- - Dương Tử Lam nhìn Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm rời đi, vẻ mặt rét lạnh, những ngày qua đối với y cực kỳ không như ý, đầu tiên là Lâm Phong, ngay sau đó lại là một gã thanh niên Cừu gia, trước sau cướp đi hai chiếc chiến hạm hư không, khiến y và Dương gia mất hết thể diện.
Hiện giờ, một vị thanh niên xuất hiện bên cạnh Thu Nguyệt Tâm, lại dám nhục nhã bọn họ, hơn nữa, tu vi người này cũng cực kỳ thấp, một võ tu Thiên Vũ cảnh tầng ba bình thường.
- Con kiến cũng muốn nghịch thế đi lên, ta thật muốn nhìn thử, ngươi có thể sải bước lên nhất trọng thiên hay nhị trọng thiên.
Dương Tử Lam lạnh lùng nói:
- Đi, chúng ta cũng lên trời.
Dứt lời, quanh thân thể y, một đám người lóe lên, bay về phía thang trời. Cách đó không xa, một hàng người nhìn chằm chằm bên này, những người này nhìn thấy Thu Nguyệt Tâm cùng với đám người Dương Tử Lam đều đã đi tới thang trời, thanh niên cầm đầu huy động trường bào, nói:
- Thu Nguyệt Tâm của Thu gia và người Dương gia đều đã lên thang trời rồi, Lâm gia chúng ta, sao có thể ở phía sau.
Dứt lời, thân hình bọn họ cũng lóe lên, bắt đầu chuyển động.
- Không nghĩ tới, Thu thị, Dương thị, cùng Lâm thị, lại muốn cùng nhau lên thang trời, chúng ta cũng họp vào giúp vui đi.
Cách đó không xa, một đám người tướng mạo tục tằn, thân thể cực kỳ tráng sĩ, nhìn thấy Dương Tử Lam cùng Lâm Nhược Thiên đều triển khai, Mông gia bọn họ sao có thể tụt lại phía sau. Lúc này, trên thang trời, người càng ngày càng thưa thớt, nhưng mà vào thời khắc này, có hai bóng hình từ dưới khoảng không, một đường bay lên không, xem nhẹ áp bách k/hủng bố cuồn cuộn của xu thế thiên địa trên thang trời giáng xuống, trực tiếp xông thẳng lên, tốc độ nhanh như tia chớp, một bước một bậc thang, cũng không dừng lại một bậc thang nào, dù trong nháy mắt, tốc độ nhanh đến không thể tin nổi.
- Hai người kia là ai thật lợi hại không coi áp bách của đại thế thiên địa trên thang trời ra gì, hơn nữa còn xuất thủ tại thời khắc cuối cùng nữa chứ.
Trong lòng mọi người cả kinh, có không ít người chú ý tới hai bóng người này.
- Thu Nguyệt Tâm, còn có một nam tử, chẳng lẽ Lâm Phong ch.ết rồi sống lại? Có người thì thào nói nhỏ, việc Thu Nguyệt Tâm thích Lâm Phong đã truyền ra, hơn nữa vì Lâm Phong ch.ết, mà giận muốn giết cả Thu Mi và Thu Lân, thậm chí còn một người một mình tiến đến, muốn giết Dương Tử Lam, báo thù cho Lâm Phong.
- Ngươi xem phía sau bọn họ, mấy người Dương Tử Lam kìa.
Vẻ mặt mọi người lập tức kinh ngạc. Ở phía sau, cách Thu Nguyệt Tâm không xa, một hàng lưu quang nghịch lưu mà lên, tốc độ cực kỳ nhanh, nhanh như tia chớp sấm đánh, không chút nào kém cỏi hơn hai người Thu Nguyệt Tâm, đại thế thiên địa này trước mặt bọn họ có vẻ yếu ớt.
- Phía sau còn có!
Khi bọn họ nhìn thấy phía sau cách Dương Tử Lam không xa, vẫn còn có người tốc độ kh/ủng bố như vậy, cả đám im lặng, những người này cũng giống như vậy, nhanh, nhanh như cuồng phong.
- Lâm gia, Lâm Nhược Thiên!
- Thú vị, Thu gia, Dương gia, Lâm gia, đồng loạt xuất thủ.
Có người cười ra tiếng, trong lòng có chút kích động. Xem ra là bọn họ muốn cùng trèo lên cửu trọng thiên, đọ sức một phen.
- Ngươi sai lầm rồi, ngươi nhìn phía sau bọn họ đi.
