Hoang hải kh.ủng bố rít gào, Lâm Phong lại một lần nữa đến chỗ này, tuy nhiên lần thứ hai cảm nhận được cỗ hoang khí này, Lâm Phong lại không giống như lần trước, mang theo kính sợ thật sâu, mà tràn đầy hào khí. Hiện giờ, ngay cả Hoang hải, thứ có thể chôn xương cả tuyệt thế cường nhân, cũng đã không thể ngăn cản hắn, hắn không cần sợ hãi khí tức Hoang hải, thậm chí dám cắn nuốt cả hoang khí. Chỉ cần có thể vận dụng Linh Lung Thánh Tiên khí đủ mạnh, hắn có thể trấn áp hoang lực vào yêu hải, để hắn sử dụng. Bên rìa Bát Hoang cảnh, không bằng một đầu bên kia, nơi này, chiến hạm hư không còn muốn nhiều hơn, đứng giữa hoang hải, bất cứ lúc nào cũng có thể đổ bộ, chỉ cần đủ nhân số, có thể lập tức xuất phát, đây là chênh lệch. Lâm Phong cũng không có lựa chọn trực tiếp cưỡi chiến hạm hư không đi tới Cửu Long đảo, chiến hạm hư không đoạt được từ Dương gia rất dễ nhận thấy, nếu trong Hoang hải gặp phải cường gủa chặn cướp sẽ không tốt, có thể để đến thời khắc mấu chốt rồi dùng. Chiến hạm dừng lại trong Hoang hải này, có rất nhiều chiếc đi tới Cửu Long đảo, có thể thấy được Cửu Long đảo có bao nhiêu phồn hoa hùng mạnh. Hơn nữa, từ bờ bên này đi tới Cửu Long đảo, phí dụng cũng không kh.ủng bố như từ những nơi khác của hoang hải đi tới. Lâm Phong lựa chọn đi lên một chiến hạm xa hoa đủ chứa được ngàn người đi tới Cửu Long đảo. Lâm Phong tới cũng có chút đúng dịp, vừa lúc nhân số đủ, có thể trực tiếp xuất phát. Chiến hạm phát động, ánh sáng áo nghĩa chi tinh bao phủ lấy chiến hạm, đi vào trong hoang hải, lực lượng hoang khí rít gào cuồn cuộn không ngớt.
- Đợi một chút.
Ngay tại khi chiến hạm mới đi về phía trước một chút, thì giữa hư không truyền đến một tiếng quát hùng mạnh, chấn động khiến mọi người khí huyết quay cuồng, lúc ngẩng đầu thì nhìn thấy hai lão già tiến đến, trong lòng có chút kinh ngạc, hai vị Tôn giả, thực lực cường thịnh.
- Mở quầng sáng áo nghĩa ra cho chúng ta đi vào, áo nghĩa chi tinh trả các ngươi gấp đôi.
Lão nhân truyền ra thanh âm, người khống chế chiến hạm gật đầu, không muốn đắc tội hai vị Tôn giả này:
- Tất cả mọi người ngăn cản lực lượng hoang khí một chút, trong nháy mắt đủ rồi.
Mọi người ngược lại cũng không có ai có ý kiến, đều là người xuất hành, lực lượng hoang khí xâm nhập trong nháy mắt cũng không thể làm cho bọn họ có chuyện gì. Một lát, quầng sáng áo nghĩa chi tinh mở ra, hai người nháy mắt bước lên chiến hạm, mọi người lại đều tự bận rộn chuyện riêng của mình, cũng không dấy lên gợn sóng quá lớn. Mà đề tài trung tâm vẫn là đại sự phát sinh tại Bắc hoang một tháng trước, Thạch Hoàng và Vũ Hoàng tuyển nhận nhóm môn đồ Hoàng Vũ đầu tiên, cùng với ân oán giữa Thiên Long Thần Bảo và Thiên Đài.
- Hiện giờ, những người kia đã tiến vào Thiên Đài hơn một tháng, không biết bây giờ thế nào, vốn có thiên phú lợi hại, hiện tại hẳn kinh khủng hơn rồi.
Giữa đám người có nhóm người đang bàn luận.
