Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1039: Ám Ảnh Liệp Thủ



Lâm Phong ngưng mặt gật đầu, nơi này là nơi môn đồ Hoàng Vũ thí luyện, là sát lục chi địa, không biết sẽ có bao nhiêu người mạnh mẽ ở đây.

Hiện giờ, tuy sức chiến đấu của hắn khá mạnh, nhưng nếu gặp phải Thiên Vũ cấp cao, hơn nữa còn là những môn đồ Hoàng Vũ chân chính, am hiểu săn giết người khác, bản thân tất nhiên vô cùng k.hủng bố. Thả chân đang đạp trên người đối phương ra, vẻ mặt tên kia cứng đờ, đứng dậy, sâu sắc nhìn Lâm Phong một chút rồi nói:

- Cảm tạ!

Rất hiển nhiên, gã kinh ngạc vì Lâm Phong thật sự buông tha gã, vừa nãy gã không chắc chắn, Lâm Phong không tuân thủ lời hứa muốn giết gã chỉ trong một ý niệm thôi.

- Ngươi đã săn giết bao nhiêu người rồi? Lâm Phong hỏi.

- Mười tám người!

Đối phương đáp lại, Lâm Phong khẽ gật đầu, năng lực săn giết người này không tồi, chỉ cần tiếp tục giết thêm mười hai người nữa, có thể rời đi nơi này. Mỗi người rời đi, đều sẽ mang ý nghĩa mấy chục người tử vong, đám người bọn họ đồng thời tiến vào có hơn ngàn người, nhưng cuối cùng có thể sống đi ra ngoài, không nhất định còn tám mươi mốt người.

- Ngươi đi theo ta.

Lâm Phong thản nhiên mở miệng nói, người kia nhíu mày, không nghĩ tới Lâm Phong thế lại bảo gã đi theo mình.

- Không muốn? Trong mắt Lâm Phong loé ra một tia hàn mang sắc bén, khiến vẻ mặt người kia cứng đờ.

Quả nhiên, người tiến vào nơi này không ai hiền lành, nếu ngỗ nghịch hắn, chỉ sợ hậu quả sẽ rất thê thảm.

- Không phải, ta cùng đi với ngươi!

Người kia chỉ có thể đồng ý Lâm Phong, hai người xuyên qua trong rừng.

- A.

.. Một thanh âm thê thảm đột ngột truyền ra, khiến bước chân Lâm Phong cùng người nọ ngừng lại một chút, một tiếng kêu thảm thiết vừa nãy ngay gần đây, điều này có nghĩa phụ cận, có người đang tiến hành săn giết.

- Bên này.

Lâm Phong lạnh nhạt nói, mang theo người kia đi về hướng ngược lại với hướng tiếng kêu vang lên, người kia đương nhiên không có ý kiến, trong khu rừng giết chóc này, nếu ai cậy mạnh hiếu thắng, chắc chắn phải ch.ết, bị âm giết cũng không biết. Lâm Phong lại rất quả quyết, tuy thực lực khá mạnh, nhưng gặp người săn giết liền quay đầu đi.

- Xuy xuy.

.. Còn chưa đi vài bước, lại một tiếng vang lanh lảnh nhỏ bé truyền vào trong tai, khiến cho bước chân Lâm Phong lần thứ hai ngừng lại, lông mày hơi nhíu.

- Có mùi máu tanh, lại có người bị săn giết, có khả năng chúng ta bị người theo dõi.

Sắc mặt người kia khó coi, trước đây, gã đều trốn trong bóng tối theo dõi người khắc, bây giờ, lại có người theo dõi gã. Gã biết rõ, trong mảnh sát lục chi địa này bị người theo dõi là một cái sự việc đáng sợ dường nào, là lúc ác mộng bắt đầu! Nhưng mà gã chỉ nhìn thấy Lâm Phong trầm mặc, lại nhấc chân tiếp tục đi về phía trước, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra.

- Tên này thật thản nhiên!

