Ngân Dực huy động, trên hư không lưu lại một chuỗi hào quang bạch sắc chói mắt. Sau khi đánh ch.ết Tô Lăng, Lâm Phong cấp tốc bay về phía Thiên Khung Tiên Khuyết, hy vọng có thể trước lúc Tuyết Bích Dao trở về đó mà bắt kịp nàng. Giữa đường có người nhận ra Lâm Phong – kẻ bắt cóc Tuyết Bích Dao, không khỏi xì xào bàn tán, đồng thời, việc vừa rồi xảy ra bên kia cũng đã loan truyền ra. Đương nhiên, lúc này Lâm Phong hoàn toàn không có để ý những thứ này, hắn chỉ muốn chặn Tuyết Bích Dao lại. Nhưng mà, dọc đường Lâm Phong lại căn bản không có nhìn thấy bóng dáng của Tuyết Bích Dao, tâm không khỏi chìm xuống, trong lòng thầm hận chính mình, bỏ lỡ kỳ ngộ ngàn năm một thuở. Cuối cùng, Lâm Phong đi tới chỗ cửa ra vào Thiên Khung Tiên Khuyết, hắn vẫn không có thể nhìn thấy bóng dáng của Tuyết Bích Dao, lại thấy được hai vị thị nữ của Tuyết Bích Dao, đang đảo mắt nhìn xung quanh, giống như đang chờ đợi cái gì. Thời điểm khi bọn họ nhìn thấy Lâm Phong, trong mắt các nàng lập tức lộ ra hàn quang, nhìn chằm chằm Lâm Phong nói:
- Ngươi còn dám trở về!
- Tiểu thư các ngươi đâu rồi, ta có chuyện quan trọng tìm nàng!
Lâm Phong nói với hai người thị nữ, khiến vẻ mặt hai người cứng lại.
- Ngươi bắt cóc tiểu thư của chúng ta đi, hiện giờ ngươi lại hướng chúng ta hỏi người? Nếu như ngươi còn không trả tiểu thư về, Thiên Khung Tiên Khuyết tuyệt sẽ không tha thứ cho ngươi.
Hai người thị nữ nhìn chằm chằm Lâm Phong. Lông mày nhíu lại, trong đôi mắt Lâm Phong hiện lên một chút hy vọng:
- Ý các ngươi là Tuyết Bích Dao vẫn chưa về? Nếu Tuyết Bích Dao bị mình bỏ xa, như vậy còn có cơ hội, ngay ở chỗ này đợi nàng.
- Ngươi có ý gì, tiểu thư không phải bị ngươi bắt cóc đi sao? - Ta thả nàng rồi!
Lâm Phong đáp lại một tiếng, ánh mắt lập tức nhìn ra xung quanh tìm kiếm, hy vọng có thể đợi được. Xung quanh có rất nhiều người nghe hỏi rồi chạy tới. Nghe nói có người bắt cóc Tuyết tiên tử, có người tò mò, có người phẫn nộ, thầm nhủ, không biết người kia là thần thánh phương nào, lá gan thế mà lớn vậy, ngay cả Thánh nữ của Thiên Khung Tiên Khuyết cũng dám bắt cóc, quả thực to gan lớn mật, mà loại chuyện này cũng lần đầu tiên nghe nói. Tuyết Bích Dao chậm chạp chưa có trở về, mà đám người tụ tập lại càng ngày càng đông, rất nhiều người hướng Lâm Phong chỉ trỏ, một Thiên Vũ cảnh tầng bốn mà thôi.
- Nghe nói, người này lấy thủ đoạn hèn hạ đánh lén Tuyết tiên tử, hiện giờ cả gan làm loạn, lại còn dám về lại đây, quả thực là muốn ch.ết.
- Ngươi không biết, lúc Tuyết tiên tử rời khỏi còn từng nói, hắn là người của nàng, không cho những người khác động đến hắn.