- Ha ha, quả thực, nhất là vài vị con em đại gia tộc ở Bắc hoang, còn có một số thiên tài các địa vực khác, tuy nhiên không nghĩ tới, Hiên Viên Phá Thiên thế nhưng lại không trở thành môn đồ Hoàng Vũ, bị tôn tử Đại Viên Hoàng ức hϊế͙p͙, thật bi thảm, mất hết mặt mũi, lại còn từng mạnh miệng nữa chứ.
- Ha ha ha, cái này ngươi không hiểu đi.
Hiên Viên Phá Thiên coi như tốt, nhưng Viên Phi là ai, tôn tử Đại Viên Hoàng, Mộc Trần và Hầu Thanh Lâm đều nể mặt gã, Lâm Phong rất may mắn quen được gã. Hiên Viên Phá Thiên không ch.ết coi như số tốt, thảm nhất vẫn phải kể đến Dương gia, một lòng muốn đưa nữ nhi dán lên thân người khác, kết quả lại không thành, hơn nữa, nghe nói hai huynh muội đều bị Lâm Phong tự tay đánh ra, mất hết mặt mũi, về sau sợ cũng bị những con cháu thiên tài các gia tộc khác bỏ qua rồi, thực bi kịch.
- Nhỏ giọng một chút.
Người đối diện trừng mắt nhìn gã, bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, ai biết người của Dương gia có ở đây hay không, hơn nữa vừa rồi, gã dường như cảm thấy lạnh cả người.
- Sợ cái gì, Dương gia đương nhiên có chiến hạm hư không của bản thân, không có khả năng xuất hiện ở đây, tuy nhiên nói gì thì nói, Hiên Viên Phá Thiên không có đoạt được vị trí đệ nhất môn đồ, cũng không đòi hỏi nữ nhân của Dương gia, thật lãng phí.
Dương Tử Diệp kia lớn lên cũng không tục, hơn nữa lực lượng huyết mạch đặc biệt, nếu ta có thể đùa bỡn một phen thì tốt. Nói xong, người này phá cười thành tiếng, người bên cạnh gã cũng đều phá cười lên, trong lòng cũng đã có loại ý nghĩ này, chỉ không thể nào thực hiện, chỉ có thể nói miệng. Lúc này, mày Lâm Phong hơi nhíu xuống, mấy người cười to kia dường như còn chưa hề phát hiện, trên mặt hai lão già đi lên lúc sau đã hiện lên sát khí rồi.
- Người Dương gia? Trong lòng Lâm Phong đột nhiên sinh ra một cỗ cảm xúc không ổn, hai người này lên chiến hạm sau hắn, giờ phút này nghe được những người kia nói chuyện lại lộ ra sát khí.
- Con cóc lúc nào cũng có, chỉ có một số con lại không biết sống ch.ết.
Quả nhiên, giờ phút này, một lão già trong đó lạnh lùng mở miệng, lập tức khiến tiếng cười của những người kia đột nhiên dừng lại, nhìn qua lão già vừa mới nói chuyện, muốn tức giận, nhưng cái gì cũng không dám nói. Những người này cũng không phải cái người lương thiện gì, nhưng tu vi đối phương sâu không lường được, bọn họ không dám trêu chọc.
- Làm sao lại ngậm miệng rồi, nói tiếp đi chứ!
Một lão già khác cất giọng băng hàn, cũng lộ sát khí, nhưng không có lập tức động thủ giết người.
- Tiền bối, ngài là người Dương gia? Một người trong đó hỏi dò.
Hai lão già kia không có trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm những người đó, sát ý đã lộ, nhưng lại không động thủ, khiến những người đó cả người đều không thoải mái.
- Bọn họ đang kéo dài thời gian.
Mày Lâm Phong càng nhíu chặt hơn, ánh mắt lập tức nhìn về phía người khống chế chiến hạm, truyền âm nói:
- Tiền bối, nếu có tình huống đột phát, mong tiền bối mở quầng sáng áo nghĩa ra, nếu không chúng ta đều phải ch.ết.
Ánh mắt người khống chế chiến hạm nhìn về phía Lâm Phong, lông mày cũng chau lại, nhìn vẻ mặt Lâm Phong ngưng trọng, truyền âm nói:
- Có ý tứ gì? - Hai người này nhất định là người của Dương gia, bọn họ vì ta mà đến, muốn giết ta, nhưng giờ này không hạ sát thủ chắc muốn đi sâu vào trong Hoang hải.
