Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 125: Ánh mắt đụng nhau



Ngoài Thiên Nhất học viện xuất hiện hai con ngựa Xích Huyết.

Lần này Lâm Phong đi Đoạn Nhẫn thành, cả đi về cộng thêm ở lại đã trôi qua mười ngày, việc Thiên Nhất học viện nhận người đã kết thúc từ lâu.

Trước học viện có đám người đi lại, đưa ánh mắt về phía hai người đang cưỡi Xích Huyết, lại nhịn không được nhìn thêm vài lần nữa, nhất là khi nhìn thấy Liễu Phỉ.

- Thiên Nhất!

Liễu Phỉ nhìn cửa lớn của học viện, quay qua hỏi Lâm Phong:

- Ngươi dẫn ta tới nơi này làm gì?

- Đương nhiên là để tu luyện.

Lâm Phong quay qua Liễu Phỉ nói:

- Chúng ta đi vào thôi.

-Ta không có thư đề cử, hơn nữa cho dù có, ta cũng sẽ không gia nhập Thiên Nhất.

Liễu Phỉ trừng mắt nhìn Lâm Phong:

- Ngươi sẽ không đem tông môn quên đi.

Thân là nữ nhi của Liễu Thương Lan, Liễu Phỉ đương nhiên biết Thiên Nhất học viện.

- Ta cũng không gia nhập Thiên Nhất, hơn nữa, mang cô đi vào cũng không cần thư đề cử gì cả.

Lâm Phong lắc đầu, hắn đương nhiên hiểu rõ ánh mắt của Liễu Phỉ có ý gì, nhiều trưởng lão, tông chủ Hải Vân tông vì hắn mà bỏ mạng, nếu như hắn nhanh chóng tiến vào những học viện thế lực khác như vậy, thì thật xấu hổ với Hải Vân tông.

- Đừng quên phụ thân cô bảo cô nghe lời của ta.

Lâm Phong thấy Liễu Phỉ không có phản ứng, không nhịn được sử dụng đòn sát thủ, lập tức giục ngựa hướng Thiên Nhất học viện đi vào.

Liễu Phỉ trừng mắt nhìn bóng lưng Lâm Phong, sau đó cũng đuổi kịp. Nhưng khiến cho nàng bất ngờ là nàng cũng rất thuận lợi theo Lâm Phong tiến vào bên trong Thiên Nhất học viện, không gặp bất kì trở ngại nào.

- Ngươi làm sao làm được?

Liễu Phỉ đuổi theo Lâm Phong hỏi, vì nàng biết rõ Thiên Nhất học viện không cho phép người ngoài đặt chân vào, Liễu Phỉ không cho là mình có cái gì đặc biệt, nàng có thể dễ dàng đi vào bên trong học viện, giải thích duy nhất chính là Lâm Phong, hơn nữa vừa rồi, Lâm Phong cũng nói mang nàng đi vào không cần thư đề cử.

- Cô cũng không nhìn xem ta là nam nhân của ai.

Lâm Phong trêu ghẹo nói, khiến Liễu Phỉ trừng đôi mắt đẹp, hung hăng nhìn hắn.

- Cô trừng cái gì, ta lại không nói người ta nói là cô, tự mình đa tình.

Liễu Phỉ nghe vậy thiếu chút nữa, tức đến ói máu, trong lòng chửi rủa Lâm Phong một vạn lần, tên khốn khiếp đáng chết này...

Lần đầu tiên đi vào Thiên Nhất, Liễu Phỉ cũng khiếp sợ kiến trúc nguy nga, chấn động trong này.

Lâm Phong mang nàng trực tiếp đi tới chỗ ở trong pháo đài, hỏi:

- Cô hẳn là biết ba hệ phái lớn của Thiên Nhất học viện chứ?

