“Đừng vội, cha con các ngươi đều có tội, đừng ai mong có thể được tha nhẹ tội!”, Bang chủ Cái Bang nói.
Sau khi trải qua một sự thay đổi chóng mặt, Lương Âu Khắc đã chín chắn hơn, hắn ta cũng không phản bác, thành thật gật đầu.
“Một, hai năm nay, ta biết rất rõ những việc các ngươi làm, vi phạm nguyên tắc Cái Bang thì phải bị trừng phạt, đừng nghĩ không có Bang chủ ta ở đây thì các ngươi muốn làm gì cũng được”, Bang chủ Cái Bang lạnh nhạt nói, sau đó hắn ta nói tiếp: “Các ngươi có nhớ khẩu hiệu của Cái Bang là gì?”
“Trừ bạo giúp yếu, cướp của nhà giàu chia cho người nghèo!”, cả đám ăn xin đều lớn giọng nói.
“Xem ra các ngươi đều nhớ, ta tưởng các ngươi quên rồi chứ”, thanh niên nói, sau đó khoát tay: “Các ngươi quay về học thuộc quy tắc Cái Bang một trăm lần, ba ngày sau tổ chức đại hội Cái Bang”.
“Vâng thưa Bang chủ!”, đám ăn xin đồng thanh đáp.
Chẳng mấy chốc, đám ăn xin này lần lượt tản đi hết, không ở lại đây nữa.
Mấy em trai, em gái của Ngải Toa được nàng ta tạm thời giải tán, nàng ta do dự một chốc rồi vẫn ở lại bên cạnh Dương Ân.
“Không ngờ đường đường là Thiếu Ân Vương gia mà có thể đến mảnh đất dơ bẩn, hỗn loạn của Cái Bang ta, quả thật là khiến Cái Bang có cảm giác rồng đến nhà tôm!”, một câu của Bang chủ Cái Bang đã nói rõ thân phận của Dương Ân.
Dương Ân ngạc nhiên nói: “Ngươi nhận ra ta?”
Hắn chắc chắn chưa từng gặp Bang chủ Cái Bang này, nhưng đối phương đã biết thân phận của hắn khiến hắn có cảm giác hiếu kỳ về Bang chủ Cái Bang này.
“Hơn một năm trước, Vương gia bị đày vào ngục, sau đó người lại mạnh mẽ tiến vào quân Trấn Man từ nơi ngục tù, một mình dũng cảm đánh với tộc Man di, giết Man Vương, ký hiệp ước hòa bình rồi cường thế trở về Vương thành.
Người đã dùng hành động cách nhà một trăm trượng quỳ lạy cha mẹ, chống lại chiếu chỉ của Hoàng thượng, từ chối hôn sự, luyện thiên đan ngay trước hoàng cung, giết phản tặc, lập được rất nhiều công trạng như vậy nên được phong làm Thiếu Ân Vương gia, có thể nói ngươi là thiên kiêu đầu tiên trong lịch sử Đại Hạ”, Bang chủ Cái Bang rất tường tận chuyện của Dương Ân.
Dương Ân càng nghe càng cảm thấy kinh ngạc, dù chuyện của hắn được truyền ra ngoài trở thành truyền kỳ nhà nhà đều biết, nhưng đối phương lại nhận ra hắn ngay lập tức, còn nhắc đến chuyện của hắn khiến hắn càng tò mò đối phương từ đâu đến, lẽ nào chỉ đơn giản là Bang chủ Cái Bang Đại Hạ?
Chỉ thoáng chốc Dương Ân hoàn hồn, hắn khá bình tĩnh nhìn Bang chủ Cái Bang nói: “Ngươi cũng biết rõ về ta đấy”.
Ngay khi Bang chủ Cái Bang đắc ý định đáp lại thì Dương Ân xoay người nói với Nghê Đại Lực và Du Đông: “Chúng ta nên về rồi, đi thôi!”, sau đó hắn nhìn Ngải Toa nói: “Cô đi cùng với ta đi”.
“Đi với ngài, ngài dẫn ta đi đâu?”, Ngải Toa ngơ ngác hỏi.
