Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 124: Quân vương vô tình



- Chiếu cố Liễu Phỉ?

Vẻ mặt Lâm Phong ngưng trọng, lập tức cười khổ, cô nàng Liễu Phỉ kia cũng không phải là dễ dàng chăm sóc như vậy.

Nếu như nàng có thể giống như Mộng Tình, tự đi tự đến, thậm chí cũng nguyện ở cùng một chỗ với hắn, Lâm Phong cũng sẽ không cảm thấy gì, còn Liễu Phỉ... Hắn cảm thấy rất khó khống chế a! Nhưng, Mộng Tình cần hắn chiếu cố sao?

- Liễu thúc, ngài cứ như vậy tin tưởng ta sao?

-Trên dưới Hải Vân tông toàn bộ hy sinh, chỉ còn lại duy nhất mình ngươi, nếu ta không tin ngươi thì còn có thể tin ai!

Liễu Thương Lan khẩn trương nhìn Lâm Phong, cười nói:

- Hơn nữa, ta nghĩ ngươi và Phỉ Phỉ rất xứng đôi, nếu ngươi có khả năng chiếu cố con bé cả đời, ta cũng không có ý kiến gì!

- Ách....

Lâm Phong sửng sốt một chút, dụ dỗ a, dụ dỗ một cách trần trụi. Liễu Thương Lan lại muốn đem nữ nhi giao phó hoàn toàn cho Lâm Phong, lại nói Liễu Phỉ này dung mạo tuyệt sắc, người bình thường quả thực rất khó cự tuyệt a!

Đương nhiên, Lâm Phong cũng không phải là người bình thường.

- Liễu thúc, ta cũng không phải loại người như vậy, nhưng nếu ngài đã nói như vậy, ta đương nhiên sẽ cố gắng hết sức chiếu cố tốt nàng.

Lâm Phong run run nói.

Lại thấy Liễu Thương Lan mỉm cười nhìn Lâm Phong, nói:

- Ta biết rõ ngươi không phải loại người như vậy, Lâm Phong, Phỉ Phỉ liền nhờ ngươi.

Lầm Phong thấy ánh mắt Liễu Thương Lan ám muội, hận không thể ngay lập tức đụng đầu chết, đoán chừng trong lòng Liễu Thương Lan nghĩ Lâm Phong hắn không phải loại người tài kỳ quái như vậy.

Thế nhưng Lâm Phong hắn có thể lựa chọn sao? Đối mặt với thỉnh cầu của Liễu Thương Lan, hắn không có khả năng có thể từ chối, không từ chối lại có tình nghi....

Ở trong phòng, Liễu Phỉ nghe được Liễu Thương Lan muốn để nàng theo Lâm Phong rời đi, không khỏi hung dữ nhìn chằm chằm Lâm Phong, chất vấn:

- Ngươi nói gì với phụ thân ta đó?

Liễu Phỉ chính là nhớ kỹ Lâm Phong từng nói hắn là nam nhân của nàng, khiến Liễu Thương Lan hiểu lầm, vừa rồi hai người đi ra ngoài cũng không biết nói cái gì, sau khi quay lại, phụ thân lại để cho nàng theo Lâm Phong, điều này không khỏi làm cho Liễu Phỉ suy nghĩ.

Đáng thương Lâm Phong, hết đường chối cãi, chỉ có thể cười khổ.

- Phụ thân, con không đi đâu.

Liễu Phỉ nhìn Liễu Thương Lan, lắc đầu nói.

- Hồ đồ, Phỉ Phỉ, việc này ta đã quyết định, để tiểu Phong ở lại Đoạn Nhẫn thành ba ngày, ba ngày sau con đi cùng hắn đi.

Vẻ mặt Liễu Thương Lan nghiêm túc, trong mắt không có nửa điểm vui đùa, chỉ khi hắn nhẫn tâm mới có thể khiến cho Liễu Phỉ rời đi chỗ thị phi này.

- Phụ thân!

Liễu Phỉ còn muốn nói gì nữa lại bị Liễu Thương Lan cắt ngang.

- Không cần nói nữa, trừ khi con không nhận cha đây là phụ thân.

Cả người Liễu Phỉ run rẩy nhìn Liễu Thương Lan, thất thần, khiến ánh mắt Liễu Thương Lan dao động, nhưng ông biết ông không thể, nhất định phải đi.

- Dạ, phụ thân.

Dường như qua rất lâu, Liễu Phỉ gật đầu, đôi mắt ửng đỏ, chạy về phòng mình.