- Biết, phổ thông mà nói là hệ Tướng Tinh, hệ Quý Tộc, hệ Ám Sát! Ở thành Đoạn Nhận, trong quân của phụ thân cũng có không ít người của hệ Tướng Tinh và hệ Ám Sát, bọn họ cũng là từ Thiên Nhất học viện mà ra, ở trên chiến trường có khả năng phát huy ảnh hưởng rất lớn, hơn nữa trong bọn họ đã có không ít người trở thành Xích Huyết vệ!

Lâm Phong giật mình, quay qua Liễu Phỉ nói:

- Xích Huyết vệ? Liễu thúc để cho bọn họ thâm nhập dễ dàng như vậy?

Xích Huyết vệ là quân cận vệ của Liễu Thương Lan, là con át chủ bài, mà người phía sau màn của Thiên Nhất học viện này thân phận tuyệt không đơn giản, rất có khả năng là người hoàng thất, ai biết người này có giật dây, khống chế đệ tử đi ra từ Thiên Nhất học viện hay không.

Liễu Phỉ dùng ánh mắt xem thường nhìn Lâm Phong như người ngu ngốc, nói:

- Ngươi nghĩ phụ thân ta là người như vậy sao?

Lâm Phong cười khổ, không sai, Liễu Thương Lan mặc dù biết đây là một loại thâm nhập, ông cũng không thể nào không cần nhân tài, ở trên chiến trường, những người này đều là tinh anh, có khả năng phát huy ảnh hưởng rất lớn.

- Nơi này chính là chỗ ở của hệ Tướng Tinh, tuy rằng ta và cô cũng không tính là người của Thiên Nhất học viện, nhưng ít ra, chúng ta có thể cùng những người khác như nhau, tiếp nhận huấn luyện của hệ Tướng Tinh.

Liễu Phỉ trong lòng kinh ngạc, nàng không biết Lâm Phong làm sao làm được, nhưng hỏi người này có khi hắn cũng không nói, đơn giản Liễu Phỉ cũng lười hỏi, chỉ là khẽ gật đầu.

Đi tới bên ngoài gian phòng của mình, Viên Sơn cùng Đoàn Phong đang trò chuyện gì đó, thấy Lâm Phong cùng Liễu Phỉ không khỏi sửng sốt.

- Lâm đại ca!

- Lâm Phong huynh đệ.

Hai người cùng hô một tiếng, ánh mắt lập tức đánh giá Liễu Phỉ, ánh mắt Viên Sơn có vài phần đen tối, Lâm Phong, người này rất lợi hại a.

- Lâm đại ca, vị tỷ tỷ này là?

Đoàn Phong trong lòng cũng rất là sùng bái Lâm Phong, Mộng Tình tỷ tỷ như thần tiên, ngươi như vậy mà lại chủ động ở cùng một chỗ với hắn, hắn đi ra ngoài một lần, liền dẫn theo một nữ tử xinh đẹp như vậy trở về.

- Liễu Phỉ!

Phía sau Đoàn Phong truyền đến một giọng nói, Tĩnh Vân đi tới, thấy Lâm Phong cùng Liễu Phỉ cùng một chỗ, trong mắt hiện lên tâm tình khác thường.

Lúc ở Hải Vân tông, Liễu Phỉ là nữ nhân đẹp nhất trong tông môn, người theo đuổi vô số. Hải Vân tông bị diệt, không nghĩ tới nàng còn sống, hơn nữa lại cũng Lâm Phong đi tới.

Nhưng mà, ngày ấy Lâm Phong ở Tuyết Nguyệt thánh viện lưu lại một đoạn thời gian hết sức ngông cuồng là lời nói sau này. Không phải là cùng Thần Tiễn Liễu Thương Lan rời đi sao?

- Liễu Phỉ, con gái của Thần Tiễn.

Lâm Phong nói một tiếng khiến ánh mắt mấy người đông cứng.

Cô gái xinh đẹp này lại là con gái của Thần tiễn Liễu Thương Lan, thảo nào Lâm Phong lại cùng nàng ở chung một chỗ.

Mà Tĩnh Vân lại càng kinh ngạc, hóa ra Liễu Phỉ là con của Liễu Thương Lan,

- Xin chào!

