Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 110: Thanh niên sau màn che



Trung tâm Hoàng thành là một tòa cung điện mênh mông, vô cùng rộng lớn, uy nghiêm.

Bên ngoài cung điện là tầng tầng thủ vệ, không ngừng có quân sĩ đi lại tuần tra, so với bên ngoài Hoàng thành thì thủ vệ ở đây đông hơn nghiêm ngặt hơn không biết bao nhiêu lần.

Nơi đây đúng là trung tâm Hoàng thành, cũng là trung tâm quyền lực của nước Tuyết Nguyệt, nơi hoàng thất Tuyết Nguyệt ở, cung điện hoàng thất.

Theo lời đồn, trong cung điện này có tám nghìn một trăm trạm kiểm soát, chỉ thông qua những trạm kiểm soát này thì mới có thể chân chính tiến vào trung tâm cung điện.

Nhưng lúc này lại có một người xuyên qua các cung điện với bước chân vững vàng như đang đi ở ngã tư đường, những chỗ tối cảnh giới kia không có ai ngăn gã lại.

Người này quần áo đen, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, dù tuổi còn trẻ nhưng lại cho người ta cảm giác trầm ổn như núi.

Đi qua những màn che dày đặc, nam tử áo đen đi đến một hồ nước, ở cạnh hồ nước đó là một tòa đình cổ. Trong đình cổ, một người đang ngồi trên ghế đá, tay nắm một chiếc cần câu làm từ trúc nhỏ bé, đang câu cá.

Người này mặc một bộ quần áo màu trắng đơn giản, sắc mặt ôn hòa, tuổi tầm hai mươi, xấp xỉ nam tử áo đen. Y tùy ý ngồi đó mà lại cho người ta cái cảm giác sâu không lường được.

Nam tử áo đen đi đến sau người này, lẳng lặng đứng đó mà không hề mở miệng.

Chỉ chốc lát sau, tay nắm cần câu kia khẽ run, dây câu màu bạc vụt lên một độ công đẹp đẽ, một con cá nặng tầm một cân đã rơi vào giỏ trúc bên cạnh y, mà y cũng khẽ mỉm cười.

- Nam Sơn, đến đây ngồi nào.

Thanh niên quay lại liếc nam tử áo đen một cái, cười ôn hòa nói.

- Điện hạ!

Nam Sơn khom người hành lễ với thanh niên kia, cũng không hề ngồi xuống. Thanh niên cũng không bắt ép.

- Nam Sơn, đã vài ngày ngươi không tới, lần này là có tin tức gì sao?

- Vâng!

Nam Sơn khẽ gật đầu, nói:

- Điện hạ, Đại Bằng công tử và Lạc Tuyết công tử đều đến rồi.

- Tuyết Nguyệt thánh viện sắp được sáng lập, hai người bọn họ đến Hoàng thành lúc này cũng không có gì lạ! Ta nghĩ, nếu chỉ như thế thì ngươi chắc chắn không đến chuyến này!

Thanh niên vẫn cười ôn hòa như trước, nhưng trong ánh mắt ôn hòa đó lại lộ ra vẻ cơ trí, có thể nhìn rõ tất cả.

- Điện hạ liệu sự như thần, hôm nay ở Thanh Tâm tửu lâu, Nam Sơn gặp được một chuyện tú vị, mà còn gặp được hai người thú vị.

- Thanh Tâm tửu lâu, đó là một chỗ cũng không tệ! Nam Sơn, Thanh Tâm không còn nhỏ nữa, chừng nào ngươi muốn cưới nàng ấy, ta sẽ đề thân giúp ngươi.

Thanh niên dường như không hứng thú với lời của Nam Sơn, mà lại nhắc tới chuyện của Nam Sơn.

Nam tử áo đen cảm kích trong lòng, đồng thời cũng thầm bội phục điện hạ. Y lúc nào cũng có thể làm người khác cảm động, làm cho người ta cảm nhận được ý tốt chân thành của y.