Thấy Liễu Phỉ rời đi, trong mắt Liễu Thương Lan lúc này mới hiện lên một chút bất đắc dĩ.

Lâm Phong cũng bất đắc dĩ, Liễu Thương Lan suốt đời vì nước, lại bị người sau màn che đố kỵ, cho dù chống đỡ kẻ thù bên ngoài cũng không thể an tâm, khiến lòng người rét lạnh.

- Đều nói con hát vô tình, quân vương mới là người vô tình nhất.

Lâm Phong thở dài một tiếng, tự nói trong lòng.

Ba ngày sau, trên cổ đạo mênh mông, vó ngựa phi nhanh, bụi đất cuồn cuộn. Mấy trăm Xích Huyết thiết kỵ chạy như bay trên cổ đạo.

- Liễu thúc, đưa đến đây thôi.

Lâm Phong cưỡi tuấn mã Xích Huyết, quay sang Liễu Thương Lan bên cạnh, nói.

Vó ngựa chậm dần lại cho đến khi dừng hẳn, Liễu Thương Lan nhìn Liễu Phỉ, lòng có chút không nỡ, ngay cả hắn cũng không biết, lần từ biệt này khi nào có thể gặp lại.

- Phụ thân, người trở về đi.

Liễu Phỉ cũng không nỡ, cắn răng mở miệng nói.

- Phỉ Phỉ, đáp ứng cha, phải nghe lời Lâm Phong.

Ánh mắt Liễu Thương Lan nhìn chăm chăm Liễu Phỉ, nghiêm túc nói.

Tuy rằng chỉ tiếp xúc với Lâm Phong vài lần, nhưng Liễu Thương Lan biết rõ Lâm Phong lợi hại, Liễu Phỉ từ trước đến nay làm việc nông nổi, Liễu Thương Lan không yên lòng mới căn dặn.

Liễu Phỉ liếc nhìn Lâm Phong bên cạnh, lập tức gật đầu:

- Phụ thân, con biết.

- Chiếu cố tốt chính mình.

Liễu Thương Lan quay đầu ngựa, giục ngựa phi nước đại, cũng không liếc mắt nhìn Liễu Phỉ lần nào nữa.

- Lâm Phong, giúp ta quản tốt con bé.

Một giọng nói từ đằng xa vọng lại, thanh âm của Liễu Thương Lan trong nháy mắt đi xa.

- Tiểu thư, đi đường cẩn thận.

- Công tử, đi đường cẩn thận.

Đám người Xích Huyết thiết kỵ đồng thời hét lớn, cũng lập tức giục ngựa quay lại, phi nhanh rời đi theo hướng của Liễu Thương Lan.

Liễu Phỉ vẫn ngắm nhìn những người kia cho đến lúc biến mất, một lúc lâu sau vẫn không nhúc nhích.

Lâm Phong lẳng lặng đứng đó, cũng không quấy rầy Liễu Phỉ.

- Hôm qua, phụ thân nói với ta, Hải Vân tông bồi dưỡng ông lớn lên, sư tôn càng coi ông như con đẻ, nhưng năm ấy ông bỏ lại tất cả rời khỏi Hải Vân tông, hôm nay lại làm cho Hải Vân tông bị diệt môn, ông ấy có lỗi với Hải Vân tông.

- Phụ thân còn nói, năm đó, mẫu thân cùng ông chống địch, mẫu thân ở Đoạn Nhận Thiên Nhai chống địch trúng tên độc, thân thể dần dần không chống đỡ được, cho đến chết thì ông vẫn ở bên ngoài giết địch, ngay cả nhìn mẫu thân ta lần cuối cũng không thể, ông ấy có lỗi với mẫu thân ta.

- Phụ thân nói, Đoạn Nhận Thiên Nhai chiến sự không ngừng, ông vốn không có thời gian chăm sóc ta, đem ta đưa đến Hải Vân tông, bây giờ, lại muốn đem ta ở bên người đuổi đi, ông ấy không làm tốt trách nhiệm của một người cha, ông ấy có lỗi với nữ nhi, ta.

- Phụ thân còn nói, hơn mười vạn quân sĩ cùng ông chiến đấu, từng nhóm từng nhóm ngã xuống, bây giờ, những huynh đệ theo hắn năm đó, không còn mấy người, những người khác, cũng đã hóa thành cát bụi, mai táng ở Đoạn Nhận Thiên nhai, mà ông vẫn sống thật khỏe, nhưng ngay cả thi hài tướng sĩ cũng không thể an trí hồi hương, ông ấy ngàn vạn lần xin lỗi nhiệt huyết tướng sĩ.

