Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1073: Thu Hạo lúng túng



Thu Hạo nhìn phụ thân một chút, không biết vì sao lão lại quát bảo mình ngưng lại, lập tức nhìn về phía Viên Phi khóe miệng cười mà như không cười, trong lòng không khỏi giận quá hóa cười. Tuy Viên Phi thiên phú rất mạnh, nhưng mà dù sao cũng là vãn bối lại dám sỉ nhục gã như vậy, đáng hận.

- Gia gia của ngươi ta cũng làm được!

Thu Hạo lạnh lùng đáp lại nói.

- Thu Hạo!

Phụ thân Thu Hạo gầm lên một tiếng, âm thanh chìm xuống thật thấp, khiến ánh mắt Thu Hạo cứng đờ, phụ thân sao tức giận lớn như vậy.

- Khà khà, lão già, ngươi nghe thấy chưa, gã muốn làm gia gia của ta, tính khí của lão gia gia ta rất không tốt, nếu để ông biết có người muốn thay thế ông, ta cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì!

Viên Phi cười ngây ngô, mang theo nụ cười có vài phần vô hại với cả người lẫn vật. Lão già của Thu gia vẻ mặt hơi ngưng lại, thăm dò hỏi:

- Không biết gia gia của các hạ là ai? Nghe Viên Phi nói, tựa hồ càng ngày càng giống người trong truyền thuyết kia.

Thu Hạo nghe được lời của phụ thân tựa hồ cũng ý thức điều bất bình thường, lẽ nào cái tên vác gậy gỗ này có lai lịch rất lớn hay sao.

- Gia gia hắn là bạn cũ của sư tôn ta!

Lúc này Mộc Trần mỉm cười nói, khiến vẻ mặt mọi người run lên, sư tôn Mộc Trần là Hoàng Vũ, bạn cũ của Hoàng Vũ… Vẻ mặt mọi người cứng ngắc, rất hiển nhiên, người này có lai lịch lớn. Về phần lão già của Thu gia vẻ mặt càng thêm cứng đờ, trong lòng thầm nghĩ xem ra mình đã đoán đúng.

- Gia gia, gia gia của hắn là Đại Viên Hoàng, vừa nãy tam thúc nói ông ta muốn thay thế Đại Viên Hoàng!

Thu Nguyệt Tâm lãnh đạm mở miệng nói, khiến trong lòng Thu Hạo co giật vài cái, là gã, Viên Phi, tôn tử Đại Viên Hoàng!

- Đại Viên Hoàng!

Ánh mắt mọi người bắn ra từng tia điện, trong lòng co giật, chẳng trách đuổi giết Hiên Viên Phá Thiên đến mức thê thảm như vậy, Hiên Viên Phá Thiên hung hăng tự kiêu chính vì y là hậu duệ Hoàng Vũ, trên người chảy xuôi một tia huyết mạch Hoàng Vũ. Mà Viên Phi, lão gia tử của gã chính là Hoàng, hơn nữa còn là Đại Viên Hoàng bạo ngược hùng mạnh.

- Có muốn ta gọi ngươi một tiếng gia gia nghe một chút hay không?!

Viên Phi nhìn vẻ mặt Thu Hạo cứng ngắc, thản nhiên cười nói, khiến sắc mặt Thu Hạo càng như tro tàn. Địa vị Hoàng Vũ trong Bát Hoang cảnh như thần linh, không người dám khinh nhờn, bởi vậy vừa nãy Viên Phi bất kính với Thiên Long Hoàng, gã mới dám mượn cớ khiêu khích Viên Phi. Nhưng không nghĩ gia gia của Viên Phi lại chính là Hoàng Vũ. Lúc này gã làm sao còn dám nói tiếp, vừa nãy gã nói muốn làm gia gia của Viên Phi, đã cực kỳ sỉ nhục Đại Viên Hoàng rồi.

- Thu Hạo vừa rồi mạo phạm Đại Viên Hoàng tiền bối, mong rằng chớ trách.

Gia gia Thu Nguyệt Tâm mỉm cười nhận lỗi vơis Viên Phi, ngay sau đó lạnh lùng nhìn chằm chằm Thu Hạo nói:

- Còn không tự mình vả miệng tạ tội!

Bàn tay Thu Hạo hơi run nhè nhẹ, muốn gã tự mình vả miệng tạ tội!

- Ngươi muốn bị trục xuất khỏi Thu gia? Nhìn thấy Thu Hạo không có phản ứng, thanh âm lão nhân lạnh thêm mấy phần.

