Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1004: Khó như lên trời



- Lâm Phong nhìn Thu Nguyệt Tâm bị đánh bay, thần sắc mạnh mẽ ngưng lại, thân thể hắn di động, bắt lấy nàng.

- Oanh, oanh, oanh!

Lâm Phong bị tác động, điên cuồng thối lui, chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng đáng sợ áp bách lên người mình.

- Buông ta ra, ngươi đang thừa nhận lực lượng áp bách của hai người.

Thu Nguyệt Tâm phản ứng lại, nói với Lâm Phong. Nhưng thân thể Lâm Phong vẫn như trước ôm chặt lấy nàng. Lực lượng huyết mạch đáng sợ cơ thể điên cuồng chuyển động, thân thể hắn mới từ từ dừng lại, bình yên rơi xuống thang trời. Giờ phút bọn họ bị đánh lui xuống mười mấy bậc thang.

- Không sao chứ?!

Lâm Phong giúp Thu Nguyệt Tâm lau đi vết máu trên miệng, nhìn nàng bị thương, trong lòng hắn cảm thấy khó chịu.

- Ta tự lo được!

Thu Nguyệt Tâm giãy ra khỏi ngực hắn, mạnh mẽ đứng trên mặt đất, giữ thân thể ổn định, nhìn thoáng qua Lâm Phong, cảm thấy kinh ngạc, không ngờ lực lượng Lâm Phong mạnh mẽ như thế. Một người chịu được lực lượng áp bách của hai người, Lâm Phong hẳn không thể gánh chịu được mới đúng, chính nàng cũng dùng lực lượng để ngăn cản.

- Vừa rồi làm sao vậy? Lâm Phong nghi ngờ hỏi, khi Thu Nguyệt Tâm bước lên tầng thang trời thứ tám mươi mốt, trực tiếp bị đánh bay.

- Tầng thang trời đó, lực lượng thật đáng sợ.

Ánh mắt của Thu Nguyệt Tâm lóe lên, ánh mắt dừng trên tầng thang trời thứ tám mươi mốt.

- Ta thử một chút!

Lâm Phong di động bước chân, rất nhanh, tới chỗ Thu Nguyệt Tâm vừa đứng, tầng thang trời thứ tám mươi hai đếm ngược lại.

- Lâm Phong, cẩn thận, lực lượng rất k.hủng bố!

Thu Nguyệt Tâm tiến lên, nhắc nhở Lâm Phong. Hiện giờ, xung quanh không có bóng người, chỉ có hai người bọn họ, mặc dù đứng trên thang trời, bọn họ đều cảm nhận được một cỗ lực lượng áp bách khiến người ta hít thở không thông, mạnh mẽ chấn áp họ. Trên người Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm, lực lượng chân nguyên liên tục lưu chuyển, lực lượng huyết mạch cũng bắt đầu chuyển động, lúc này mới có thể đứng vững.

- Thiên Đài mười tám ngàn trượng, một trượng một thang trời.

Lúc này, giữa hư không, một giọng nói truyền ra, khiến thần sắc Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm cứng lại. Bọn họ nhìn thấy tầng thang trời thứ một vạn tám ngàn, có một thân ảnh đứng đó.

- Người Thiên Đài!

Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm nhìn người này, không ngờ đối phương đang ở tầng thang trời thứ một vạn tám ngàn, hiển nhiên là người của Thiên Đài. Thân ảnh đó khoác một kiện áo vải đơn giản, vô cùng giản dị, không có bất cứ sắc thái nào, giống như tướng mạo của hắn, bình tĩnh, an bình, tường hòa. Trên cổ của hắn có một vòng phật châu, đầu hắn không có sợi tóc nào, cạo trọc đó.

- Hòa thượng? Lâm Phong thì thầm nói, người này giả trang hòa thượng sao? Tuy nhiên Thu Nguyệt Tâm có cách gọi người này khác so với Lâm Phong, thấp giọng hô: - Khổ Hạnh Tăng!

- Thiên Đài một vạn tám ngàn trượng, một trượng một thang trời, tám mươi mốt bậc thang trời cuối cùng này, một bước một tầng trời, khó như lên trời, hai vị đợi tới ngày khảo hạch môn đồ hãy lên.

