.
Loại tình huống này là bản thân cô ta đang cầu xin được chết, không muốn sống tiếp nữa.
“Băng Tuyết, cô mau tỉnh lại, mau tỉnh lại đi, đừng ngủ nữa!”, Dương Ân dùng tâm hữu linh tê tiến hành kêu gọi Mộng Băng Tuyết.
Linh hồn của Mộng Băng Tuyết bị kích thích, tỉnh lại đáp: “Ân!”
“Ừm, ta không sao, cô đừng nghĩ lung tung, ta chỉ là có chút mệt nên ngủ một giấc, hiện giờ đã ổn rồi, cô mau tiêu tán chỗ sức mạnh này đi”, Dương Ân đáp lại, dừng lại một lúc hắn lại nói thêm một câu: “Ta không cho phép cô chết!”
Mộng Băng Tuyết được Dương Ân kêu gọi thì có thêm chút sức sống, cô ta vực lại tinh thần, thu toàn bộ khí băng lạnh xung quanh mình lại, lớp băng cũng dần dần tan ra.
Dương Ân lợi dụng thời khắc này thúc giục Thái Thượng Cửu Huyền quyết để hấp thu sức mạnh xung quanh, dùng toàn lực bổ sung năng lượng cho bản thân.
Sau khi Thái Thượng Cửu Huyền quyết được hai loại huyền tinh khí bổ sung, tốc độ hấp thu vô cùng nhanh và mãnh liệt, hoàn toàn có thể so sánh với cảnh giới Thiên Ngư bình thường, rất nhiều linh khí của đất trời không ngừng hội tụ về phía hắn.
Từng giọt thủy huyền khí ẩm ướt bao trùm lấy Dương Ân, toàn thân phát ra ánh sáng màu lam, sức mạnh trong đan điền được bổ sung một cách nhanh chóng.
Huyền khí hóa thành cơn mưa rơi vào trong đan điền, đan điền khô cạn lại ngưng tụ được một lượng lớn huyền khí dạng lỏng một lần nữa, từ từ biến thành một hồ nước nhỏ, chẳng mấy chốc lại cuộn trào mãnh liệt mà hóa thành biển.
Thủy triều bắt đầu cuồn cuộn nổi lên trùng điệp, một con Mắt biển hiện ra từ bên trong, rất nhiều suối nguồn huyền khí đang không ngừng phun trào, sức mạnh không ngừng được sản sinh đang chảy dọc theo mười hai kinh mạch, kỳ kinh bát mạch đang liên tục vận hành theo các vòng chu thiên, các chức năng của cơ thể được khôi phục toàn diện, sinh lực đang không ngừng tăng lên, các bộ phận đều trở nên cứng cáp hơn, điều này thể hiện lợi ích thu hoạch được từ việc đột phá cảnh giới Địa Hải cao cấp.
Cùng lúc đó, linh hồn trong đóa hoa Thần đình của hắn sinh ra Mắt hồn cùng với con Mắt biển, chúng lại một lần nữa sinh ra cảm ứng, hai con mắt nhìn nhau từ xa, một cây cầu được hình thành, dường như đang tiếp ứng linh khí của đất trời, tiên khí mà bản thân đan điền trung tâm đang có ngưng tụ lại trên cây cầu này, cùng với linh khí đất trời của bên ngoài bắt đầu cảm ứng từng chút từng chút một.
Điều này hoàn toàn khác với cảm giác hấp thụ sức mạnh, đây là một loại cảm giác vi diệu nắm bắt rõ ràng huyền khí đất trời, giống như tiện tay liền có thể lôi kéo hấp thu chúng một cách dễ dàng, hoặc ứng dụng chúng trong chiến đấu, đây không phải là năng lực mà cường giả cảnh giới Thiên Ngư siêu cấp mới có thể sở hữu sao?.