Tuy nói Hoàng Vũ sẽ không đếm xỉa tới thế gian tục sự, nhưng Đại Viên Hoàng cực kỳ coi trọng tôn tử bảo bối này, vạn nhất Đại Viên Hoàng chú ý, một câu nói của ông có thể làm cho Thu gia biến mất, không cần tự mình động thủ! Thu Hạo như trúng đòn nghiêm trọng, sắc mặt trắng xám

- Bốp!

!!! Tiếng vang chát chúa truyền ra, chỉ thấy bàn tay Thu Hạo đánh trên mặt mình, khiến mọi người thầm than trong lòng, Hoàng Vũ, không phải ai cũng có thể khinh nhờn, trong Bát Hoang cảnh, Hoàng Vũ đại diện cho địa vị chí cao vô thượng, Yêu Hoàng cũng là cự phách trong yêu giới, há có thể chịu khinh nhờn.

- Thu Hạo tự biết nói lỡ, mạo phạm Đại Viên Hoàng tiền bối, mong rằng các hạ có thể thứ lỗi!

Thu Hạo giờ khắc này đầu cũng hạ thấp nói với Viên Phi. Viên Phi không thèm nhìn Thu Hạo mà là nhìn về phía Lâm Phong, nói:

- Ta xem huynh đệ Lâm Phong của ta cùng mỹ nhân bên người thật ra rất xứng, bất quá tên khốn ngươi lại dám xem thường huynh đệ ta, đã như vậy tha tội hay không liền xem Lâm Phong huynh đệ của ta.

- Lại là Lâm Phong!

- Người này không biết đụng phải vận may gì, không chỉ có thiên phú mạnh mẽ hơn nữa lại được mỹ nhân để mắt, Thu Nguyệt Tâm vì hắn ngay cả người của Thu gia, Dương gia cũng dám giết, tôn tử Đại Viên Hoàng lúc này cũng xưng huynh gọi với hắn đệ.

Chẳng trách Hiên Viên Phá Thiên thê thảm như vậy. Lâm Phong nhún vai một cái, gia hoả này Viên Phi cố ý cho hắn chỗ dựa để lập uy đây, gia hoả này tính tình ngay thẳng, muốn làm cái gì thì làm cái đó, hắn cũng không dùng uy danh của Đại Viên Hoàng ra doạ người.

- Hà tất chấp nhặt với người như thế, con gái gã vô năng cũng chỉ có thể đố kị ước ao thôi, không cần để ý tới loại người này!

Lâm Phong nhàn nhạt nói một tiếng không thèm nhìn Thu Hạo, Thu Hạo nghe được lời này ngược lại càng thêm khó coi.

- Lâm Phong.

.. Trong kẽ răng toát ra hai chữ, bất quá ngay cả chính gã cũng không nghe được, lại lấy con gái gã đến để nhục nhã gã, lẽ nào lại như vậy.

- Khà khà đúng vậy người như thế, cần gì tính toán với gã.

Viên Phi vẫn lớn giọng như trước, nói với Thu Hạo:

- Cút sang một bên đi, lần sau dám nói chuyện bừa nữa cẩn thận Viên gia gia cho một gậy đánh rụng hàm răng ngươi!

Thu Hạo cúi đầu, giờ khắc sắc mắt gã lạnh lùng dữ tợn, bị hai người luân phiên nhục nhã, nhưng gã lại ngay cả rắm cũng không thể thả một cái, vô cùng nhục nhã.

- Phụ thân!

Huynh muội Thu Mi đi lên phía trước muốn an ủi phụ thân

- Câm miệng cho ta!

Thu Hạo quát một tiếng:

- Hai tên không có chí tiến thủ!

- Phụ thân, Lâm Phong người này quá mức không xem ai ra gì, đối với trưởng bối cũng như vậy, Nguyệt Tâm tuyệt đối không thể ở cùng với hắn.

Thu Hạo nói thầm một tiếng bên người phụ thân.

- Thu Hạo ngươi nói gì vậy, ta nghe nói ngươi từng cho người đi giết Lâm Phong, thế mà còn hi vọng người khác tôn trọng ngươi làm trưởng bối sao.