Khổ Hạnh Tăng hạ giọng nói, thanh âm rõ ràng, bay vào tai Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm.

- Một bước một tầng trời, khó như lên trời.

Thần sắc Lâm Phong cứng lại, khó trách, tám mươi mốt bậc thang trời cuối cùng này mới là khảo nghiệm chân chính. Chính như mọi người suy đoán, mười tám ngàn bậc thang trời này khảo hạch cần phải trải qua của môn đồ Hoàng Vũ

- Đại sư, không biết phải bước lên bậc thang trời thứ mấy mới có thể thông qua khảo hạch môn đồ!

Thu Nguyệt Tâm hỏi tăng nhân, tuy Khổ Hạnh Tăng nhìn như trẻ tuổi nhưng nàng hiểu đối phương là cường giả, nếu không đối phương cũng không xuất hiện trên Thiên Đài, thủ hộ thang trời.

- Tám mươi mốt bậc thang trời này chia làm chín tầng, mỗi một tầng có áp lực khác nhau, gọi cửu trọng thiên, bước qua tầng thứ hai, coi như thông qua khảo hạch.

Khổ Hạnh Tăng không giấu diếm, thành thật trả lời. Thu Nguyệt Tâm và Lâm Phong nhìn nhau, chỉ cần bước qua tầng thứ hai, tầng thang trời thứ mười tám đếm ngược, thông qua khảo hạch, có thể thấy cửu trọng thiên k.hủng bố tới cỡ nào.

- Đại sư, không biết ta có thể thử một lần không? Ánh mắt Lâm Phong nhìn Khổ Hạnh Tăng, mở miệng hỏi Khổ Hạnh Tăng mỉm cười, mở miệng nói: - Hôm nay không thể trèo lên cửu trọng thiên nhưng niệm tình ngươi là người quen, ngươi có thể thử.

- Quen? Ánh mắt Lâm Phong cứng lại, nhìn Khổ Hạnh Tăng.

Hắn không biết đối phương, vì sao đối phương nói quen biết cũ.

- Đại sư biết ta? Lâm Phong nghi hoặc, không hiểu hỏi.

- Lâm Phong!

Khổ Hạnh Tăng cười, lại lần nữa khiến đôi mắt Lâm Phong cứng lại, không ngờ quen biết. Không chỉ Lâm Phong, ánh mắt của Thu Nguyệt Tâm cũng cứng lại. Khổ Hạnh Tăng biết Lâm Phong, nàng cảm thấy kinh ngạc, người của Thiên Đài, đệ tử thân truyền của Vũ Hoàng, biết Lâm Phong! Tuy nhiên Thu Nguyệt Tâm lập tức nở nụ cười, nói với Lâm Phong:

- Xem ra ngươi còn có nhiều chuyện gạt ta.

- Ách!

Lâm Phong không nói gì, nhìn Thu Nguyệt Tâm thầm nghĩ:

- Ngươi không hỏi ta mà, tuy nhiên… Lâm Phong nhìn về phía Khổ Hạnh Tăng nói: - Tuy nhiên, ta không biết đại sư, vì sao đại sư biết ta? - Từ nhị sư huynh mới biết ngươi.

Khổ Hạnh Tăng mỉm cười, lập tức không nói nhiều, nói:

- Tốt lắm, Lâm Phong, cố gắng trở thành môn đồ Hoàng Vũ, đến lúc đó ngươi sẽ biết.

- Nhị sư huynh!

