Hầu Thanh Lâm đương nhiên cũng nhìn thấy Mộc Trần, hướng y mỉm cười gật đầu, dường như không chút bất ngờ nào khi Mộc Trần đến. Thế nhân đều cho rằng Hầu Thanh Lâm y thiên phú đáng sợ, lại không biết, sư huynh y, Mộc Trần, được sư tôn chân truyền đầy đủ nhất. Nếu y đến đây, sẽ không có bất cứ chuyện gì xảy ra. Mộc Trần mỉm cười, ánh mắt nhìn qua phía đám môn hạ Thiên Long Hoàng, lãnh đạm nói:
- Thiên Long Hoàng tiền bối cũng coi như thành danh đã lâu, hiện giờ môn hạ đệ tử sao lại vô năng như thế, nhiều Tôn giả như vậy vây giết một mình sư đệ ta, vậy mà không cảm giác xấu hổ sao!
- Mộc Trần, Hầu Thanh Lâm đánh tới Thiên Long Thần Bảo, nơi này đánh ch.ết người chúng ta, làm như Thiên Long Thần Bảo chúng ta không người, y tất phải ch.ết chỗ này, ngươi cũng không cần phải nói lời kích bác.
Mặt khác, ngươi tự tiện bước vào Thiên Long Thần Bảo, chúng ta coi như không tính toán với người, nhưng nếu ngươi nhúng tay vào, vậy để mệnh lưu lại cùng với sư đệ của mình đi! Cường giả sử dụng Thiên Địa Thủ kia lạnh như băng nói. Hôm nay nếu để cho Hầu Thanh Lâm bình yên rời khỏi, Thiên Long Thần Bảo còn mặt mũi nào mà tồn tại, Thiên Long Hoàng chẳng lẽ không phải mặt rồng giận dữ.
- Ngươi nói sai rồi, là người Thiên Long Thần Bảo phái đến thủ hộ tế đàn truyền tống công kích người bên tế đàn truyền tống chúng ta trước, coi khinh hai vị sư tôn, nhị Hoàng Thạch, Vũ của ta.
Nhị sư đệ ta tiến đến thay Thiên Long Hoàng thanh lý môn hộ, thẳng thắn vô tư, làm sai chỗ nào. Thanh âm Mộc Trần phiêu nhiên, tiếp tục nói:
- Sư đệ ta Hầu Thanh Lâm có tu vi Tôn Vũ cảnh tầng năm, nếu người Thiên Long Thần Bảo các ngươi có tu vi cùng cảnh giới có thể đường đường chính chính đánh ch.ết sư đệ ta, một câu ta cũng không nói.
Nhưng mà nếu các ngươi lấy đông bắt nạt ít, cậy khỏe bắt nạt yếu, ta đương nhiên không thể ngồi yên không quan tâm đến. Vả lại nếu việc này truyền ra, người khác ngược lại sẽ nói môn hạ Thiên Long Hoàng vô dụng. Cùng cảnh giới đánh ch.ết Hầu Thanh Lâm? Tôn giả Thiên Long Thần Bảo cười lạnh trong lòng, ai không biết Hầu Thanh Lâm thực lực kh.ủng bố, bàn tay luân hồi lực, cùng cảnh giới muốn đánh bại y cũng khó như lên trời, huống chi đánh ch.ết. Đối phương liếc mắt nhìn Mộc Trần một cái, vẻ mặt lạnh lùng:
- Hôm nay nếu để cho y còn sống rời đi, người khác mới nói môn hạ Thiên Long Hoàng vô dụng.
- Giết!
Một thanh âm sát phạt cuồn cuộn vang lên, nhưng lại hóa thành ánh sáng sát phạt, nở rộ về phía Hầu Thanh Lâm, đồng thời bàn tay gã lại lần nữa đánh ra, hóa thành thủ ấn che trời, muốn đè ch.ết Hầu Thanh Lâm!
- Môn nhân của Thạch Hoàng và Vũ Hoàng, sao lại để người khác bắt nạt!
