Trên Thiên Đài, từng tòa cung điện vẫn như trước, mơ hồ mờ ảo trong mây mù, như ẩn chứa tiên khí. Mộc Trần đi đầu đám người, ngày xưa nhị Hoàng Thạch Vũ cùng có chín vị đệ tử thân truyền, hiện giờ, lại chiêu một trăm sáu mươi hai người thuộc nhóm môn đồ Hoàng Vũ đầu tiên, ba trăm sáu mươi vị môn đồ Hoàng Vũ. Từ nay về sau, những người này đều là sư đệ của y, lấy y làm gương.
- Chư vị, trên Thiên Đài không có cấm địa, tất cả địa phương, mọi người đều có thể đi được, nhưng có một vài cung điện, bên trong có ẩn chứa nguy cơ, mọi người tốt nhất cẩn thận một chút, chớ đánh mất tính mạng mình.
Nhìn cung điện san sát như rừng, Mộc Trần chậm rãi lên tiếng:
- Sư tôn là Hoàng, nói chung sẽ không hiện thân, tuy hiện giờ các ngươi đã trở môn đồ, nhưng có được gặp mặt sư tôn hay không thì phải xem tạo hóa của từng người.
Tóm lại, cho dù vào Thiên Đài, cũng không phải làm một mẻ khỏe cả đời, con đường võ đạo chung quy vẫn phải dựa vào chính mình, người bên ngoài chỉ có thể chỉ điểm một phần, Hơn nữa, sư tôn và Thiên Đài, sẽ không can thiệp vào bất cứ chuyện gì của các ngươi, bất kể chuyện gia tộc, hay việc bản thân, thậm chí sinh tử. Lấy ví dụ như, cho dù bên ngoài, chúng ta khai chiến với môn đồ Hoàng Vũ của Thiên Long Hoàng, Hoàng cũng sẽ không hiện thân, trừ phi Thiên Long Hoàng can thiệp vào trong đó. Mọi người an tĩnh nghe, Hoàng Vũ thuộc tầng lớp nhân vật cao tầng, có được địa vị siêu phàm thoát tục, bọn họ sẽ không quan tâm đến chuyện đời. Có một số Hoàng Vũ, bọn họ có được triệu môn đồ, muốn can thiệp cũng không có nhiều tinh lực như vậy, trừ phi, ngươi thực sự hấp dẫn được sự chú ý của Hoàng. Bởi vậy, những người đã trở thành môn đồ Hoàng Vũ này, mục tiêu kế tiếp của bọn họ là trở thành đệ tử thân truyền, chân chính tiến vào tầm mắt của Hoàng. Đây mới là mục tiêu của rất nhiều người trong số bọn họ. Hôm nay Thiên Đài mênh mông, Mộc Trần cũng nói, tất cả địa phương bọn họ đều có thể đi lại. Nói vậy cũng đồng nghĩa, trong vô số cung điện này có được rất nhiều tài nguyên tu luyện, điều kiện tiên quyết là bọn họ có thể đi vào, hơn nữa còn phải chống đỡ được nguy cơ trong đó. Đoàn người đi trên đường lớn rộng khôn cùng kia, Mộc Trần chỉ tẩm cung hai bên đường, nói:
- Hai bên con đường này, có mười tám ngàn tòa tẩm cung, ba trăm sáu mươi vị môn đồ các ngươi có thể tự mình lựa chọn một tòa trong đó cho mình.
Đương nhiên, tẩm cung càng gần phía trước, nguyên khí trong đó càng thêm dư thừa. Lúc các ngươi lựa chọn tẩm cung có lẽ sẽ khó tránh khỏi có một chút xung đột, nhưng ta muốn cảnh cáo mọi người, bất kể những môn đồ các ngươi có xung đột mâu thuẫn gì, tại trên Thiên Đài này, không cho phép có nửa giọt máu tươi, nếu không coi là phản nghịch, giết!
- Vâng, sư huynh!
Mọi người đều gật đầu, lời Mộc Trần nói tuy thoải mái, nhưng mà lại có một cỗ khí chất không giận tự uy, Hầu Thanh Lâm một người một kiếm bước vào Thiên Long Thần Bảo, tru sát Tôn giả đối phương, dữ dội, tự nhiên, phóng khoáng. Mà Mộc Trần theo sau đến, mang Hầu Thanh Lâm về, coi đám người dũng mãnh của Thiên Long Thần Bảo như không khí, phong tư bực nào, làm cho bọn họ có loại cảm giác tâm thần lay động. Hơn nữa, bản thân Hầu Thanh Lâm cực kỳ tôn trọng Mộc Trần, bởi vậy mỗi một câu nói bình thản của Mộc Trần, mọi người cũng đều để ở trong lòng.