Thần sắc Lâm Phong cứng nhắc, nhị sư huynh! Hắn đột nhiên nhớ tới một đạo thân ảnh, nổi bật bất phàm, được Cùng Kỳ gọi là kỳ tài ngút trời, đệ tử thân truyền của Vũ Hoàng và Thạch Hoàng, xếp hạng thứ hai, Thanh Lâm Luân Hồi Kiếm, Hầu Thanh Lâm. Không sai, nhất định là y, Hầu Thanh Lâm từng tới Càn Vực, vài lần gặp mình, hơn nữa, Hầu Thanh Lâm còn giúp mình một lần, nhưng cho tới giờ, mình vẫn không rõ, vì sao? Hầu Thanh Lâm là nhân vật bậc nào, ngay cả Hiên Viên Phá Thiên cũng dám quát mắng, có thể nói hiện tại mình so với Hầu Thanh Lâm, không đáng để nhắc tới, vì sao Hầu Thanh Lâm lại chú ý tới mình, hơn nữa còn từng giúp mình? Trong lòng Lâm Phong tràn ngập nghi hoặc, bên cạnh hắn, Thu Nguyệt Tâm cười càng ngày càng rạng rỡ, tên này…không ngờ quen biết người của Thiên Đài, hơn nữa còn biết Khổ Hạnh Tăng và nhị sư huynh của y. Thân phận và địa vị của Lâm Phong lập tức được đề cao lên không biết bao nhiêu bậc. Lúc trước đám người Thu Mi coi thường Lâm Phong, còn người Dương gia nữa, nếu biết chuyện này, cũng sẽ không đối xử áp bức với Lâm Phong giống như khi hắn mang Dương Tử Diệp về Dương gia nữa. Thu Nguyệt Tâm có chút mong chờ, chờ Lâm Phong trở thành môn đồ Hoàng Vũ, những người đó phát hiện Lâm Phong và người Thiên Đài có quen biết, nhất định sẽ rất thú vị. Lâm Phong xua tan nghi hoặc trong đầu, lập tức nhìn tầng thang trời thứ nhất, một cỗ huyết khí kinh khủng từ trên người bốc lên, toàn thân dường như tràn ngập lực lượng. Áp bách trên thang trời có quan hệ trực tiếp tới tu vi. Tu vi càng mạnh, xu thế áp bách càng mạnh, nhưng Lâm Phong có thể phát ra lực lượng, vượt xa tu vi mình, bởi vậy một đường sải bước trên thang trời, đến trước cửu trọng thiên, có vẻ thành thạo. Thu Nguyệt Tâm cố sức hơn hắn, bởi vì thực lực Thu Nguyệt Tâm mạnh hơn hắn, nhưng Thu Nguyệt Tâm phát ra lực lượng tỉ lệ với tu vi của bản thân, không có khoảng cách lớn như Lâm Phong. Thân thể Thu Nguyệt Tâm hơi né ra, ánh mắt dừng trên thân ảnh Lâm Phong, không biết Lâm Phong có thể bước lên bậc thứ mấy của tầng thứ nhất. Chỉ thấy chân Lâm Phong từ từ nâng lên, đột nhiên bước lên bậc thang trời thứ nhất của nhất trọng thiên.

- Oanh, ầm vang!

Một cỗ uy thế không gì sánh kịp từ trên không đánh xuống, tuy chỉ hơn kém nhau một bậc nhưng uy thế kinh khủng hơn nhiều, y phục Lâm Phong điên cuồng bay múa, tóc dài tung bay, cả người thậm chí phát ra tiếng vang răng rắc, phảng phất như sắp sụp đổ. Thu Nguyệt Tâm cảm thấy khẩn trương, nhìn chằm chằm Lâm Phong, hoàn hảo, hắn vẫn đứng vững. Lực lượng huyết mạch liên tục lưu chuyển, lực lượng chân nguyên, phật ma lực liên tục lưu chuyên trên người Lâm Phong. Giờ phút này, lực lượng trên người Lâm Phong đủ để gạt bỏ cường giả Thiên Vũ tầng năm, thậm chí Thiên Vũ tầng sáu bình thường, chỉ sợ cũng không chịu được lực lượng bộc phát hiện giờ của hắn. Chân còn lại từ từ nâng lên, lập tức bước lên, một tiếng chấn động to lớn truyền ra, hai chân Lâm Phong đứng vững trên nhất trọng thiên, không thể lay động. Đại thế thiên địa k.hủng bố đè áp, Lâm Phong ngẩng đầu, nhìn tám mươi bậc thang trời, ánh mắt lóe ra quang mang sáng chói, loại đại thế thiên địa k.hủng bố này ép xuống, khiến hắn có cảm giác nhiệt huyết sôi trào! Thu Nguyệt Tâm đang khẩn trương hóa thành dịu dàng, tên này, không tệ, hóa ra lại lợi hại như vậy, vừa rồi nàng trong nháy mắt bị đánh xuống, đương nhiên do nàng chưa chuẩn bị, căn bản không nghĩ đại thế thiên địa đột nhiên biến thành đáng sợ như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.