Mộc Trần nhìn thấy đối phương ra tay, lạnh lùng nói một câu, bàn tay huy động, Lâm Phong được từng quầng sáng bao phủ vào bên trong, mà bóng dáng Mộc Trần lại biến mất. Lâm Phong tất nhiên biết Mộc Trần đang bảo hộ mình, không để hắn bị thương tổn. Nhìn bóng dáng Mộc Trần vừa sải bước ra, nhưng lại cho hắn một loại ảo giác, bước tiến của y chính là đại đạo thiên địa, hoàn toàn tương dung cùng thiên địa, ẩn chứa đạo vận, vừa sải bước ra, thuấn di trong hư không, bóng dáng Mộc Trần trực tiếp hiện lên bên người Hầu Thanh Lâm, hai sư huynh đệ nhìn nhau cười, sóng vai mà chiến! Ánh sáng luân hồi rực rỡ lại lần nữa nở rộ hào quang kỳ lạ trong thiên địa, một luồng quang hoa xông về phía chân trời. Hầu Thanh Lâm vẫn bình thản chém ra một kiếm, nhưng mà người khác căn bản sẽ không hiểu rõ, một kiếm này có bao nhiêu rung động, chân chính kết nối với lực lượng luân hồi của thiên địa. Không gian bị xé nứt ra một lỗ hổng cực lớn, vòng tròn quay liên tục trong vực sâu luân hồi tái hiện, tại trong vực sâu phá vỡ hư không kia dường như có oan hồn đang gầm thét, có quỷ hồn độ luân hồi, lực lượng luân hồi khủ.ng bố từ trong đó lan tràn ra, hóa thành vòng tròn quay liên tục, lực cắn nuốt kh.ủng bố, dường như muốn cắn nuốt cả mảnh thiên địa vào trong luân hồi.
- Diệt cho ta!
Một giọng lạnh vang lên, Thiên Địa Đại Thủ Ấn này còn muốn to lớn kh.ủng bố hơn vài tòa núi lớn, bóng người trước Thiên Địa Đại Thủ Ấn này có vẻ phá lệ nhỏ bé. Thiên Địa Đại Thủ Ấn này che lại miệng đang cắn nuốt của vực sâu luân hồi trong hư không, đem hư không luân hồi khống chế lại, nhưng mà lại không thể hoàn toàn tiêu diệt. Trên hư không, vô tận công kích khủ.ng bố đánh về phía Hầu Thanh Lâm và Mộc Trần, mỗi một cái công kích đều khiến thiên địa run rẩy, cường đại đến mức khiến người ta hít thở không thông. Lâm Phong nhìn từng cái công kích trong hư không kia, chỉ cảm thấy kinh hồn táng đảm, thật là đáng sợ, chỉ cần một trong những công kích đó đánh lên người hắn, là đủ để tiêu diệt hắn rồi.
- Thiên địa rộng lớn, có thể phá vạn pháp!
Mộc Trần nói một câu, hào quang vô tận từ trên người y lan tràn ra, như thế một dây hào quang dài hẹp, hóa thành vô số dây leo, trong khoảnh khắc, cả mảnh thiên địa đều là loại dây quang hoa này, vô cùng vô tận, thẩm thấu đến tất cả công kích.
- Bụi về với bụi, đất về với đất, yên diệt!
Mộc Trần lại thản nhiên nói một câu, trong khoảnh khắc, những công kích vô cùng vô tận này ngay lập tức hóa thành hư vô, cả một khoảng không yên diệt, biến thành từng hạt bụi chân nguyên, đúng như Mộc Trần đã nói, bụi về với bụi, đất về với đất.
- Đây là cái lực lượng gì? Trái tim Lâm Phong hung hăng co quắp, một lời thiên địa kinh sợ, suy nghĩ phá vạn pháp.
Đại đệ tử thân truyền của Thạch Hoàng và Vũ Hoàng, Mộc Trần, thực lực thật khủng khiếp.
- Chuyện hôm nay, người thủ hộ tế đàn kia sai, chắc chắn Thiên Long Hoàng tiền bối cũng sẽ không khoan thứ cho lão, sư đệ ta đánh chét lão, việc này liền cho qua, như vậy, từ biệt!
Mộc Trần lãnh đạm nói một tiếng, y thân đại sư huynh, đương nhiên sẽ không để sự tình náo đến không thể vãn hồi, nếu không Thiên Long Hoàng giận dữ, đến lúc đó thực sẽ dẫn động đại chiến Hoàng Vũ, lại phải phiền toái sư tôn.
- Sư đệ, chúng ta đi!
Mộc Trần nói với Hầu Thanh Lâm, bước chân lập tức nhảy qua, ngay lập tức giáng xuống bên cạnh Lâm Phong, kéo Lâm Phong cùng nhau nhẹ nhàng bay đi.
- Còn muốn chạy!