- Lão già này không có lòng tốt!
Viên Phi tùy tiện, đi tới bên cạnh Lâm Phong thì thầm một tiếng, khiến Lâm Phong trợn trắng mắt. Cái tên này không kiêng kỵ gì cả, cái gì cũng dám nói, Mộc Trần cố ý lộ ra sự khác nhau về mức độ dư thừa nguyên khí trong các tẩm cung cho mọi người, rồi sau đó lại nói không thể thấy máu, ý tứ sâu xa, vừa cổ vũ cạnh tranh, nhưng không thể quá, phải có chừng mực. Ai cũng hiểu được, trong nội bộ một thế lực, nếu không có cạnh tranh, trưởng thành cuối cùng sẽ có hạn, kể cả Thiên Trì ngày trước, cũng chia ra làm bảy đại đỉnh phong, cũng để cho các đại Chủ Phong so đấu. Mộc Trần thì ngược lại, không để ý đến Viên Phi, mang mọi người tiếp tục đi về phía trước, đường lớn trống trải khôn cùng này dường như không có điểm cuối, trong đó lại có thật nhiều ngã rẽ, không biết có bao nhiêu cung điện trong đó. Nhưng Mộc Trần lại chỉ mang mọi người đi thẳng về phía trước, lại một lần nữa đi tới chỗ tám mươi mốt cung điện mà đám người Lâm Phong lần trước thấy, nơi này giờ đã trở thành chỗ ở của bọn họ. Những cung điện này trôi nổi giữa hư không, hiện ra bậc thang khác biệt, ẩn chứa cảm giác mờ ảo.
- Về sau, một tòa cung điện ở nơi này liền thuộc về ta đó!
Trong lòng đoàn người thầm run rẩy, bọn họ rất chờ mong, bên trong sẽ có cái niềm vui bất ngờ gì đang đợi bọn họ.
- Tam sư đệ!
Lúc này, lại nghe thấy Mộc Trần hô một tiếng, đoàn người liền lập tức nhìn thấy Khổ Hạnh Tăng đi ra phía trước, thân hình run lên, đạp hư không tiến về bên này. Duỗi tay vung lên, hào quang lóng lánh, mọi người lập tức lại thấy được thang trời, tám mươi mốt bậc thang trời, một bước một bậc thang, chín bậc một trọng thiên, mỗi một tầng thang trời cao một trượng.
- Đây là… là cửu trọng thiên cuối cùng!
Vẻ mặt mọi người ngưng tụ, tám mươi mốt bậc thang trời, dường như thật sự là cửu trọng thiên.
- Các ngươi không có nhìn lầm, đây chính là cửu trọng thiên, chỉ có điều, bây giờ các ngươi nhìn rõ ràng hơn.
Mộc Trần cười nhạt nói, cửu trọng thiên, mỗi một trọng thiên có chín bậc thang trời, giờ phút này hào quang lóe lên, chín chín trùng điệp, tám mươi mốt bậc thang trời, dần dần hóa thành cửu trọng thiên chân chính, chỉ có chín bậc thang trời lớn, mỗi một tầng thang trời cao tới chín trượng. Giờ phút này, ánh mắt của mọi người đều gắt gao nhìn chằm chằm vào cửu trọng thiên trong hư không, lộ ra vẻ mặt vô cùng rung động. Chỉ thấy đồng thời khi hào quang lóe lên, phía sau cửu trọng thiên cao chín trượng, nhưng lại biến ra một con đường lớn dài hẹp, mỗi một trọng thiên đều như thế, có những động thiên khác nhau. Phía sau cửu trọng thiên thế nhưng còn có huyền cơ. Phía sau nhất trọng thiên có thiên địa của riêng mình, phía sau nhị trọng thiên cũng vậy, mỗi một trọng thiên đều như thế! Hơn nữa, tám mươi mốt tòa cung điện mọi người sắp sửa được ở lại, tọa lạc từ nhị trọng thiên trở lên.
- Bước lên nhị trọng thiên, mới có thể trở thành môn đồ Hoàng Vũ, có được một tòa cung điện!
Trong đầu mọi người đột nhiên vang lên một câu. Thì ra là thế, cửu trọng thiên đó, chính là cửu trọng thiên ở chỗ này, chỉ có điều, sau cửu trọng thiên này ẩn sâu huyền cơ.
