Đại quan quý nhân đến với hội đấu giá của Bang Võ Hầu càng ngày càng nhiều, đám người này đều sai kẻ hầu đi mua vé vào cửa, nhanh chóng đi tranh lấy vị trí đẹp.
Có vài quý nhân vì muốn mua được vé xịn đã không tiếc trả giá cao mua lại vé từ trong tay người khác.
Bọn họ cũng bực bội khi không được nhận lời mời bọn họ tới phòng đấu giá Võ Hầu, địa vị của bọn họ ở trong Vương thành cũng không phải hạng thấp kém gì.
Nhưng sau khi nhìn thấy có vài người không cần mua vé vào cũng được vào thì ngay cả mấy lời nhảm nhí bọn họ cũng không dám nói nữa.
Những người này không có một ai không phải là quan lớn nhị phẩm trở lên, hoặc là những quý tộc chân chính cấp Bá tước nhất đẳng trở lên.
So với người ta, bọn họ chẳng là cái đinh gì cả!
Bọn họ đã nhận thức rõ ràng, phòng đấu giá của Bang Võ Hầu này quả thực không hề đơn giản.
“Tào tướng quân tới!”, theo một tiếng hô vang lên, một đoàn người rầm rập đuổi tới nơi.
Xung quanh đều dẹp đường nhìn về phía người đang tới.
Sau khi mọi người nhìn thấy rõ người đến, vội vàng hành lễ thăm hỏi: “Bái kiến Tào thượng tướng!”
Thượng tướng Tào Kiến Đạt, vị này chính là thượng tướng mới tiếp nhận thay vị trí của La Công Minh, đồng thời cũng mang thân phận bá tước nhất đẳng, ở biên cương đã lập được công lớn.
Vốn dĩ vị trí của Phần Thiên Hùng cao hơn Tào Kiến Đạt, sau khi Tào Kiến Đạt theo đúng người, bất ngờ nổi lên như thế lực mới, giờ đã ngồi lên vị trí ngang hàng với Phần Thiên Hùng.
Đoàn người Tào Kiến Đạt có năm người, ngoài bản thân ra, ông ta còn dẫn theo người con trai Tào Thanh Cung của mình cùng đến.
Hiện giờ có thể nói, Tào Thanh Cung đang bừng bừng khí phách, đã đột phá cảnh giới Địa Hải, trở thành một vị vương giả thực thụ, tương lai tiền đồ rộng mở.
Hắn ta có thể đạt được đến mức này, cần phải cảm ơn một người, nếu không có người đó hắn ta không thể nào nhanh đột phá trở thành vương giả nhanh như vậy.
“Cha, cha nói xem Vương gia có đến không?”, Tào Thanh Cung hỏi cha hắn ta.
“Cha nghĩ chắc là có, lần đầu tiên tổ chức hội đấu giá, chắc chắn hắn ta sẽ đến tạo thế!”, Tào Kiến Đạt đáp lời, dừng một chút lại nói thêm: “Đợi lát gặp Vương gia, con thể hiện cho tốt vào, không thể tùy hứng như trước được đâu!”
Tào Thanh Cung cười nói: “Cha, con nào có to gan lớn mật như thế.
Nếu như Vương gia xem trọng con, con tình nguyện làm trâu làm chó cho Vương gia ấy chứ!”
“Ừ, thái độ này còn tạm được.
Nếu như con có thể đi theo bên cạnh Vương gia, cha cũng không cảm thấy mất mặt, ngược lại còn vui mừng hơn”.
Tào Kiến Đạt nói, lại bổ sung thêm: “Chỉ tiếc em gái con không có mệnh làm vương phi thôi!”
Lúc này lại nổi lên một trận xì xào ồn ào, có một đoàn người khác đang đuổi đến nơi.
“Này, đó không phải là thừa tướng mới - Kiều đại nhân hay sao?”, Có người thở nhẹ nói.
Giờ khắc này số người quỳ xuống càng nhiều hơn, ai nấy đều lớn giọng cung kính chào: “Bái kiến Tướng gia!”
Đoàn người này còn nhiều hơn số lượng mà Tào Kiến Đạt dẫn theo, có điều cũng chỉ khoảng hai mươi người thôi nhưng hai mươi người này đều thuộc cấm vệ quân, mỗi một người đều đạt tới cảnh giới nhân tướng.