Lâm Phong lẳng lặng nghe, trong lòng phức tạp, cảm giác có chút gì đó không đúng.

- Ta đương nhiên biết tại sao phụ thân muốn đuổi ta đi, bởi vì ông ấy sợ liên lụy ta. Thật ra, ông ấy không biết, cho dù ông ấy chưa từng xin lỗi ai, thế nhưng ta biết, Tuyết Nguyệt có lỗi với ông.

Lâm Phong nghe Liễu Phỉ nói, ngẩng đầu nhìn lên trời cao.

Tuyết Nguyệt đâu chỉ có lỗi với ông ấy, ba chữ xin lỗi, quá nhẹ!

Nếu Lâm Phong muốn nắm giữ được thực lực, cần phải tới hoàng thành nguy nga hỏi một chút, lòng những người lớn lên ở đó.

Chỉ có thực lực có thể thay đổi số phận, chỉ có thực lực cường đại có thể khiến tất cả thần phục, tuyệt thế võ giả chỉ cần trở tay có thể diệt một quốc gia.

Lâm Phong cũng không quên thực lực này nếu có một ngày lên tới trời cao, nhất định phải đạp phá Càn Khôn vấn cửu tiêu.

- Muốn khóc thì khóc lên đi.

Phục hồi lại tinh thần, Lâm Phong nhìn Liễu Phỉ, ôn nhu nói.

Những đau thương của Thần Tiễn Liễu Thương Lan, hoàn toàn đặt trên người thiếu nữ xinh đẹp trước mắt này, nàng mới mười sáu tuổi.

Nghe Lâm Phong nói, nước mắt Liễu Phỉ không cách nào ngừng lại theo gò má mềm mại của nàng chậm rãi chảy xuống.

Chỉ một lát có tiếng nức nở từ miệng Liễu Phỉ truyền ra. Thân thể nàng hơi hướng về phía trước, dường như muốn tìm cái gì đó nằm xuống khóc một lát.

Lâm Phong lộ ra nụ cười khổ, nữ nhân cuối cùng vẫn là nữ nhân, huống chi là thiếu nữ, áp lực lớn như vậy, đủ để ép vỡ nàng.

Giục ngựa tiến lên, thân thể Lâm Phong nhảy qua, nhảy tới phía sau Liễu Phỉ ngồi xuống, nói:

- Ta cho cô mượn vai dùng một chút.

Liễu Phỉ quay đầu lại, cặp mắt mông lung tràn đầy nước mắt nhìn Lâm Phong, lập tức dường như quên hết trực tiếp ngã vào lòng Lâm Phong khóc òa lên.

Cũng không biết qua bao lâu, Liễu Phỉ rốt cuộc yên lặng, ngẩng đầu nhìn Lâm Phong, nói:

- Đồ háo sắc, giậu đổ bìm leo.

- Ơ....

Lâm Phong sửng sốt một chút, nữ nhân quả nhiên trở mặt nhanh như lật sách, ở thế giới này hóa ra cũng vậy.

- Bề ngoài là người nào đó nhào vào lòng ta chứ.

Lâm Phong buồn bực thì thầm một tiếng, Liễu Phỉ hung hăng trợn mắt nhìn hắn:

- Ngươi còn chưa đi.

- Đi thì đi, nhưng cô trước tiên đem vết tích trên mặt lau sạch sẽ rồi hãy nói.

Lâm Phong cười cười, nhảy về tới Xích Huyết tuấn mã của mình.

Liễu Phỉ lau vệt nước mắt, trên mặt lại hiện lên một vệt ửng đỏ, nhưng nàng quay đầu qua chỗ khác không để Lâm Phong thấy.

- Đi thôi.

Liễu Phỉ ở trước Lâm Phong nói một tiếng, lập tức kéo dây cương, Xích Huyết như biết tâm tư chủ nhân, chạy như bay.

Lâm Phong cười cười, giục ngựa đuổi theo, trong lòng không khỏi có vài phần bất đắc dĩ. Muốn Liễu Phỉ nghe lời của hắn, dường như rất khó khăn a!

Trên cổ đạo mênh mông, một đôi thanh niên nam nữ, sóng đôi phi nước đại, nam tử tuấn lãng, thiếu nữ xinh đẹp, vó ngựa như ca, giang sơn như tranh vẽ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.