- Các ngươi từng bước lên những khu vực khác nhau của cửu trọng thiên, lấy được chìa khóa cửu trọng thiên khác nhau.
Dựa vào cái chìa khóa trong tay, các ngươi có thể thoải mái bước tới tầng trọng thiên mà mình từng bước lên, tiến vào động tiên vốn có của trọng thiên đó mà tu luyện, hưởng thụ tất cả tài nguyên bên trong, thiên địa khác nhau, tài nguyên có được cũng khác nhau. Mộc Trần nhìn mọi người vẻ mặt rung động, cười nhạt nói. Trong lòng mọi người lập tức nhảy lên, phía sau mỗi một trọng thiên đều đại biểu cho thánh địa tu luyện, có được tài nguyên tu luyện khác nhau.
- Sư huynh, nếu ta chỉ bước lên tới nhị trọng thiên, về sau ta còn có cơ hội bước lên tam trọng thiên tu luyện hay không? Lúc này, giữa đám người có người lên tiếng hỏi.
- Có thể, hơn nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể, chỉ cần ngươi có thể vững vàng bước lên tam trọng thiên, thì có thể ở tam trọng thiên tu luyện, thậm chí ngươi có thể mang cung điện mình lên tam trọng thiên, cung điện vốn có của các ngươi là một tòa cung điện sống.
Ví dụ như Lâm Phong, hắn từng bước tới cửu trọng thiên, bởi vậy, hắn có thể hưởng thụ tất cả tài nguyên ở cửu trọng thiên, mà bất kỳ tài nguyên tu luyện nào ở nhất trọng thiên, hắn cũng có thể mang lên cung điện của chính mình trên cửu trọng thiên! Mộc Trần giải thích, ánh mắt mọi người sáng lên, nhất định phải bước lên chỗ cửu trọng thiên kia, hưởng thụ tài nguyên tu luyện tốt hơn. Lâm Phong người này, lại chiếm được tiên cơ, có thể lên thẳng, tu luyện trong cửu trọng thiên.
- Lão già, ta có thể lên đó chơi chút không? Viên Phi nhếch miệng cười nói.
Mộc Trần nhìn Viên Phi, lắc đầu cười nói:
- Cái tên điên nhà ngươi, gia gia ngươi cho ngươi Đấu Chiến Thắng Địa để tu luyện, ngươi lại chạy khỏi.
Nơi này mặc dù không tệ, nhưng làm sao có thể hơn được thắng địa mà gia gia ngươi cố ý chuẩn bị cho ngươi. Nếu ngươi có thể đi lên, thì cứ tự nhiên đi!
- Đấu chiến cái chó mà gì chứ, còn không phải muốn sống đi ra, không ch.ết cũng phải lột mất một tầng da!
Viên Phi dường như nghĩ tới chuyện gì cực kỳ buồn bực, ảo não gãi gãi đầu, cực kỳ khó chịu.
- Ngươi sinh trong phúc mà không biết phúc, bao nhiêu người tha thiết mơ ước, muốn có Đấu Chiến Thắng Địa, nhưng ngươi lại gọi chó má.
Không biết sau khi Đại Viên Hoàng nghe được sẽ có vẻ mặt gì! Mộc Trần hoàn toàn hết nói nổi.
- Không đề cập tới chuyện này nữa, lão già, ta thấy làm sao lại thấy cửu trọng thiên vẫn còn động thiên khác, chỗ các ngươi ở phải không? Ánh mắt Viên Phi dường như hóa thành màu vàng, nhìn tới phía hư không, giống như muốn xuyên thủng tất cả.
- Ánh mắt ngươi đủ sắc bén đấy!
Mộc Trần cười nhạt một tiếng, lập tức phất tay áo, ánh sáng tiên linh thánh khiết chiếu rọi xuống, làm cho người ta cảm giác được trên không dường như có từng luồng tiên quang, cửu trọng thiên quả nhiên có động thiên khác.
- Thập trọng thiên, thiên ngoại thiên, chỗ của đệ tử thân truyền chúng ta tu luyện, sư tôn cũng ở trong cung điện trong thiên ngoại thiên.
Nếu các ngươi có thể bước lên đó, được thăng lên đệ tử thân truyền! Mộc Trần nói một câu làm cho đoàn người vô cùng kích động…, chỉ cần bước lên thập trọng thiên, thiên ngoại thiên, có thể trở thành đệ tử thân truyền. Vũ Hoàng cũng trong cung điện tại thiên ngoại thiên!