Kiều tướng ngồi trên tháp nệm, khuôn mặt mang theo nụ cười mỉm, không ngừng gật đầu với mọi người, vô cùng thân thiện hiền hòa.
Xem như mọi người đã thực sự chứng kiến được thực lực của hội đấu giá Bang Võ Hầu.
Quan lớn nhất phẩm đều được mời đến, đây là năng lực cấp bậc nào cơ chứ.
Hoàng Xương Kiên dẫn theo mấy người tức tốc ra nghênh đón, ai nấy đều hành lễ với Kiều Tam Gia và Tào Kiến Đạt, đón bọn họ cùng vào bên trong.
Hoàng Xương Kiên là quản lý của hội đấu giá, y chẳng qua chỉ là một thương nhân, có thể nghênh đón quan lớn như thế này thật sự là một niềm vinh dự.
Nhưng ở trong mắt rất nhiều người, Bang Võ Hầu quá là không hiểu quỷ củ, ông lớn đứng phía sau lại không ra nghênh đón, đúng là hoàn toàn không thể nào nói nổi.
Kiều Tam Gia, Tào Kiến Đạt không hề tức giận, ngược lại còn hỏi han ân cần vài câu với Hoàng Xương Kiên, lập tức khiến cho mọi người xung quanh cảm thấy Bang Võ Hầu sâu không lường được.
Rất nhiều người có thể khẳng định Bang Võ Hầu chắc chắn có liên quan đến Dương vương phủ.
Rất nhanh chóng lại có các quan lớn khác trong triều đến đây, bao gồm cả Ngô Tam Hào cũng đến.
Ngô Tam Hào lĩnh mười vạn binh quay về thành, phạm vào tội lớn.
Dù cho ông ta ủng hộ nữ hoàng thượng vị, nhưng nữ hoàng không chỉ làm làm giảm hay suy yếu binh lực của ông ta, còn giữ ông ta ở lại Vương thành, trong khoảng thời gian ngắn không cho phép ông ta rời khỏi đây.
Thật ra Ngô Tam Hào có thể bỏ qua yêu cầu này nhưng ông ta vẫn nghe theo.
Ông ta cũng muốn ở Vương thành một thời gian, xem xem rốt cuộc nữ hoàng này có quyết đoán thế nào.
Ngoài ra còn để đề phòng có phản tặc lại ra tay với hoàng đế mới.
Ngô Tam Hào luôn trung thành với hoàng thất, chỉ cần là dòng máu Đường thị, ông ta đều có thể ủng hộ.
Trước đây ông ta ủng hộ Phúc An Vương chẳng qua là xem trọng Phúc An Vương làm việc tốt hơn so với Hoàng thượng lúc đó.
Hiện giờ ông ta định cho tân hoàng cơ hội chứng minh bản thân, nếu tân hoàng làm việc tốt, ông ta nỗ lực ủng hộ tân hoàng thì đã làm sao.
Thời gian trôi đi, hội đấu giá cũng chuẩn bị bắt đầu.
Lúc này, có một người hô to: "Vương gia giá lâm!"
Bỗng nhiên ở phía xa có một đoàn người phi như bay lao tới, khói bụi mù mịt cuộn lên bụi mù xung quanh khiến cho mọi người trên đường kinh sợ, vội vã tránh né.
Người dẫn đầu chính là Dương Ân, hắn mặc một bộ đồ trắng, khoác một chiếc áo choàng đen.
Đây là chiếc áo đích thân mẹ hắn tự tay đan cho hắn khiến cả người hắn đẹp trai tỏa sáng, khí phách hiên ngang.
Hắn ngồi xếp bằng trên thân rùa vân bạc, rùa vân bạc nhấp nhổm thân đi về phía trước, luồng hơi thở yêu vương nồng đậm cực kỳ kinh người.
Đi theo bên trái hắn chính là Khỉ Gầy cưỡi hổ Hỏa Vân.
Từ khi Dương Ân giao hổ Hỏa Vân cho Khỉ Gầy, dường như hổ Hỏa Vân đã biến thành vật cưỡi của Khỉ Gầy.
Bọn họ đều tu luyện hỏa huyền khí lại càng phù hợp hơn.
Người đi theo bên trái chính là quân sư Lục Trí với tướng mạo còn xinh đẹp hơn cả mỹ nhân.
Hắn ta cưỡi ngựa Huyết Long, trên người mặc chiến giáp, cố gắng ra vẻ khiến cho bản thân trông nam tính khí khái hơn một chút..