Lúc này lại có người chỉ chỉ nói, quả nhiên, mọi người chú ý tới phía sau Lâm gia, còn có người, là gia tộc Mông thị! Đều tới rồi, quả thật cùng lên! Mọi người kinh hãi một trận, Mông gia cũng tới rồi. Gia tộc này cũng là đại thế gia giống như ba gia tộc trước, hơn nữa Mông gia này phi thường đặc thù, bọn họ tu luyện không giống với những người khác, là cổ tu sĩ, thể tu thượng cổ, tu luyện thuật luyện thể thượng cổ, lực lượng thân thể k.hủng bố đến cực điểm.
- Tứ đại thế gia này, xem ra muốn cùng trèo lên cửu trọng thiên ganh đua cao thấp.
Mọi người tràn đầy cảm xúc, sinh ra một cỗ chờ mong, có trò hay để nhìn. Hiện giờ thời gian đã sắp tới giữa trưa, đúng như Hiên Viên Phá Thiên đã từng nói, bất kể Thiên Vũ hay Tôn Vũ, không có người nào có thể vượt qua y, người lợi hại nhất cũng chỉ có thể bước lên tứ trọng thiên. Lúc này, tứ đại thế gia tranh đua cao thấp một hồi, xem ai có thể tiếp cận gần nhất bước chân Hiên Viên Phá Thiên, mang vinh quang cho gia tộc mình.
- Tuy nhiên, thực lực những người này cũng thật kh.ủng bố, một đường trèo lên thang trời không có dừng lại một chút nào, giống như đi trên đất bằng.
Rất nhiều người ngạc nhiên thán phục, tuy bọn họ biết rằng những người này có thể đã đi thử trước đó không ít lần, nhưng bọn họ cũng tới thử như vậy, vậy mà vẫn bị loại đại thế đáng sợ này áp bách đến thở dốc cũng khó khăn. Khi tới dưới cửu trọng thiên, cảm giác trong cơ thể sóng biển gầm thét, lực áp bách rất mạnh, nội tức cũng không thể vững vàng, đương nhiên khó trèo lên cửu trọng thiên. Rất nhanh, hai bóng người phía trước đã tới dưới cửu trọng thiên rồi, đứng ở đó. Chỉ thấy Thu Nguyệt Tâm thở hắt ra một hơi, nội tức có chút bất ổn, nhưng Lâm Phong lại ngược lại, thản nhiên bình tĩnh, giống như người không có việc gì. Nhìn bộ dạng bình tĩnh của Lâm Phong, Thu Nguyệt Tâm cười khổ một tiếng. Lúc này, nàng đã hiểu được, tất cả mọi người đều đã coi thường Lâm Phong, hắn mới là thiên tài kh.ủng bố chân chính, Thu Nguyệt Tâm không quên, sau khi Cừu Quân Lạc ch.ết, Lâm Phong lại ngụy trang thành người Cừu gia, mà hắn, đã có được Vũ Hồn Ngân Dực của kẻ thù. Ý nghĩa ẩn sau việc này, khiến Thu Nguyệt Tâm mỗi khi nghĩ đến liền cảm giác rùng mình, mà nàng chưa từng nhìn thấy Lâm Phong sử dụng Vũ Hồn của mình bao giờ!
- Hắn cần có thời gian!
Thu Nguyệt Tâm nói thầm trong lòng, Lâm Phong hiện tại chỉ tu vi thấp thôi, cái hắn thiếu chỉ là thời gian.
- Cái người ở cùng một chỗ với Thu Nguyệt Tâm là ai, khí tức lại bình tĩnh như vậy, xem ra cũng lợi hại nha.
Không ai nhận ra Lâm Phong, nhìn thấy Lâm Phong hơi thở vững vàng, trong lòng đều thầm than, chắc là nhân vật bất phàm nào đó, bằng không Thu Nguyệt Tâm cũng sẽ không đi cùng hắn cả đoạn đường, bất quá bọn họ lại có chút nghi hoặc, Thu Nguyệt Tâm không phải thích Lâm Phong hay sao, tại sao hiện giờ băng sương mỹ nhân lại cùng một gã nam tử khác ở cùng một chỗ? Ánh mắt Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm lại nhìn những bóng người lóe lên phía dưới, không ngờ có đến ba đám người, thật khiến hai người có chút kinh ngạc.
- Bọn họ là những người nào? Lâm Phong hỏi.
- Lâm Nhược Thiên, Lâm gia, còn có Mông Bá của Mông gia.
Thu Nguyệt Tâm đáp lời, ánh mắt Lâm Phong lóe lên, thì ra là thế, con cháu quý tộc a, không nghĩ tới lại tụ họp cùng một chỗ.
- Chúng ta đi lên chưa? Thu Nguyệt Tâm hỏi Lâm Phong.