Thanh Tâm là cô gái gã thích, nếu thanh niên mở miệng cầu hôn thì đối phương gia thế hiển hách cũng không thể nào từ chối, dù Nam Sơn tâm chí kiên nghị, nhưng vẫn xúc động vì một câu nói đơn giản của y.

Nhưng Nam Sơn biết bây giờ không phải là lúc nói chuyện của gã.

- Điện hạ, hôm nay ở Thanh Tâm tửu lâu, Đoàn Ngọc đến la lối, nhưng lại gặp một thiếu niên mười sáu tuổi, đã quăng cho ả một cái bạt tai ngay tại đó.

- Hử?

Thanh niên mỉm cười, nói:

- Đúng là chuyện thú vị! Ở ngoại thành, kẻ dám tát Đoàn Ngọc đúng là không nhiều, lão già Đoàn Liệt kia chắc là tức chết rồi! Thanh Tâm chắc cũng không đứng ngoài bàng quan nhỉ.

- Điện hạ đoán không hề sai, chuyện xảy ra ở Thanh Tâm tửu lâu, Thanh Tâm đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn! Mà Đoàn Liệt cũng chạy tới, nhưng tất cả đề là phí công, toàn bộ tửu lâu bị người ta phá hủy, mà thuộc hạ cũng chật vật chạy thoát!

Nam Sơn gượng cười, làm cho thanh niên lại càng thêm hứng thú, trêu ghẹo:

- Cao thủ Huyền Vũ cảnh, thiếu niên mười sáu tuổi, hẳn là không thể chứ, hắn đệ tử nhà ai?

- Lần này điện hạ nghĩ lầm rồi, người ra tay quả thực là có thực lực Huyền Vũ cảnh, nhưng là một cô gái trẻ tuổi vô cùng xinh đẹp, che mặt bằng khăn lụa, không rõ thân phận! Mà thiếu niên kia thì đúng là con cháu nhà nào đó, nhưng hoàn toàn không như điện hạ nghĩ.

Nam Sơn cố ý khoe khoang nút thắt làm thanh niên kia cười:

- Nam Sơn, ngươi cũng học được cách gợi hứng thú cho ta rồi đó! Nhưng nữ tử Huyền Vũ cảnh kia, ngay cả ngươi cũng không điều tra được thân phận ư?

- Không tra được, không hề có chút thông tin nào về nàng ta cả! Nhưng thuộc hạ nghĩ, điện hạ hẳn là càng thấy hứng thú với thiếu niên kia.

- Ồ?

Trong mắt thanh niên hiện lên vẻ hứng thú, một thiếu niên càng khiến y hứng thú hơn cả cường giả Huyền Vũ cảnh?

- Hắn tên là gì?

- Lâm Phong, hai chữ mộc thành chữ lâm, phong trong lá phong.

Nam tử áo đen nói.

- Lâm Phong.

Thanh niên thì thầm:

- Ngày đó, toàn bộ Vân Hải tông vì giữ tính mạng một người mà toàn bộ bỏ mạng, người kia dường như cũng tên là Lâm Phong.

- Đúng, đúng là người đó, nhưng thân thế của hắn hẳn là càng khiến điện hạ hứng thú.

Nam tử áo đen tiếp tục úp úp mở mở.

- Nói xem nào.

Thanh niên nói.

- Lâm Phong sống ở thành Dương Châu.

Nam tử áo đen nhắc nhở một tiếng.

- Thành Dương Châu, Lâm Phong…

Thì thào một tiếng, thanh niên lập tức híp mắt lại, một chút ánh sáng lóe lên trong mắt y rồi biến mất ngay lập tức.

- Con trai người đó?

- Đúng vậy, con của bà ấy.

Nam tử áo đen gật đầu.

Nghe vậy, thanh niên im lặng một lát, ánh mắt bất định, lập tức nói:

- Quả thực, hứng thú của ta với hắn lại tăng thêm mấy phần.

- Nam Sơn, chuyện này đừng để bất kỳ ai biết được.

- Điện hạ, thần đã biết nên làm thế nào.

Nam Sơn cười đáp.