Bởi vì bọn họ không dám danh chính ngôn thuận giết, cho nên một khi tiếp tục đi sâu, thời điểm bọn họ ra tay để không cho người khác biết, toàn bộ người trên chiến hạm đều phải diệt khẩu. Lâm Phong rất nghiêm túc nói, sau khi nghe được lời nói hắn, vẻ mặt người khống chế chiến hạm cứng đờ, nghe Lâm Phong nghiêm túc truyền âm, dường như thực sự có loại khả năng này, bằng không vì sao hai người kia đã lộ ra sát khí mà lại không giết người.
- Ông….
!!!! Chiến hạm đột nhiên dừng lại, làm cho mọi người kinh ngạc.
- Sao lại thế này? - Làm sao không đi nữa? Mọi người nhao nhao hỏi.
- Chiến hạm xảy ra chút vấn đề, cần trở về địa điểm xuất phát, các đại gia an tâm một chút, chớ vội, không chậm trễ quá nhiều thời gian đâu, áo nghĩa chi tinh chư vị đã nộp, ta trả lại một nửa.
Người khống chế chiến hạm kia cười nói, vẫn duy trì vẻ mặt thản nhiên, chiến hạm lập tức thay đổi phương hướng. Nhưng mà ngay sau đó, vẻ mặt của y liền cứng ngắc lại, một cỗ sát ý dày đặc bao phủ lấy y, làm cho người ta không rét mà run.
- Tiếp tục tiến lên cho ta.
Âm thanh lạnh như băng của lão già kia vang lên, khiến người khống chế chiến hạm hoàn toàn tin lời Lâm Phong.
- Mở quầng sáng áo nghĩa ra đi, ta đi, bọn họ nhất định sẽ đuổi giết, như vậy có thể đổi lại mạng của các ngươi.
Lâm Phong bất động thanh sắc, tiếp tục truyền âm cho đối phương.
- Ông!
!!! Đối phương nghe lời Lâm Phong… một luồng hào quang lóe lên, quầng sáng áo nghĩa lại lần nữa mở ra, khiến vẻ mặt hai lão già cứng đờ.
- Ngươi thật to gan.
Một lão già trong đó quát một tiếng, mạnh mẽ hướng y giết tới. Mà gần như đồng thời, thân thể Lâm Phong trực tiếp bay lên không, chiến hạm hư không xuất hiện, mạnh mẽ bước lên chiến hạm rời khỏi.
- Tốt cho một tên giả dối, ta đuổi theo, ngươi giải quyết người ở đây.
Một lão già trong đó nhảy lên, bay lên không, dưới chân nhưng cũng xuất hiện một chiến hạm hư không, nhanh như tia chớp, hai người nháy mắt biến mất trong Hoang hải vô tận. Mà trong chiến hạm hư không kia thì triển khai một hồi giết hại đổ máu. Lâm Phong đạp trên chiến hạm hư không, điên cuồng phi độn, trong lòng thấy lạnh cả người. Thủ đoạn Dương gia thật ác độc, nhưng lại phái ra hai cao thủ như vậy giết hắn, hơn nữa còn diệt khẩu tất cả mọi người, ai biết bọn họ ch.ết như thế nào, ch.ết trong Hoang hải chỉ sợ không có người biết. Trong đôi mắt hiện lên một tia hàn quang, chiến hạm hư không phía sau đuổi theo gắt gao, tốc độ không chậm hơn hắn chút nào, hiển nhiên đã sớm cân nhắc tới yếu tố hắn có chiến hạm hư không, lần này nhất định muốn dồn hắn vào chỗ ch.ết.
- Dương Tử Lam, Dương Tử Diệp, mạng của các ngươi, ta nhận rồi.
Lâm Phong phun ra một câu lạnh lùng, nếu Dương gia đã tới giết hắn như vậy rồi, hắn cũng không có gì bận tâm nữa, không chém giết bọn chúng, chẳng phải phụ lòng năm lần bảy lượt đuổi giết hay sao.
- Dừng lại cho ta, đắc tội Dương gia, ngươi cho rằng còn có thể sống mà đi sao.
Thanh âm lạnh lùng từ phía sau truyền đến, chiến hạm hư không của đối phương cách Lâm Phong ngày càng gần.