“Ta đã đồng ý với một người là sẽ chăm sóc cho cô thật tốt nên cô không thể ở lại đây nữa!”, sau đó Dương Ân nói thêm: “Nếu đám đàn em của cô đồng ý, ta cũng có thể đón chúng đi cùng, nhưng có thể chúng sẽ sống khổ hơn bây giờ, cô đồng ý không?”
Ngải Toa là một cô gái thông minh, nếu không nàng ta cũng không thể sống trong hẻm nghèo nàn này đến bây giờ.
Nếu người khác nói với nàng ta như thế, nàng ta sẽ từ chối không chút do dự nhưng lời của người thiếu niên không hơn nàng ta mấy tuổi này lại khiến nàng ta tin tưởng, ánh mắt hắn trong sáng và thành ý.
Đây là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy ánh mắt cuốn hút như vậy, nàng ta không khỏi gật đầu nói: “Ta đồng ý đi theo ngài”.
“Ừ, thế thì đi thôi!”, Dương Ân cũng không giải thích nhiều, rất hài lòng đáp, sau đó hắn cất bước rời đi.
Lần này đến lượt Bang chủ Cái Bang cảm thấy bực bội, hắn ta lên tiếng hỏi: “Vương gia, người cứ thế mà đi à?”
“Ta không đi, lẽ nào ngươi còn muốn ép ta ở lại sao?”, Dương Ân hỏi ngược lại.
“Ha ha, chuyện này thì ta không dám, nhưng ta cũng muốn đi với người!”, Bang chủ Cái Bang cười nói.
Sau đó hắn ta giục con lừa của mình chậm rãi đi về phía Dương Ân.
Dương Ân mỉm cười nói: “Vậy thì đi thôi”.
Cứ thế mấy người họ rời khỏi ngõ hẻm bọn lưu manh trở về Vương phủ.
Trên đường đi, Bang chủ Cái Bang cũng không nói chuyện với Dương Ân, thỉnh thoảng ngâm nga giai điệu nào đó, đôi khi nhấp một hớp rượu hoặc tán phét với Ngải Toa vài câu nhưng Ngải Toa lại chẳng thèm để ý đến gã.
Bang chủ Cái Bang cũng không giận như thể không có chuyện gì có thể khiến hắn tức giận, cũng không biết rốt cuộc hắn ta muốn làm gì.
Dương Ân cũng đang suy đoán lai lịch của Bang chủ Cái Bang, nhưng xoắn xuýt một lúc mà hắn vẫn không nghĩ ra được gì bèn không nghĩ đến nữa, thay vào đó tập trung suy nghĩ vào việc xây dựng một mạng lưới tình báo.
“Đợi buổi đấu giá kết thúc, sau trận đấu đầu tiên của Bang Võ Hầu, mình nên bảo người thu thập vài tin tức nhỏ nhất liên quan đến Đại Hạ, chỉ có biết người biết ta mới có thể đối phó với những thay đổi bất thường”, Dương Ân thầm nghĩ.
Chẳng mấy chốc họ đã về đến Vương phủ, cuối cùng Bang chủ Cái Bang không nhịn được mà hỏi: “Vương gia, người thật sự không tò mò tại sao ta lại biết nhiều về người thế à?”
Dương Ân cười nói: “Vương gia ta đẹp trai như thế này, là thần tượng của hàng nghìn người trong Vương thành.
Ngươi nhìn xem có cô gái nào không nhìn lén ta không, thế nên mọi người đều muốn biết về ta là chuyện dễ hiểu, có gì mà phải tò mò”, ngừng một chốc hắn quay đầu lại nhìn Bang chủ Cái Bang nói: “Chẳng lẽ ngươi thích ta giống mấy cô ấy à? Nếu thế thì ngươi mau chóng cút đi cho ta”.
Bang chủ Cái Bang phun ngay hớp rượu vừa mới uống, hắn ta cười mắng: “Vương gia, ngươi còn chút liêm sỉ nào không vậy?”
Dương Ân không đáp lời Bang chủ Cái Bang mà nhìn Ngải Toa hỏi: “Ngải Toa, cô nói xem Vương gia ta có đẹp trai không?”
Mặt Ngải Toa ửng đỏ, lẩm bẩm nói: “Vương gia rất đẹp trai!”.