Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1001: Tìm tới tận cửa



- - Chần chờ một lát, Lâm Phong lập tức giang hai tay, chậm rãi ôm Thu Nguyệt Tâm.

- Ngươi thật đúng dám làm!

Thu Nguyệt Tâm trong lúc bất chợt giận quát một tiếng, nháy mắt, đánh Lâm Phong một chưởng, không chút lưu tình.

- Ách.

... Lâm Phong không nói gì, hai tay nhanh chóng thu hồi, thân thể hơi hơi lùi lại, bàn tay nâng lên, phong ma lực được phóng ra, trong giây lát khống chế bàn tay Thu Nguyệt Tâm.

- Ngươi bảo ta ôm mà.

Lâm Phong buồn bực lên tiếng.

- Ta cho ngươi ôm, ngươi liền tin sao, đ.ồ háo sắc!

Thu Nguyệt Tâm thu hồi tay, song chưởng đều xuất hiện, giữa hư không xuất hiện một mảnh chưởng ảnh.

- .

... Lâm Phong bất đắc dĩ, nữ nhân quả nhiên không nói đạo lý, lực lượng kinh khủng hội tụ trong lòng bàn tay, không ngừng chống đỡ chưởng ảnh từ phía đối phương đánh qua.

- Ầm, ầm, ầm!

!! Giữa hư không, từng luồng lực lượng cuồng bá nở rộ ra, trên sân trong viện, mặt đất cũng văng tung tóe, không gian khí tức cuồng loạn bay múa. Thật lâu sau, tiếng ầm vang trong viện rốt cục lắng xuống, chỉ thấy một bóng người cô đơn đi về phía một gian phòng, quần áo trên thân người đó tan nát, đầu tóc rối bời, trên người vẫn còn có vài cái chưởng ấn, có vẻ cực kỳ chật vật, bóng người này chính là Lâm Phong. Thân thể cận chiến hùng mạnh của hắn vậy mà lại đánh không lại Thu Nguyệt Tâm, tu vi đối phương cao hơn hắn nhiều cảnh giới, cường giả Thiên Vũ cảnh tầng bảy. Hơn nữa, bất kể tốc độ hay cường độ công kích đều cực kỳ nhanh, mạnh, khiến hắn chống đỡ không nổi, bị hành hạ một phen.

- Mất mặt thật đó.

Một thanh âm châm chọc truyền ra, Lâm Phong nhìn thấy ngoài phòng, Cùng Kỳ đang vểnh cái đuôi lên nhìn hắn đầy khinh bỉ, lại bị một nữ nhân ức hϊế͙p͙, quá mất mặt.

- Đi ch.ết đi!

Một quyền mạnh mẽ của Lâm Phong đánh tới Cùng Kỳ, lão khốn khiếp kia cần ăn đòn.

- Ngao.

..oooo....!!!! Cùng Kỳ bị Lâm Phong đột nhiên đánh tới một chưởng, bay ra ngoài, không ngừng lăn lộn trên mặt đất.

- Khốn khiếp, dám đánh bản Đế!