Người kia nhìn vẻ lãnh đạm trên mặt Lâm Phong, trong lòng lại lộ ra một chút sợ hãi, gã dường như đã có thể cảm giác được sát cơ đang không ngừng tới gần.

- Xuy!

Ngay vào lúc này, một tiếng kêu thét kinh khủng truyền đến, khién ánh mắt gã cứng đờ.

- Ầm!

Lâm Phong giơ tay lên đánh ra một chưởng, không gian nổ tung, đạo công kích kia nháy mắt bị tiêu diệt.

- Xuy xuy!

Lại thấy mặt đất phía trước đột ngột mọc lên một bụi hoa tươi, cực kỳ quỷ dị, càng làm cho người ta có loại cảm giác run sợ. Lâm Phong giơ chân, mạnh mẽ đạp một cước lên trên mặt đất, trong khoảnh khắc một tiếng vang ầm ầm truyền ra, có một bóng người từ lòng đất bắn ra, trên người vẫn chảy máu không ngừng, một bộ tử thi.

- Đã ch.ết!

Bên người Lâm Phong, bước chân người kia cứng ngắc tại chỗ, sắc mặt trắng bệch, công kích vừa rồi hẳn do người này phát ra, nhưng y lập tức bị người ta lặng yên không một tiếng động giết ch.ết, ngay cả một tiếng dị động cũng không có. Lâm Phong đi lên trước, dùng chân hơi hơi day day cỗ thi thể, chỉ thấy trên cổ đối phương có một vết máu cực sâu, do lưỡi dao sắc tạo ra, bị người ta cắt đứt cổ họng trong nháy mắt. Trầm mặc, bước chân Lâm Phong lập tức lần thứ hai nâng lên, chậm rãi đi về phía trước, trên người hắn, hiện ra một luồng ánh sáng màu trắng nhàn nhạt, lộ ra một chút hàn khí, giữa hư không, hình như có hoa tuyết bay xuống.

- Không thể đi về phía trước nữa, đó là đường ch.ết.

Phía sau, người kia thấy Lâm Phong còn đi về trước, vẻ mặt cứng ngắc, bước chân của gã hơi khựng lại.

- Theo ta đi!

Lâm Phong quay đầu lại nhìn người nọ một chút, tuy nhiên thấy gã không ngừng lắc đầu, nói:

- Ta không thể theo ngươi nữa, cáo từ.

Dứt lời thân thể gã đột nhiên quay lại, chạy ngược hướng với Lâm Phong.

- Trở về!

Lâm Phong hô một tiếng, nhưng đối phương giống như không nghe lời hắn, thân hình hóa thành một luồng huyễn ảnh, nhanh chóng biến mất.

- Xuy!

Một luồng hàn quang rực rỡ hóa thành một điểm hàn tinh, nở rộ trong bóng tối, một chút vệt máu phiêu tán trên không trung, chỉ thấy thân thể người nọ nháy mắt cứng lại, bước chân không ổn định, lui về sau nửa bước.

- Ám.

.. Ảnh... Liệp... Thủ! Người kia phun ra mấy chữ cuối cùng, thân thể ầm ầm ngã xuống, tuy Lâm Phong bỏ qua cho gã, nhưng cuối cùng vẫn bị người khác giết ch.ết. Không có ai! Trong rừng ảm đạm, không nhìn thấy bất kỳ bóng người nào, một vệt hào quang kia chỉ tỏa ra trong nháy mắt đã biến mất không thấy gì nữa, hoàn toàn đi vào bóng tối, giống như chưa từng xuất hiện.

- Ám Ảnh Liệp Thủ!