Ta xem đứa nhỏ này không tồi, đệ nhất môn đồ Thiên Vũ, còn có giao tình với tôn tử Đại Viên Hoàng, ngày sau tiền đồ vô lượng, cùng Nguyệt Tâm khá xứng đôi, ta đây làm phụ thân cũng không cần lo lắng việc kết hôn của con gái rồi! Phụ thân Thu Nguyệt Tâm cười nhạt nói, thời điểm y đến đây, những người này đều rất xem thường Lâm Phong, nói Lâm Phong như thế này như thế kia, trong miệng bọn hắn Lâm Phong không đáng giá một đồng, chẳng đáng là gì, khiến y cũng suýt chút nữa bị mê hoặc, dần dần y phát hiện sự thực tựa hồ không giống như bọn hắn nói. Lâm Phong cường thế bước lên cửu trọng thiên, uy phong lẫm lẫm, bây giờ lại bày ra phong thái so với các thanh niên thiên tài của các thế gia chỉ mạnh hơn chứ không kém, đoạt được vị trí đệ nhất môn đồ Thiên Vũ, xoá bỏ môn đồ thiên tài của Thiên Long Thần Bảo đến đây khiêu khích, hào quang vạn trượng. Tất cả tư thế thanh niên cần đều có trên người hắn, nào giống những người đó nói. Lão nhân trầm mặc không nói, Thu gia có rất nhiều bàng chi, bọn họ chỉ là một mạch trong đó, trong một mạch này Thu Nguyệt Tâm là người có thiên phú xuất chúng nhất trong đám thanh niên đồng lứa, đương nhiên phải có chốn đi về thật tốt. Cho nên bọn họ cực kỳ coi trọng đối với việc kết hôn của Thu Nguyệt Tâm.

- Hừ, có chút thiên phú thì làm sao, hiện tại cũng chỉ là Thiên Vũ tầng bốn mà thôi, so với Nguyệt Tâm cũng còn thấp hơn ba cái cảnh giới, còn không biết có thể ch.ết non hay không.

- Ý tứ của ngươi là phải cho Nguyệt Tâm tìm cái một lão đầu cảnh giới Tôn Vũ hay sao? Thiên Vũ tầng bốn, ngươi có thể để cho con trai ngươi Thiên Vũ cảnh tầng sáu đi thử một chút, nhìn xem ai mạnh ai yếu.

Phụ thân của Thu Nguyệt Tâm trào phúng một tiếng, chiến lực Lâm Phong không hề tầm thường, tuyệt đối phải vượt mấy cái cảnh giới.

- Việc kết hôn của con gái của ta, không cần ngươi quan tâm, quản thật tốt con gái của chính ngươi là được.

- Tất cả im miệng cho ta!

Lão nhân quát một tiếng, có chút không vui nói:

- Nguyệt Tâm còn trẻ, việc kết hôn của nó chừng hai năm nữa bàn tiếp cũng được!

- Vẫn phụ thân nghĩ chu đáo!

Thu Hạo cười nói, hai năm sau ai biết sẽ phát sinh cái gì, phụ thân quả nhiên đa mưu túc trí, xem hai năm sau Lâm Phong sẽ thành cái dạng gì. Lúc này, con cháu các thế gia khác trở thành môn đồ Hoàng Vũ đều dồn dập cùng gia tộc mình trò chuyện ngắn ngủi, trưởng bối của những gia tộc kia dặn bọn họ phải nỗ lực tu luyện, nắm chặt kỳ ngộ. Đương nhiên có một ít con cháu thế gia tránh không được lại đạt được một chút thứ tốt, trở thành nhóm môn đồ đầu tiên của Thạch Hoàng cùng Vũ Hoàng, gia tộc đương nhiên phải càng coi trọng thêm một chút, tặng tài nguyên tu luyện cùng vũ khí để biểu thị. Rất nhanh, mọi người dồn dập trở lại vị trí của chính mình, Mộc Trần phất phất tay, nói:

- Đi, về Thiên Đài!

Dứt lời, bóng dáng mọi người biến mất, đi về phía Thiên Đài, chúng môn đồ khá kích động, bọn họ có cung điện tu luyện của riêng mình! Mọi người ngửa đầu nhìn hàng người biến mất, trong lòng cảm thán, trong tương lai những người này tất nhiên sẽ ngã xuống một ít, nhưng một số năm sau, những người sống sót tất sẽ thành nhân vật tinh anh kh.ủng bố, nhóm môn đồ Hoàng Vũ đầu tiên đương nhiên càng được coi trọng hơn một ít, ngày sau mới là thời điểm uy phong chân chính của bọn hắn. Trên bầu trời mọi người đã rời đi, nhưng thang trời mười tám ngàn trượng hùng vĩ vẫn còn nơi đây, điều này tỏ rõ Thiên Đài tương thông cùng ngoại giới, không khép kín nữa, Thiên Đài chính thức trở thành một thế lực Hoàng Vũ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.