Một tiếng gầm gừ, tiếng rống giận dữ cuồn cuộn vang lên, nhiệt độ trong không gian đột nhiên tăng mạnh, cuối cùng cuộc chiến lấy kết quả quần áo Lâm Phong bị thiêu rụi mà chấm dứt. Lâm Phong đáng thương, chỉ có thể thầm mắng trong lòng, bị nữ nhân khi dễ, bị súc sinh ức hϊế͙p͙, buồn bực quá đi!!! Ngày thứ hai, trong Thiên Cảnh thành, khu vực xung quanh Thiên Đài, hội tụ vô số cường giả, lại có một tin tức truyền ra. Thiên kim thế gia Thu thị, mỹ nữ băng sương, Thu Nguyệt Tâm, lại thích một con kiến rác rưởi, tu vi Thiên Vũ cảnh tầng ba, hơn nữa phế vật này còn không có bất kỳ bối cảnh nào, hai người còn rất thân mật, nắm tay cùng đi đường. Tin tức này dường như bị người cố ý thổi phồng lên rồi truyền ra ngoài, thân phận Thu Nguyệt Tâm chói mắt cỡ nào, tiểu thư thiên kim thế gia Thu thị, bất kể tu vi hay thiên phú đều cực kỳ k.hủng bố, vô số người theo đuổi đều không thể đổi được một nụ cười của mỹ nhân, được nhìn thấy chỉ là sắc mặt lạnh lùng của nàng. Nhưng nghe nói, tên nam tử được nắm tay nàng, được nàng thích chỉ là một tên mới vừa từ bên kia Hoang Hải tới, một Thiên Vũ cấp thấp không có bất kỳ thế lực nào, thậm chí chỉ vì từng trợ giúp Dương gia, mà còn đòi Dương gia một chiếc chiến hạm hư không cùng một ngàn miếng áo nghĩa chi tinh, quả thực vô liêm sỉ, tồi tệ. Tóm lại, tin tức này khiến Thu Nguyệt Tâm thành tâm điểm chú ý, bản thân Thu Nguyệt Tâm có vị trí rất cao, nhưng nam tử mà Thu Nguyệt Tâm thích lại không đáng một đồng, cái gì cũng không phải, chỉ là một con kiến phế vật. Sau khi tin tức truyền ra, gây nên phản ứng rất lớn, mọi người đều biết, lại xảy ra trước khi tới đại lễ thịnh thế nên thành công dời đi sự chú ý cũng như khẩn trương của mọi người. Rất nhiều thanh niên ưu tú tuyên bố, phải tìm được nam tử mà Thu Nguyệt Tâm thích, để nhục nhã hắn một phen, cho hắn hiểu rõ, Thu Nguyệt Tâm không phải người mà ai cũng có thể chạm vào. Những người ái mộ Thu Nguyệt Tâm đều hận không thể hung hăng bạo ngược Lâm Phong một chút, hơn nữa còn muốn làm ngay trước mặt mọi người, để Thu Nguyệt Tâm nhìn thấy. Đương nhiên, ảnh hưởng lớn nhất không phải chỗ nào khác, mà là gia tộc của Thu Nguyệt Tâm, Thu thị thế gia. Thời gian trước có truyền ra tin tức, hậu duệ Hoàng giả, Hiên Viên công tử của Hiên Viên thị sẽ cầu hôn Dương Tử Diệp của Dương gia sau lần đại lễ thịnh thế này. Ngoại trừ huyết mạch đặc thù của Dương thị, phương diện nào của Thu Nguyệt Tâm cũng ưu tú hơn hẳn Dương Tử Diệp, thậm chí cũng có lực lượng huyết mạch cùng Vũ Hồn lợi hại, lãnh ngạo như sương, cao quý vô cùng. Lấy điều kiện của Thu Nguyệt Tâm, Thu gia cho rằng, nam nhân tương lai của Thu Nguyệt Tâm, cho dù kém hơn hậu duệ Hoàng giả, Hiên Viên Phá Thiên, nhưng ít nhất cũng phải con cháu quý tộc ưu tú một chút, nếu không, Thu gia chẳng phải bị người khác nhạo báng. Nhưng không ngờ Thu Nguyệt Tâm lại chọn người kém đến như vậy, Thu gia không tiếp nhận được. Cho nên, tại khu vực xung quanh Thiên Đài, người Thu gia đang cật lực tìm kiếm tung tích Thu Nguyệt Tâm. Rất nhanh, có người cung cấp tin tức, bọn họ tìm được viện mà Thu Nguyệt Tâm. Trong một viện bình thường, hư không lại hội tụ rất nhiều cường giả, cầm đầu là đám người Thu gia, mà phía sau có rất nhiều người theo chân xem náo nhiệt. Thời điểm khi bọn hắn đến Thu Nguyệt Tâm đã phát hiện, đi ra khỏi sân, nhìn một hàng người trên hư không, ánh mắt lãnh đạm, lạnh lùng nói:

- Các ngươi tới làm cái gì? - Đương nhiên tới thăm ngươi một chút, cùng với nam nhân của nữ tử thiên tài Thu gia chúng ta.

Người cầm đầu trong hư không là một thanh niên, mặc áo bào trắng, người đến Thiên Đài đều muốn trở thành môn đồ Hoàng Vũ, đại đa số đều là thanh niên đồng lứa, thiên phú xuất chúng của các đại thế gia, người thế hệ trước lại ít hơn rất nhiều.

- Chuyện của ta không cần người quản.

Thu Nguyệt Tâm lạnh lùng đáp lại, trong thanh âm lộ ra hàn ý.

- Nguyệt Tâm, các trưởng bối không có ở đây, ta làm đường huynh, đương nhiên có nghĩa vụ chăm sóc ngươi.