Lúc này Lâm Phong không hề biết Đoàn đối thoại trong đình này đã mang tới thêm một cái thân phận nữa cho hắn, nhưng không có thân phận liên quan đến Lâm gia ở thành Dương Châu, lại càng không liên quan đến vị ở trong Hoàng thành kia.

Xuống xe ngựa, bốn người Lâm Phong nhìn về khoảng trống thật lớn phía trước, những đệ tử trẻ tuổi lục tục đi tới nơi đó, trong ánh mắt mang theo vài phần hưng phấn và kiêu ngạo.

Ở phía trước vùng đất trống đó là một cánh cổng hình vòm có khắc vài chữ to bên trên – Thiên Nhất Học Viện!

Vài chữ này rồng bay phượng múa, nhất là hai chữ Thiên Nhất kia, nhìn nét mực như ôn hòa nhưng lại mang theo hơi thở sắc bén, bá đạo, cao ngạo, như trên trời dưới đất độc nhất vô nhị, chính là Thiên Nhất.

Ở trước cánh cổng hình vòm, mấy lão già ngồi ở trên một chiếc ghế đá, ở trước là một chiếc bàn có bày bút mực và giấy.

Đám người đi tới nơi này thi thoảng lại có người đến trước lão già, đưa tới một phong thư rồi ghi chép, lại lấy bảng tên, cuối cùng là hưng phấn đi vào cánh cổng hình vòm đến học viện Thiên Nhất.

“Gầm!”

Lúc này, một tiếng yêu thú rống lên đã hấp dẫn sự chú ý của không ít người.

Mọi người chuyển mắt qua thì thấy một cô gái mặc quần áo màu đỏ lửa, lại cưỡi một con yêu thú.

Con yêu thú này là một con yêu sư có bộ lông màu rám nắng, như ngọn lửa nhưng lại đặc hơn, cực kỳ uy áp, nhất là gầm lên lại khiến người ta thấy mà khiếp sợ.

- Lại dùng Linh yêu thú là tọa kỵ, thật kiểu cách.

Có người kinh ngạc trong lòng, nhìn về cô gái kia có ghen tỵ, cũng có hâm mộ.

- Chung Linh.

Lúc này một tiếng nói vang lên, ở phía sau cô gái, ảo ảnh màu đen xẹt tới cạnh cô ta.

- Khiếu Nguyệt Lang, lại là một con Linh yêu thú.

Mọi người khiếp sợ, chỉ thấy người ngồi trên là một thanh niên tuổi tầm mười sáu mười bảy, mà đúng là ngồi trên Linh yêu thú Khiếu Nguyệt Lang.

- Không hổ là Thiên Nhất học viện, quả nhiên là thánh địa quý tộc.

Không ít người thấy lòng hiu quạnh, Thiên Nhất học viện dù không nổi tiếng mấy ở những nơi cách xa Hoàng thành, nhưng trong Hoàng thành này lại cực có tiếng tăm. Phàm là người bước vào Thiên Nhất học viện, hoặc là là con cháu quý tộc có thiên phú mạnh mẽ, hoặc chính là con nhà bình dân có thiên phú dị bẩm yêu nghiệt.

Đương nhiên, cũng có một số ngươi không hề liếc yêu thú lấy một cái, trong ánh mắt của bọn họ chỉ có chấp nhất.

- Đoàn Phong, xem ra chúng ta có vẻ giản dị quá.

Lâm Phong dắt ngựa, cách nam nữ thanh niên kia không xa. Dưới uy thế của Hỏa Diễm Sư và Khiếu Nguyệt Lang, Thiên Lý Tuyết mà Lâm Phong dắt lại run chân lên, không dám bước lên, làm cho Lâm Phong buồn cười, dùng sức kéo mới khiến Thiên Lý Tuyết chậm rãi đi tới.

- Lâm Phong đại ca, đệ tới đây là để tu luyện chứ không phải hưởng thụ.

Đoàn Phong cười, lắc đầu nói.

Lời này bị nam nữ bên cạnh nghe thấy, bọn họ liếc nhìn đám người Đoàn Phong rồi trào phúng:

- Đâu đến một đám dân đen thế này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.