Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1101: Bắt cóc



Trở về!

Trong nháy mắt Lâm Phong đã có phán đoán, giờ trên người ngay cả chiến hạm hư không cũng không có, cho dù sử dụng Ma Kiếm cũng trốn không thoát khỏi địa phương có cường giả như mây này. Huống hồ những cường giả này mới chỉ là người vừa nghe tin mà đến, thế lực to lớn này còn không biết có bao nhiêu nhân vật mạnh mẽ đây. Thân hình nghịch chuyển, Lâm Phong quay lại gian phòng cô gái vừa nãy, hai hầu gái kia nhìn thấy Lâm Phong đi mà quay lại, hàn quang chi kiếm chớp mắt chém ra, kiếm pháp kỳ ảo còn mang theo vài phần cảm giác phiêu dật.

- Mở!

Nhưng mà bây giờ Lâm Phong thực lực mạnh mẽ biết bao, hai tay run lên, giữa hư không giống như có hai đại thủ kim sắc chụp vào lợi kiếm đối phương, sức mạnh kinh khủng tỏa ra, hàn quang chi kiếm bị bẻ gẫy. Thân thể Lâm Phong như gió không chậm trễ dù chỉ một lát, bay thẳng giữa hai cô gái mà đi, để hai hầu gái ở tại nơi đó thầm nghĩ, thực lực tặc nhân này thật mạnh, chẳng trách dám mơ ước tiểu thư.

- Đứng lại!

Hai người giống như kịp phản ứng lại, nhào tới Lâm Phong, nhưng Lâm Phong chân đạp Tiêu Diêu bộ pháp, phiêu dật xuất trần, mãnh liệt vô cùng, chỉ trong nháy mắt liền đã trở lại gian phòng. Vị nữ tử áo trắng xuất trần kia đang chữa thương, nhìn thấy Lâm Phong đi mà quay lại thì vẻ mặt cứng đờ, hàn ý tỏa ra.

- Xin lỗi, cần mượn ngươi dùng một lát.

Thân thể Lâm Phong tựa như tia chớp lóe lên, hắn nhất định phải mượn cô gái này hộ thân mới có thể đi ra nơi này, hành động bất đắc dĩ a.

- Ngươi dám.

Bên trong đôi mắt đẹp của thiếu nữ giống như phản xạ ra ánh sáng rực rỡ, tròng mắt như thu thuỷ, kỳ ảo thánh khiết, như Cửu Thiên Tiên Nữ, khiến thân hình Lâm Phong hơi dừng lại, càng không tự chủ sinh ra một tia tâm ý thương hương tiếc ngọc, không đành lòng ra tay với cô gái kia, nên dẫn đến việc thân thể của hắn hơi dừng lại. Nhưng vào đúng lúc này cảm giác nguy cơ truyền đến, chỉ thấy tay thiếu nữ vung lên, nhất thời một đóa hoa sen thuần trắng bắn đến phía hắn. Hoa sen này chậm rãi mở rộng, dường như muốn bao phủ hắn vào trong.

- Chịu trọng thương nhưng vẫn còn sức chiến đấu như thế này!

Vẻ mặt Lâm Phong ngưng lại, thiếu nữ này phi thường không đơn giản, một ánh mắt mỹ lệ cũng có thể làm cho người ta luân hãm trong đó.

- Phá.

..! Ngón tay Lâm Phong chỉ ra, đầu ngón tay giống như có một thanh lợi kiếm k.hủng bố đánh về phía hoa sen đang bắn đến. Nhưng mà cánh của hoa sen kia cực kỳ kiên cố, một chỉ của Lâm Phong không thể phá tan nó.

- Phần!