Hơn nữa, người này mặc dù tu vi không cao, nhưng hắn đánh ch.ết Tô Lăng Thiên Vũ tầng sáu, phi thường cường đại, thậm chí còn có thể sử dụng thần thông thuật công phạt cường đại của Thiên Khung Tiên Khuyết. Mọi người liên tục rỉ tai nhau bàn tán, lúc này, kể cả đám người vừa nãy ở chỗ Lâm Phong chiến đấu cũng đã chạy tới, nhưng duy chỉ có Tuyết Bích Dao không thấy xuất hiện. Điều này làm cho chân mày Lâm Phong cau lại. Nhưng vào lúc này, mây mù dao động, chỉ thấy đại môn Thiên Khung Tiên Khuyết mở rộng ra, từ trong đó đi ra một hàng người. Một hàng này đều là lão già, khí tức sâu không lường được, vô cùng cường đại. Trong nháy mắt khi bọn họ xuất hiện, ánh mắt liền rơi lên người Lâm Phong, ánh mắt như điện, sắc bén vô cùng.
- Bích Dao ở đâu? Bọn họ nhìn chằm chằm Lâm Phong, lạnh như băng hỏi.
Lâm Phong vẻ mặt cứng đờ, trong lòng sinh ra một cảm giác không ổn. Những người này biết hắn bắt cóc Tuyết Bích Dao đấy, nhưng từ đầu tới giờ vẫn không có xuất hiện, lúc này lại đột nhiên từ trong Thiên Khung Tiên Khuyết đi ra, chất vấn hắn. Điều này làm cho hắn có cái cảm giác mơ hồ, có cái gì đó bất thường.
- Chư vị tiền bối, ta trong lúc bất đắc dĩ đã đắc tội Tuyết Bích Dao, nói vậy chư vị chắc hẳn đã điều tr.a qua rồi.
Sau khi an toàn, ta liền tùy ý nàng rời đi, giờ phút này ta cũng ở chỗ này đợi nàng, lại phát hiện nàng vẫn chưa trở về. Lâm Phong bẩm báo chi tiết, những người này thực lực rất mạnh, muốn giấu diếm e rằng cũng rất khó.
- Thật sự chúng ta đã điều tr.a qua, ngươi trong lúc vô tình đi tới trong Thiên Khung Tiên Khuyết, nếu như ngươi giải thích rõ ràng, chúng ta sẽ không làm khó ngươi.
Nhưng mà ngươi lại nhân cơ hội, bắt cóc Tuyết Bích Dao, hiện giờ, Bích Dao nàng gặp phải nguy hiểm, phát ra tín hiệu cầu cứu. Một vị lão nhân chậm rãi nói, khiến nội tâm Lâm Phong khẽ run, thầm mắng không ổn, có người đục nước béo cò. Lâm Phong có chút im lặng, lúc ấy lấy loại tình huống đó, Tuyết Bích Dao bị thương, phần đông cường nhân giá lâm, hắn có không gian giải thích sao? Đương nhiên, giờ phút này, đối phương nói như vậy hoàn toàn là lời nói bề ngoài, về phần Tuyết Bích Dao, không thể nào là vì hắn mà phát ra tín hiệu cầu cứu, hắn cũng không có làm khó Tuyết Bích Dao, có thể là gặp phải những người khác phục kích.
- Ta tuyệt không có uy hϊế͙p͙ Tuyết Bích Dao.
Lâm Phong không có giải thích thêm.
- Ngươi cũng uy hϊế͙p͙ không được Bích Dao, nhưng ai biết ngươi có đồng đảng hay không, ta cũng cần phải sử dụng Sưu Hồn thuật với ngươi!
Một lão nhân áo xám mở miệng nói, Tuyết Bích Dao sử dụng lực lượng cấm kỵ, hơn nữa còn phát ra tín hiệu cầu cứu, rất hiển nhiên gặp nguy cơ trọng đại. Bọn họ tin tưởng không phải Lâm Phong làm, nhưng lúc này, chuyện là do Lâm Phong mà ra, nhất định phải xuống tay từ trên người Lâm Phong. Sưu Hồn thuật! Lâm Phong làm sao có thể đồng ý để đối phương sưu hồn, như vậy, tất cả bí mật của hắn liền bại lộ hoàn toàn. Điều này không có khả năng.
- Thật có lỗi, tiền bối, vãn bối mặc dù tu vi nông cạn, nhưng cũng không đến nỗi bị người sưu hồn.
Lâm Phong lạnh giọng đáp lại.
- Ngươi không có lựa chọn.
