Trong con hẻm nghèo, chưa từng có ai dám gọi Lương Âu Khắc là ăn mày, họ thường sẽ gọi là “Lương thiếu gia”, hoặc gọi những danh xưng như “Thiếu bang chủ”.
Ai mà dám gọi hắn ta một tiếng “ăn mày”, hắn ta sẽ trở mặt không nhận người, đánh đối phương đến mức mẹ người ta còn không nhìn ra!
Thế mà bây giờ lại có người dám gọi như vậy, Lương Âu Khắc liền nổi giận.
“Ai? Ai dám gọi bổn thiếu như vậy, muốn chết à?”, Lương Âu Khắc tức giận hét lên.
Đúng lúc đó, ba bóng người chậm rãi bước ra từ đầu hẻm, dẫn đầu là một thiếu niên tuấn tú, khí chất quý tộc rạng ngời.
Hắn đứng đó, giống như đang có hào quang thần tiên đang bao phủ một vùng trời, gạt bỏ hết vận xui ở xung quanh, hai người đứng hai bên đều là những người đàn ông có vẻ lạnh lùng, có lẽ là hộ vệ theo bên cạnh hắn.
Trong con hẻm nghèo này chưa bao giờ xuất hiện một công tử có khí chất quý tộc lóa mắt như vậy, người như thế đều sống trong khu giàu có của thành đô, sao lại tới nơi bẩn thỉu này được!
Trải đầy con hẻm nghèo nàn đều là những thứ dơ dáy bẩn thỉu, rác rưởi nhà nào cũng vứt tùy tiện ra ngoài, đồ ăn bốc mùi hôi, phân trẻ con kéo loạn lên, đủ thứ rách rưới, đủ thứ bốc mùi bay lên, khắp nơi đều là ruồi muỗi, những người chưa từng tới đây, nếu tới cũng sẽ buồn nôn không chịu nổi.
Chắc chắn ba người trước mặt không phải là người bình thường, thế nhưng bọn họ lại không tỏ vẻ chán ghét gì môi trường của con hẻm nghèo này, điều này khiến những người khác cảm thấy rất khó hiểu.
Trong mắt của đám ăn mày, thiếu niên trước mặt chính là “kim chủ” của bọn họ, bình thường thì họ sẽ cùng nhau tiến lên ăn xin nhưng hôm nay không ai dám động đậy, vì bọn họ cảm nhận được sát khí toát ra từ hai người ở bên cạnh của thiếu niên kia.
Chắc chắn đó không phải người bình thường!
Thế nhưng, đây là địa bàn của đám ăn mày, trong Cái Bang có không ít cao thủ, bọn họ không cần phải sợ ba người trước mặt.
Thiếu niên dẫn đầu đưa hai người bước tới, thiếu niên đó nở nụ cười tươi rói: “Thằng ăn mày, thả cô bé đó ra!”
Lương Âu Khắc nổi giận.
Đúng lúc hắn ta sắp lên cơn, tên ăn mày Cẩu Đản ở bên cạnh bỗng nở nụ cười: “Lương thiếu gia, tiền cơm tháng này ở trước mặt đó!”
Lương Âu Khắc định thần lại, nở nụ cười lạnh lùng: “Đúng thế, mọi người, lên đi!”
Hắn ta vừa dứt lời, hàng chục tên ăn mày giơ chiếc bát vỡ của mình ra, xông về phía ba người kia.
“Công tử thưởng cho ta chút tiền cơm đi, ta đã bảy ngày bảy đêm không ăn một hạt cơm nào rồi, ta đói sắp chết rồi!”
“Công tử cho ta vài đồng bạc vụn đi, con ta đã ốm đến mức không tỉnh táo, trong nhà không còn đồng tiền nào đi xem bệnh, sắp chết đến nơi rồi.”
“Thiếu gia, ngài xem ta thảm chưa này, tay của ta bị gãy, còn đang chảy máu, xin ngài thương xót, cho ta chút tiền mua thuốc đi”.
“Ba vị thiện nhân làm ơn làm phước, cho ta chút đồ ăn, cho ta chút tiền đi!”
...!
Những người của Cái Bang không hổ là ăn mày chuyên nghiệp, mỗi người đều tìm những lý do khác nhau để xin xỏ, tự kể lể bản thân thê thảm cỡ nào, thật sự khiến người nghe phải xót xa, muốn rơi nước mắt.
Nếu là người bình thường thì có lẽ đã mềm lòng trước những lời này rồi, sau đó khóc lóc rồi sẽ thưởng tiền cho bọn họ.
Nhưng thiếu niên trước mặt này là ai?
Đây chính là vị vương gia khác họ đã từng bò ra từ sơn ngục Lang Yên, hắn sẽ đồng cảm với những tên ăn mày khác sao?
Nhớ ngày đó, khi ở trong sơn ngục, hắn sống còn thảm hơn cả ăn mày, khi đó thì hắn phải tìm ai để xin ăn đây?
Dương Ân không động lòng chút nào, những tên ăn mày này chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, bọn họ bắt đầu ra tay định trộm cướp.
Khi tay của bọn họ sắp đụng vào Dương Ân, hai người ở bên cạnh hắn đã ra tay, họ rút binh khí ra chém, lập tức có tiếng hét vang lên.
Á á!
Những tên ăn mày định ra tay với Dương Ân bị chém đứt tay hét lên, may mà vẫn chưa rút vỏ kiếm xuất thủ, nếu không thì cánh tay của bọn họ e rằng đã biến mất rồi.
“Bọn chúng đánh người rồi, xử chúng!”, một tên ăn mày dữ tợn kêu lên.
Sau đó, những tên khác tấn công Dương Ân, chúng không chỉ muốn cướp đồ trên người hắn, mà còn muốn xé xác hắn ra.
Đây là địa bàn của Cái Bang bọn họ, không ai có thể bắt nạt bọn họ, chỉ có bọn họ mới là người bắt nạt người khác.
Kết quả, ai cũng thê thảm!
Đám ăn mày này có thể ở trước mặt Ngải Toa quát tháo, nhưng ở trước mặt binh sĩ của quân đoàn Tử thần, chúng cũng không khác gì người bình thường, hoàn toàn không phải là đối thủ mà họ có thể địch lại được.
Bịch bịch!
A a!
Hai người bên cạnh Dương Ân đồng thời ra tay, bọn họ có năng lực của cấp nhân tướng, ra tay nhanh như chớp, thủ đoạn tàn nhẫn, tất cả những tên ăn mày đều bị đánh bay, không thì cũng tàn phế.
Trong nháy mắt, một đám ăn mày ngã bên này đổ bên nọ, loạng choạng ngã xuống dưới đất.
Ánh mắt của Ngải Toa và đám em trai, em gái tràn đầy sùng bái, vừa rồi bọn họ bị đám ăn mày xử lý quá dễ dàng, bây giờ đến phiên đối phương bị người ta xử gọn, hình ảnh vĩ đại của hai người ra tay đã in sâu vào trong tâm trí đám trẻ con, họ cảm thấy rằng đây mới chính là hình tượng mình hướng đến và theo đuổi.
Sắc mặt của Lương Âu Khắc xanh mặt quát: “Các ngươi rốt cuộc là ai? Có biết nơi này là địa bàn của Cái Bang bọn ta không? Các người đánh đệ tử của Cái Bang trọng thương, chuyện này sẽ không xong đâu!”.