Tâm niệm khẽ động, một luồng hỏa diễm đáng sợ ngưng tụ mà sinh, Dương Hỏa Chân Nguyên điên cuồng hội tụ, hóa thành U Minh Hỏa Diễm hắc sắc, giống như một đóa hoa sen hắc ám, dần dần ăn mòn đóa hoa sen tinh khiết của đối phương. Bước chân đạp xuống, Lâm Phong tiếp tục đi tới phía trước, con ngươi thiếu nữ không ngừng biến sắc, một luồng khí tức tiên linh trên người tràn ra, cả người giống như ngồi trên một đóa bạch liên tinh khiết, kỳ ảo giống như tiên tử. Một luồng sức mạnh vô hình ngăn Lâm Phong lại, làm cho hắn không cách nào tiến tới. Đóa bạch liên tinh khiết này biến ảo ra từng tia từng tia tiên linh quang, lan tràn ra bốn phía, muốn biến ảo ra một mảnh tiên thổ, một hạt bụi cũng không thể xâm nhập.

- Không phải phàm nhân, đây rốt cuộc là nơi nào? Lâm Phong trong lòng thầm mắng, không biết chính mình xông vào nơi nào, cô gái này thời khắc trọng thương còn có thực lực kh.ủng bố như thế, có thể ngăn cản hắn.

Lúc này tiếng xé gió bên ngoài truyền đến, hiển nhiên cường giả đang hội tụ, Lâm Phong biết mình không có thời gian trì hoãn. Tiên thổ không dính một hạt bụi cũng không hoàn chỉnh, tựa hồ có vết rạn nứt, thời gian thiếu nữ bị trọng thương chung quy không thể phát huy ra lực lượng mạnh nhất.

- Nhường đường cho ta!

Lâm Phong đánh ra một chưởng, hỏa diễm màu đen luyện hóa hết thảy đánh ra, như muốn đốt diệt tiên thổ, bước chân của hắn mãnh liệt đạp lên mặt đất, khí thế uy mãnh vô cùng, giống như có một luồng tư thế hung mãnh dâng trào đi về phía thiếu nữ.

- Đắc tội rồi!

Bàn tay Lâm Phong bỗng nhiên run lên, hào quang óng ánh của Đại Diễn Thánh Thuật, bàn tay Lâm Phong biến ảo ra đại thủ kim sắc, cách không chộp tới phía thiếu nữ, sức mạnh kinh khủng không thể ngăn cản, trong nháy mắt tóm lấy đối phương.

- Làm càn!

Nữ tử lạnh lẽo quát một tiếng, xưa nay vẫn chưa có người nào dám động vào nàng, vậy mà hôm nay lại có một cuồng đồ xâm nhập từ dưới nền đất phòng nàng, xông vào khuê phòng, giờ khắc này còn muốn bất giữ nàng.

- Phong!

Bên trong đại thủ kim sắc phóng ra lực lượng phong ấn đáng sợ, làm cho thiếu nữ không thể dùng khí lực. Đại thủ kim sắc trong nháy mắt trói nàng lại, mạnh mẽ đưa tới bên người Lâm Phong, làm cho sắc mặt nàng trong nháy mắt trở nên trắng bệch, nàng bị bắt làm tù binh.

- Đại Diễn Thánh Thuật quả nhiên kh.ủng bố.

Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng một tiếng, hắn chỉ tìm hiểu một tia sức mạnh trong đó liền có thể thích làm gì thì làm, biến ảo ra công kích mà hắn muốn, đại thủ kim sắc trực tiếp cách không trói thiếu nữ lại, nếu không thì hắn muốn băt giữ đối phương chỉ sợ sẽ không dễ dàng như vậy. Thiếu nữ muốn giãy dụa, nhưng lực lượng phong ma trên người nàng phong ấn lại toàn bộ sức mạnh, nàng sao có thể giãy dụa được.

- Tất cả đứng lại cho ta!

Lâm Phong quát lạnh một tiếng, xoay người về phía đoàn người bên ngoài, không cần nhìn hắn cũng biết những cường giả kia đều tới rồi.