Lão nhân áo xám kia lạnh lùng lên tiếng, bước chân cùng đi ra phía trước. Trong lòng Lâm Phong bất đắc dĩ, hào quang lóe lên, trong tay hắn lập tức xuất hiện một cái chìa khóa, chìa khóa vương miện mà hắn đoạt được lúc đi lên cửu trọng thiên. Rót nguyên khí vào trong đó, trong khoảnh khắc, chìa khóa vương miện bộc phát ra một luồng hào quang rực rỡ, trước mặt Lâm Phong lập tức xuất hiện một bóng dáng hư ảo. Một bóng dáng mộc mạc, nhìn như bình thường, không có gì lạ, nhưng mà khoảnh khắc khi y vừa xuất hiện, ánh mắt của nhóm người Thiên Khung Tiên Khuyết đều hơi nhíu lại.
- Chư vị đạo hữu, đã lâu không gặp.
Bóng dáng ấy, cười nhẹ, chào hỏi những người của Thiên Khung Tiên Khuyết, lập tức khiến đám người chung quanh nghiêm mặt. Trên người Lâm Phong này còn có dấu ấn của cường nhân, xem ra người này cũng có bối cảnh.
- Hắn là gì của ngươi? Người Thiên Khung Tiên Khuyết nhìn chằm chằm bóng dáng vừa tới hỏi.
- Không biết sư đệ ta làm gì đắc tội chư vị đạo hữu, làm cho chư vị phải chấp nhặt với hắn.
- Hắn bắt cóc Thánh nữ Thiên Khung Tiên Khuyết, thậm chí, hiện giờ Thánh nữ gặp nạn, ta cũng cần dùng Sưu Hồn thuật đánh giá.
Nếu hắn là sư đệ của ngươi, ta cam đoan, nếu hắn không quan hệ tới việc này, chúng ta sẽ không trách tội hắn. Lão nhân cầm đầu đám người Thiên Khung Tiên Khuyết nói với người mới tới, thanh âm mặc dù lạnh, nhưng có chút khách khí, hiển nhiên người mới tới thân phận phi phàm. Chuyện này càng dẫn phát tâm hiếu kỳ của đám người xung quanh, hóa ra tên cường nhân Thiên Vũ tầng bốn này có bối cảnh cường đại như vậy, ngay cả người của Thiên Khung Tiên Khuyết cũng phải cho sư huynh hắn mặt mũi. Nhưng cố tình, người này lại bắt cóc Thánh nữ của Thiên Khung Tiên Khuyết, làm cho người ngoài không còn gì để nói. Người mới tới nghe được lời này, vẻ mặt sửng sốt, lập tức lắc đầu cười, quay đầu lại nhìn Lâm Phong, nói:
- Lâm Phong, cái tên nhà ngươi này, coi trọng Thánh nữ nhà người ta cũng không hà tất phải vội vã như thế đi, vậy mà lại bắt cóc người ta.
Tốt xấu gì cũng phải thương lượng cùng sư huynh một phen, ta cũng sẽ cho người đến cầu hôn cho ngươi.
- ….
Đám người nghe được lời này liền trợn trắng mắt, người này… thế nhưng lại nói sẽ cầu hôn Thánh nữ, nực cười, rất kỳ cục rồi, người Thiên Vũ tầng bốn có thể sánh vai với Tuyết tiên tử được à. Lúc này rất nhiều thanh niên Thiên Khung Tiên Khuyết đi ra, bọn họ trợn mắt nhìn Lâm Phong, nực cười, cầu hôn Thánh nữ của Thiên Khung Tiên Khuyết? Chẳng lẽ hắn là một vị Hoàng tử của Hoàng Vũ, hay Thánh tử hay sao. Lâm Phong cũng đầu đầy hắc tuyến, thì ra sư huynh lại cực phẩm như vậy…. người tới này chính là đại sư huynh của hắn, Mộc Trần. Chìa khóa vàng chí tôn là khi hắn bước lên cửu trọng thiên mà lấy được, trong đó có khắc dấu ấn của Mộc Trần, lúc này đối mặt với cường nhân Thiên Khung Tiên Khuyết hắn mới bất đắc dĩ dùng tới.
- Sư huynh, ta đã để cho Tuyết Bích Dao rời đi, nếu tiền bối Thiên Khung Tiên Khuyết không tin có thể đi hỏi thăm.