- Nếu bọn họ đều đến rồi, thì chờ, cùng nhau đi lên.
Trên mặt của Lâm Phong lộ ra một chút ý cười. Rất nhanh, đám người Dương Tử Lam cũng tới được phía dưới cửu trọng thiên, sau khi ổn định hơi thở, thở ra một hơi dài, lạnh lùng liếc mắt Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm một cái. Tiếp theo, Lâm Nhược Thiên mang theo một ít người Lâm gia, Mông Bá thì mang theo người Mông gia, đều tới đủ. Trên thang trời, tại bậc thang dưới cửu trọng thiên, song song đứng thẳng bốn nhóm người của bốn đại thế gia Bắc hoang, cảnh tượng này, hấp dẫn ánh mắt vô số người.
- Thu Mi, Thu Lân cùng người Thu gia cũng ở đây, bất quá bọn hắn cũng không phải tiêu điểm.
Lúc này, mọi người phía dưới phát hiện, Thu gia cũng có mặt ở đó. Tuy nhiên, người những thế gia này đang tranh đấu không phải bọn hắn, mà là Thu Nguyệt Tâm, nàng mới là nhân vật đại biểu đồng lứa Thiên Vũ của Thu gia.
- Ha ha, hiếm khi người mấy đại thế gia Bắc hoang chúng ta đều xuất hiện cùng nhau.
Hiện giờ, chúng ta liền tỷ thí một phen, xem ai có thể đi được cao hơn. Mông Bá cười lớn một tiếng, thanh âm cuồn cuộn.
- Người Mông gia ta đi lên trước vậy.
Mông Bá dứt lời, thân thể mạnh mẽ bước ra, nhảy lên nhất trọng thiên.
- Ầm, ầm, ầm.
.... Từng thanh âm đạp đất cuồn cuộn, hào quang chói mắt, Mông Bá liên tục bước đi mười bước, sải bước đến nhị trọng thiên, trên người không có nửa điểm khí tức phóng ra ngoài, toàn bộ đều dựa vào lực lượng thân thể kinh khủng kia, cả người giống như một tòa núi cổ, không chút sứt mẻ.
- Chư vị sao còn chưa lên, ta ở chỗ này chờ chư vị vậy!
Mông Bá quay đầu lại nói với những người khác, làm trong lòng mọi người co giật, thật lợi hại, gia tộc Mông thị không hổ thể tu thượng cổ, thân thể.khủ.ng bố, người khác bước lên nhất trọng thiên đều có cảm giác cực kỳ cố hết sức, gã lại giống như Hiên Viên Phá Thiên, liên tục bước ra mười bước, trực tiếp bước tới nhị trọng thiên.
- Con kiến muốn nghịch thế đi lên, sao giờ phút này vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, ta ngược lại muốn nhìn xem, con kiến như ngươi có thể sải bước tới nhị trọng thiên hay không.
Dương Tử Lam lạnh lùng nói, bước chân y lập tức mạnh mẽ bước lên nhất trọng thiên. Cuồng phong phất qua, quần áo bay phấp phới, Dương Tử Lam bước ra một bước, cực kỳ vững chắc, cho dù đại thế thiên địa này vô cùng k.hủng bố, y vẫn vững vàng bước ra liên tục mười bước. Tuy không nhanh chóng bằng Mông Bá, nhưng vẫn vững vàng đạt tới nhị trọng thiên. Lâm Nhược Thiên bóng dáng phiêu động, tự nhiên không thể yếu thế, bước chân cũng bước đi lên, trong lúc tay áo vung lên, liền nhảy qua mười bước, đồng dạng, lên tới nhị trọng thiên. Kế tiếp, ánh mắt của toàn bộ mọi người đều rơi đến trên người Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm. Chỉ thấy hai người nhìn nhau cười cười, bước chân lập tức đồng thời bước ra, lực uy áp k.hủng bố giáng xuống, cực kỳ đáng sợ. Thu Nguyệt Tâm cũng không vội vàng đi lên giống như lần trước nữa, lúc này vững vàng chắc chắn, một bước một bậc thang. Mà Lâm Phong, mọi người thấy tốc độ hắn không nhanh, nhưng lại giống như vô cùng thoải mái, mặc cho cuồng phong thổi quét trên người, nhưng hắn vẫn làm cho người ta một cảm giác nhẹ nhàng, dường như nhất trọng thiên này không thể ngăn cản hắn tiến lên phía trước.
- Sải bước tới nhị trọng thiên này, dễ như trở bàn tay!
Bước chân Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm dừng trên nhị trọng thiên, ánh mắt hắn cười lạnh, liếc nhìn Dương Tử Lam một cái!