Cường nhân Thiên Long Thần Bảo vẻ mặt tức giận, lập tức mạnh mẽ truy kích tới. Mộc Trần và Hầu Thanh Lâm tiến đến đại náo một hồi liền rời đi, người khác nhìn thấy sẽ nhìn Tôn giả Thiên Long Thần Bảo bọn họ như thế nào, yếu đuối, vô năng, đường đường nơi ở của Hoàng Vũ, lại bị người tùy ý đến, tùy ý đi. Ba người Mộc Trần vẫn không hề đi ra khỏi Thiên Long Thần Bảo, chỉ đi tới vị trí mà bọn họ được truyền tống tới. Sau đó, lại thấy Mộc Trần tâm niệm khẽ động, chỗ mi tâm lập tức như có hàng tỉ thần niệm biến ảo mà ra, trực tiếp chui vào trong hư không, đồng thời bàn tay của y cũng không ngừng huy động, giống như đang khắc cái gì đó.
- Huynh ấy đang làm gì? Vẻ mặt Lâm Phong kinh hoảng, Mộc Trần hẳn đang khắc lực lượng Thánh vân, hơn nữa còn lộ ra hư không lực hùng mạnh, hư không thiên địa phía trước có lực lượng hư không mãnh liệt thẩm thấu ra, hư không gào thét, dường như bị xé rách ra một đường.
- Cánh cửa hư không, mở!
Bàn tay Mộc Trần run lên, phiến hư không kia hoàn toàn mở ra, hóa thành một cánh cửa, lực lượng kinh khủng cuồn cuộn không ngừng. Lâm Phong thấy không rõ lắm, vừa rồi trong nháy mắt ngắn ngủi kia Mộc Trần huy động bao nhiêu lần, lại khắc ra bao nhiêu Thánh vân phiền phức, hắn chỉ cảm thấy trái tim không ngừng nhảy lên. Mộc Trần lấy tay, mở ra cánh cửa hư không!
- Đi vào!
Mộc Trần nói nhỏ một tiếng, mang theo Lâm Phong bước vào trong cánh cửa hư không, Hầu Thanh Lâm cũng đi theo vào trong. Trong khoảnh khắc, Lâm Phong chỉ cảm thấy một trận hoa mắt, hắn phát hiện, lúc này hắn có loại cảm giác được truyền tống bằng tế đàn, Mộc Trần dùng lực lượng của mình thay thế tế đàn, rời đi hư không, truyền tống bọn hắn trở về. Phía sau, từng tiếng gầm lên vẫn còn quanh quẩn, tuy nhiên, rất nhanh liền bị che hết, biến mất, ba người được ánh sáng hư không bao phủ, ở tại trong hư không xuyên qua. Lâm Phong há miệng thở dốc, dường như muốn nói điều gì, lại nghe Hầu Thanh Lâm truyền âm:
- Lâm Phong, không nên quấy rầy đại sư huynh, đại sư huynh lúc đến mặc dù định vị tốt lắm, nhưng xuyên qua trong hư không vẫn sẽ làm cho không gian hỗn loạn.
Ánh mắt mạnh mẽ cứng đờ, Lâm Phong lập tức gật đầu, Mộc Trần vẫn không nói một lời, lực lượng hàng tỉ thần niệm kia dường như vĩnh viễn mở đường phía trước. Lâm Phong lúc này đây chân chính cảm nhận được cảm giác lấy sức người xuyên qua không gian và thời gian, chuyện này trước kia hắn quả thực không dám tưởng tượng, nghe quá mức rợn người rồi!
- Ông!
!!!! Một cỗ dao động không gian kinh khủng truyền ra, Lâm Phong chỉ cảm thấy thân thể không ngừng run rẩy, một bàn tay lập tức khoác lên người hắn, trong giây lát, thiên địa lập tức xoay tròn, Lâm Phong cảm giác bàn chân giẫm trên mặt đất. Khi hắn ổn định thân hình, nhìn cảnh tượng trước mắt, vẫn có loại cảm giác khó có thể tin được, đã trở lại, bọn họ quay trở về khu vực tế đàn truyền tống của nơi thí luyện. Không chỉ có Lâm Phong dại ra, lúc này đây, tất cả mọi người ở chỗ này đều dại ra nhìn ba người bọn họ. Tế đàn nơi thí luyện này chỉ truyền tống một chiều, ba người này lại trực tiếp phá vỡ hư không, sau đó xuyên qua hư không trở lại? Hầu Thanh Lâm, Mộc Trần cùng Lâm Phong, ba người bọn họ thực sự dạo một lượt trong địa bàn Thiên Long Hoàng, sau đó bình yên vô sự trở lại từ hư không? Vậy người bên phía Thiên Long Hoàng, chẳng phải muốn điên lên sao?