Về phần, lúc sau Tuyết Bích Dao lại gặp nạn, tuyệt đối không có quan hệ gì với ta. Lâm Phong đương nhiên biết, cái mà Mộc Trần gọi là cầu hôn kia chỉ là một lời nói đùa.
- Ừ!
Mộc Trần gật đầu, lập tức nhìn về hàng người Thiên Khung Tiên Khuyết dũng mãnh đứng đó, nói:
- Nhân cách làm người của sư đệ ta, ta có thể đảm bảo, về phần sưu hồn vẫn miễn đi, ai có thể chịu được cho người khác sử dụng Sưu Hồn thuật.
Cho nên, kính xin chư vị đạo hữu cấp cho Mộc Trần một cái mặt mũi, ta tin tưởng, Thánh nữ Thiên Khung Tiên Khuyết sẽ bình an vô sự. Người Thiên Khung Tiên Khuyết trầm mặc không nói, cũng không có lập tức đáp lại, nếu người tới đây không phải Mộc Trần mà là một Tôn giả khác, bọn họ đương nhiên sẽ phải cưỡng ép lục soát hồn phách Lâm Phong. Nhưng mà Mộc Trần, y rất không tầm thường, người Bát Hoang cảnh chỉ biết, Thanh Lâm Luân Hồi kiếm – Hầu Thanh Lâm là nhân vật không thể trêu chọc, nhưng bọn họ, những người trong Tiểu thế giới này lại rõ ràng, Mộc Trần cũng là một loại người không thể chọc vào. Người này mặc dù cực kỳ mộc mạc, bình thường, nhưng nếu có một ngày y kiềm chế loại khí tức này, lộ ra vẻ sắc bén, thì sẽ có sự việc đáng sợ cỡ nào, Mộc Trần mạnh mẽ xông vào Thiên Long Thần Bảo, mang Hầu Thanh Lâm đi, là một cái ví dụ rõ ràng.
- Lâm Phong, mặc dù việc này không phải ngươi làm, nhưng dù sao chuyện cũng do ngươi gây ra, nếu người Thiên Khung Tiên Khuyết có việc cần ngươi hỗ trợ, ngươi nhất định phải kiệt lực giúp đỡ.
Mộc Trần nói với Lâm Phong, Lâm Phong đương nhiên hiểu được, Mộc Trần đang muốn giúp hắn và Thiên Khung Tiên Khuyết làm dịu quan hệ, hắn còn cần đan dược của Thiên Khung Tiên Khuyết mà.
- Ta hiểu.
Lâm Phong gật đầu.
- Ngươi hiểu thì có tác dụng gì.
Có thanh niên của Thiên Khung Tiên Khuyết hừ lạnh ra tiếng.
- Xem ra Mộc Trần nhất quyết muốn bảo vệ người này!
Người Thiên Khung Tiên Khuyết tâm sáng như gương, một người lập tức lên tiếng:
- Lần này không sưu hồn hắn, nhưng nếu ngày sau phát hiện, việc này có quan hệ với hắn, Mộc Trần đạo hữu nghĩ như thế nào? - Ta sẽ đích thân đưa hắn đến Thiên Khung Tiên Khuyết!
Mộc Trần thản nhiên nói, giờ y cấp cho Thiên Khung Tiên Khuyết một bậc thang.
- Được, ta tin tưởng cao đồ hai vị tiền bối Thạch Hoàng và Vũ Hoàng.
Lão nhân gật đầu, đám người lập tức cũng hiểu rõ, thì ra là thế, người của Thiên Đài. Trước đó không lâu, Thạch Hoàng Vũ Hoàng tuyển nhận nhóm môn đồ Hoàng Vũ đầu tiên, xem ra kẻ bắt cóc Thánh nữ, Lâm Phong này là một trong số những người đó.
- Tạ ơn chư vị đạo hữu thông cảm.
Mộc Trần mỉm cười khách khí nói, ngay sau đó, ánh mắt nhìn về phía Lâm Phong:
- Không ngờ tới cái tên nhà ngươi lại chạy một đường tới Nam hoang, một khi đã như vậy, ngươi không cần trở về nữa, một đoạn thời gian sau, ngươi trực tiếp đi tới Mệnh Vận thành là được.