Gia tộc Thu thị ta đứng sừng sững trong Bắc Hoang không biết bao nhiêu năm, người mà hậu bối cưới hay gả, đều phải môn đăng hộ đối, song phương đều cực kỳ ưu tú. Nguyệt Tâm ngươi thiên phú xuất chúng, trong Thu gia ta cũng cực kỳ hùng mạnh, ta sao nhìn người mê muội, lạc lối.

- Đúng đấy, tỷ, tỷ mau bảo người nam nhân mà tỷ thích ra cho huynh muội chúng ta nhìn một chút, xem có tư cách xứng với tỷ hay không? Bên cạnh thanh niên có một vị nữ tử, thản nhiên cười nói, thanh âm lại nói nghe rất thật lòng.

Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, không hổ con cháu quý tộc, quả nhiên bên trong đều lục đục với nhau. Dễ nhận thấy, Thu Nguyệt Tâm độc lai độc vãng, từ trước đến nay đều đi một mình, còn đối phương lại tập hợp thành một đàn, đối với Thu Nguyệt Tâm không phải chân tâm thật ý, ngược lại, có chút giống như đến chất vấn, châm chọc.

- Không cần các ngươi phải quan tâm, ta thích ai, trong lòng ta tự hiểu, có quan hệ gì với các ngươi, tự quản tốt bản thân các ngươi là được.

Nếu các ngươi cố ý đến chế giễu, ta khuyên các ngươi vẫn nên sớm rời đi một chút thì tốt hơn. Thanh âm Thu Nguyệt Tâm vẫn lạnh như băng, trong giọng nói lộ ra ý bực mình.

- Tỷ, chúng ta đều đã đến đây, hắn cũng nên đi ra bái kiến đi chứ, làm sao lại vẫn co đầu rút cổ không thấy bóng dáng đâu vậy? Nữ tử trong hư không kia lại lần nữa lên tiếng châm chọc, giọng điệu cay nghiệt.

Trong gia tộc, ả vẫn luôn bị Thu Nguyệt Tâm áp chế, hiện giờ thật vất vả nắm được cơ hội có thể đả kích Thu Nguyệt Tâm một phen, ả đương nhiên sẽ không bỏ qua.

- Câm miệng!

Ánh mắt Thu Nguyệt Tâm phát lạnh, quét về phía nữ tử kia, lạnh giọng nói:

- Thu Mi, ta lặp lại lần nữa, nếu các ngươi đến để chế giễu, vậy thì mời đi cho!

- Thực ồn ào!

Nhưng vào lúc này, một thanh âm ngái ngủ truyền ra, lại thấy cửa một phòng trong viện mở ra, từ trong đó đi ra một thanh niên. Quả nhiên đúng như lời đồn, cũng chỉ là một tên Thiên Vũ cấp thấp bình thường, tu vi bất quá chỉ là Thiên Vũ cảnh tầng ba mà thôi. Lâm Phong đã thay đổi một bộ quần áo khác, đưa mắt nhìn qua đám người giữa hư không, trong lòng cảm thán, hồng nhan là nguồn gốc của tai họa, nhất là loại nữ tử hồng nhan có thân phận cực kỳ tôn quý như Thu Nguyệt Tâm này. Quả nhiên, Lâm Phong liếc mắt một cái liền nhìn thấy trong đám người, Dương Tử Lam, Dương Tử Diệp, cùng với mấy tên Cừu Quân Lạc. Việc này không thoát khỏi quan hệ với bọn hắn, cố ý thổi phồng truyền ra tin tức, làm ô uế thanh danh của Thu Nguyệt Tâm.

- Nguyệt Tâm tỷ, tỷ không nên nói cho ta, nam tử tỷ thích chính là tên phế vật Thiên Vũ bậc thấp này nhá.

Thu Mi cười nhạt nói, giọng điệu châm chọc cực kỳ nồng đậm.

- Câm miệng!

Trên thân Thu Nguyệt Tâm phóng thích ra một cỗ hàn ý, cuồn cuộn đập về phía Thu Mi, khiến vẻ mặt Thu Mi thất kinh, nhưng cũng chỉ là cười lạnh nhìn chằm chằm Thu Nguyệt Tâm.

- Đúng vậy, hắn thật sự là nam nhân ta thích, hiện tại các ngươi đã hài lòng chưa, có thể cút đi cho ta hay chưa? Thu Nguyệt Tâm lãnh đạm nói, thế nhưng lại thản nhiên thừa nhận, làm cho vẻ mặt mọi người đều kinh ngạc, Thu Nguyệt Tâm lại thực sự thích tên kiến hôi Thiên Vũ cấp thấp này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.