- Bằng hữu, ngươi có biết chính mình đang làm gì không? Lúc này bên ngoài có một giọng nói lạnh lùng truyền tới, vậy mà lại có người dám xông vào tới nơi này, quả thực là coi trời bằng vung không muốn sống, mà giờ khắc này bọn họ cũng phiền muộn, đối phương làm sao mà vào được? - Chư vị, ta không có ý định mạo phạm, chỉ ngẫu nhiên bị trận pháp truyền tống mang tới dưới lòng đất rồi xuất hiện ở đây, do đó gây nên hiểu lầm, nhưng vì bảo mệnh ta chỉ có thể dùng hạ sách này, mong rằng chư vị thả ta rời đi, đến lúc đó thì ta sẽ thả thiếu nữ trong tay ra.

Âm thanh Lâm Phong bình tĩnh, đi tới địa phương xa lạ hắn thậm chí không biết chính mình ở nơi nào, tự nhiên không muốn kết làm cường địch, chỉ có chính hắn rõ ràng, chuyện này hoàn toàn là một hiểu lầm.

- Được, vậy ngươi hiện tại thả người, chúng ta sẽ thả ngươi rời đi.

Lúc này một thanh âm nhẹ truyền ra, bất quá Lâm Phong làm sao sẽ đồng ý, hiện tại thả người thì tính mạng của hắn sẽ không có bảo đảm.

- Xin lỗi, tiểu tử không thể làm được, ta dẫn nàng rời đi, đợi sau khi an toàn thì sẽ thả người, cáo từ!

Thân thể Lâm Phong đột nhiên phóng lên trời, đánh vỡ phòng ốc, đứng trên nóc nhà, chậm thì sinh biến, nhất định phải cấp tốc rời đi.

- Hai người các ngươi dẫn đường ngay lập tức, nếu không thì ta không dám hứa chắc sẽ phát sinh cái gì!

- Ngươi dám.

Hai hầu gái gầm lên với Lâm Phong, người này quả thực coi trời bằng vung.

- Bằng hữu ta khuyên ngươi vẫn thả người thì tốt hơn.

Một lão giả nói với Lâm Phong. Nhìn xung quanh cường giả san sát, Lâm Phong thầm cười khổ, hắn làm sao lại nguyện ý đối địch cùng nhiều cường giả như vậy, trời mới biết sẽ bị truyền tống đến dưới lòng đất khuê phòng của thiếu nữ này, quá bi kịch, nhưng giờ khắc này đã không có đường thối lui.

- Dẫn đường!

Kiếm trong tay Lâm Phong phun ra nuốt vào quang mang, giống như chỉ cần hắn nguyện ý thì có khả năng giết thiếu nữ trong tay, khiến vẻ mặt đoàn người cứng ngắc.

- Được, bằng hữu ngươi rất tốt!

Có người lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Phong.

- Tình thế bức bách, vạn bất đắc dĩ, sau khi ta rời đi chư vị có thể đến nền đất dưới tẩm cung của vị mỹ nữ trong tay ta nhìn qua, khí tức long mạch bắt đầu từ đó lan ra nên làm cho nơi này thành đất thiêng nảy sinh hiền tài.

Ta trong lúc vô tình bị truyền tống tới đó, không nghĩ đi nhầm vào khuê các. Lâm Phong giải thích một tiếng, nói:

- Đến đây đã hết lời, có tin hay không tùy ý, hiện tại mang ta rời đi!

Lúc này Lâm Phong khí thế ép người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai hầu gái kia, để cho ổn thoả, hắn không dám để cho người có thực lực mạnh mẽ dẫn đường rời đi. Hai hầu gái chần chờ không quyết định, lại nghe thiếu nữ trong tay Lâm Phong nói:

- Dẫn hắn đi ra ngoài!

Giờ khắc này nàng rơi vào trong tay Lâm Phong, nhưng con mắt vẫn rõ ràng linh động, tuy hàm ý lạnh, nhưng vẫn kỳ ảo đẹp lung linh như trước.

- Vâng.

Hai hầu gái không dám chống đối, thân hình loé lên, Lâm Phong mang theo thiếu nữ đuổi theo, những Tôn giả kia hai mặt nhìn nhau, đều nhìn về một người trong đó.