Lâm Phong lẩm bẩm nói nhỏ một tiếng, thủ đoạn giết người thật cao, chỉ ngắn ngủi nháy mắt, xung quanh dường như có vài người ch.ết trên tay y, hơn nữa, hắn tận mắt nhìn cường giả ám sát hắn vừa nãy bị giết, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có. Lạnh lẽo, tàn khốc, là tâm cảnh của Lâm Phong vào giờ khắc này! Bất quá cũng chỉ trầm mặc trong chốc lát, Lâm Phong tiếp tục nhấc chân lên, dường như không có thứ gì phát sinh, vẫn đi tiếp, bình tĩnh đến nỗi khiến người ta cảm thấy đáng sợ. Trải qua nhiều sóng gió như vậy, không biết giãy dụa giữa biên giới sống và ch.ết bao nhiêu lần, tại thời điểm đối mặt hiểm cảnh, Lâm Phong đã sớm không còn kinh hoảng nữa, chỉ có bình tĩnh. Trong rừng cây, hoa tuyết lạnh lẽo không ngừng rơi xuống, khiến không gian chung quanh trở nên lạnh hơn rất nhiều. Trong rừng cây ngẫu nhiên truyền ra tiếng vang rì rào, giống như ma quỷ đòi mạng, khiến người ta cảm thấy sợ hãi ngấm vào linh hồn. Nhưng tất cả những thứ này không ảnh hưởng đến tâm cảnh Lâm Phong được, hắn giống như không có chuyện gì, chậm rãi cất bước, chỉ có hoa tuyết rơi xuống nương theo bước chân hắn, trong rừng yên tĩnh khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

- Xuy!

Hàn mang rực rỡ lại lần nữa tỏa ra, một luồng hàn quang nhanh như chớp giật, dường như muốn tiêu diệt hết thảy.

- Vù!

Gần như đồng thời, một cỗ lực lượng hư không tỏa ra. Hàn mang tựa như tia chớp xẹt qua không gian, phát ra tiếng vang xuy xuy, nhưng lại chém vào hư không, lực lượng hư không ngăn cách nó bên ngoài.

- Ầm ầm!

Khí tức cuồng bá đến mức tận cùng tỏa ra, hư không thuật biến mất, thời khắc này Lâm Phong vẫn an tĩnh, trở nên sắc bén như tuyệt thế lợi kiếm, kiếm quang tràn ngập, vô cùng vô tận, xoắn giết tất cả.

- Giết!

- Ầm ầm!

Một tiếng gầm cuồn cuộn truyền ra, nương theo tiếng gầm, kiếm quang vô cùng vô tận tản ra bốn phương tám hướng, muốn xoắn giết tất cả xung quanh, đồng thời, song chưởng Lâm Phong mạnh mẽ đánh về hướng hàn quang, mặc dù vẫn không nhìn thấy bóng người, nhưng cũng không trở ngại việc hắn xuất chiêu. Trong bóng tối dường như có một tiếng k/êu rên truyền ra, sau đó là âm thanh rì rào, chỉ thấy không gian ảm đạm khôi phục lại yên tĩnh, không có bất kỳ tiếng vang nào. Lâm Phong vẫn đứng đó không nhúc nhích, cúi đầu liếc mắt nhìn mặt đất, thấy nơi trên đó có từng vết máu, cảnh này khiến Lâm Phong nhíu mày, hắn ý thức được mình gặp phải cái gì. Ám Ảnh Liệp Thủ, Ảnh Tử sát thủ, Ám Ảnh! Vừa nãy, thời điểm tia sáng sát phạt kia tỏa ra, cũng không có bất kỳ bóng người nào xuất hiện trước mặt hắn.

- Không lão!

Trong đầu hiện lên một bóng người nghiêm túc, tâm tư dường như kéo về đến Vân Hải Tông, lão nhân bên trong động phủ trên cô phong tuyệt bích, người đã dùng tính mạng mình để cứu hắn. Vũ Hồn của Không lão, là ảnh, Vũ Hồn Ảnh Tử, nếu trong bóng tối, không có thứ gì, ngay cái bóng cũng không có. Tình hình vừa nãy cũng như thế, Ám Ảnh Liệp Thủ có thể có Vũ Hồn giống hoặc tương tự như Vũ Hồn Ảnh Tử của Không lão. Lâm Phong thở ra một hơi dài, thí luyện chi địa, sát lục chi địa, nơi môn đồ Hoàng Vũ mạnh mẽ hội tụ, lúc này mới vừa vào trong chốc lát, đã gặp hai lần kinh tâm động phách!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.