- Để Bích Dao đi thôi, nàng không có việc gì đâu.

Người kia nhàn nhạt nói một tiếng, bước chân của y lập tức đi vào khuê phòng của cô gái kia, chỉ chốc lát sau, y liền tới nơi mà Lâm Phong nói tới, ánh mắt rơi vào bên trong trầm tư.

- Xem ra hắn nói thật, nơi này quả nhiên có mạch thế mạnh mẽ, ngày xưa hẳn là có Hoàng giả ở.

- Nói như vậy tiểu tử kia nói là thật, chỉ là đi nhầm vào nơi này? - Hẳn thật, bằng không chỉ bằng tu vi Thiên Vũ tầng bốn của hắn làm sao có khả năng đi vào.

- Mặc dù thật cũng không thể bỏ qua hắn, hắn đã phạm vào tối kỵ.

Mọi người ngươi một lời ta một lời, quên luôn Lâm Phong cùng với cô gái kia, tựa hồ không có để trong lòng, không biết tự tin đối với thiếu nữ hay có cái nắm chắc khác. Qua một đoạn thời gian, Lâm Phong vẫn còn đang hành tẩu bên trong khu vực này, trong lòng không thể bình ổn. Vừa nãy hắn đi qua nơi tiên thảo san sát, mùi thơm nức mũi, bên trong cung điện đầy rẫy nguyên khí, hắn biết đây tất nhiên là một thế lực k.hủng bố, không khỏi có chút dở khóc dở cười. Lúc này nơi xa xa có hai bóng người đi tới, một người trong đó khí tức mờ ảo, thực lực không thể suy đoán.

- Đắc tội rồi!

Lâm Phong nói nhỏ một tiếng, đưa tay vòng qua vòng eo mảnh mai của thiếu nữ, thần thái thân mật tựa như không phải bắt cóc, hắn không muốn trêu chọc phiền phức. Hai người xa xa tới gần, nhìn thấy động tác thân mật của Lâm Phong và thiếu nữ mỹ lệ thì vẻ mặt không khỏi cứng đờ, đặc biệt là thanh niên kia, hai con mắt như phun lửa, giống như hận không thể lập tức chém ch.ết Lâm Phong.

- Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra!

Thanh niên lạnh lẽo nhìn Lâm Phong, nhưng mà bàn tay Lâm Phong hơi dùng sức, làm thiếu nữ hơi nhướng mày, nhìn thanh niên kia nói:

- Không có quan hệ gì với ngươi!

Thanh niên vẻ mặt cứng đờ, giống như gặp phải chuyện khó mà tin nổi, đầu như bị điện giựt, ai nói cho gã biết đây là chuyện gì thế? Lâm Phong mang theo thiếu nữ tiếp tục lóe lên, trực tiếp lướt qua bên cạnh gã, Lâm Phong còn nhàn nhạt liếc mắt nhìn gã. Thấy lạnh cả người, thanh niên tựa hồ muốn động thủ, nhưng mà bị người bên cạnh gã đè lại, mặc gã làm sao cũng không thể giãy ra.

- Tuyết Bích Dao bị người bắt cóc.

Người kia nhàn nhạt nói một tiếng, làm vẻ mặt thanh niên run lên, chẳng trách, gã còn đang khó hiểu Bích Dao làm sao động tình đối với nam nhân, thậm chí thân mật như vậy.

- Ta muốn đi cứu nàng!

Thanh niên muốn giãy ra, lại nghe người kia hừ lạnh nói:

- Đối phương có thể bắt cóc Bích Dao, hiển nhiên thông qua một cửa của những lão gia hỏa kia, ngươi đi cứu người hay muốn đi hại ch.ết người!

- Chuyện của nàng không cần tới ngươi lo, muôn ôm mỹ nhân thì nên suy nghĩ làm thế nào tăng cao thực lực nhiều hơn đi.

Thân thể run lên, người kia mang theo thanh niên rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.