Ánh mắt Viên Sơn nhìn Liễu phỉ có chút không giống trước, có vài phần tôn kính. Thần Tiễn Liễu Thương Lan là thần trong quân, vẫn là người gã tôn kính nhất, đáng tiếc ngày đó chỉ có duyên gặp mặt một lần, gã hận lúc đó không thể đi theo Lâm Phong. Không chỉ có Viên Sơn, rất nhiều người của hệ Tướng Tinh đều thần tượng Liễu Thương Lan.

Là ai, máu nhuộm trường bào, cô thủ tường thành không ngã!

Là ai cầm trong tay thần tiễn, ngàn dặm giết địch!

Truyền kỳ Liễu Thương Lan có thể để cho mỗi một nam nhân máu huyết sôi trào.

Liễu Phỉ, nàng là nữ nhi của Thần Tiễn Liễu Thương Lan.

Liễu Phỉ thấy cuồng nhiệt trong con ngươi của Viên Sơn, trong lòng lại hiện lên đau thương, tất cả mọi người chỉ thấy được bài sử ca anh hùng của Liễu Thương Lan, nhưng người nào biết được cha nàng trả giá bao nhiêu, ai có thể hiểu rõ đau thương của Liễu Thương Lan.

- Lâm Phong, ta muốn đi nghỉ một chút.

Liễu Phỉ bình tĩnh nói một tiếng, khiến Lâm Phong thầm than, xem ra cô bé này vẫn chưa khôi phục lại được.

- Ở đây còn rất nhiều phòng bỏ trống, đi chọn một gian đi.

Lâm Phong nói.

- Không cần, trước tiên ở chỗ ngươi ở một chút.

Liễu Phỉ bình tĩnh nói, lại khiến ánh mắt của mấy người đông cứng.

Lâm Phong cũng không nói gì một hồi, khó hiểu nhất là lòng nữ nhân.

Gãi gãi đầu, Lâm Phong run run nói:

- Này không tốt lắm đâu, vẫn là tìm một thạch thất khác ở đi.

- Ta không ngại, ngươi chú ý cái gì.

Liễu Phỉ trắng mắt liếc Lâm Phong.

- Ngươi ở đâu?

- Nơi này.

Lâm Phong bất đắc dĩ, chỉ chỉ chỗ ở của mình.

Nhưng lúc này, chỉ thân thể Viên Sơn lóe lên, chắn trước thạch thất của Lâm Phong, lắc đầu nói:

- Vẫn nên đổi chỗ khác đi.

Lâm Phong thấy Viên Sơn ngăn trước cửa thạch thất không khỏi ngẩn người, hiện ra vẻ mặt nghi ngờ, thì thấy Đoàn Phong cùng Tĩnh Vân ở một bên rất gật đầu tán thành. Dường như không đồng ý Liễu Phỉ vào phòng Lâm Phong nghỉ ngơi.

Chuyện này không chỉ khiến Liễu Phỉ nghi hoặc, bản thân Lâm Phong cũng cảm giác có chút là lạ.

- Không cần, ta đến đây nghỉ ngơi.

Liễu Phỉ đi lên trước. Viên Sơn cười khổ, lập tức bước chân dời đi, nói:

- Lâm Phong huynh đệ, vẫn là ngươi đi vào trước cho thích hợp

- Được.

Lâm Phong nghi hoặc gật đầu, đẩy cửa thạch thất bước vào trong, mà Liễu Phỉ liền đi theo phía sau Lâm Phong.

- Ai?

Nhưng vào lúc này, một đạo khí tức lạnh như băng đập vào mặt, khiến Lâm Phong cảm giác cả người bị đóng băng, áp lực mạnh mẽ, đánh vào người lạnh run.

- Thực lực thật là kinh khủng.

Lâm Phong trong lòng sợ hãi than, cuối cùng hiểu vì sao Viên Sơn ngăn cản Liễu Phỉ, người này vậy mà bảo mình đi đầu, thật không trượng nghĩa a.

- Là ta.

Lâm Phong hô một tiếng, lãnh ý đập vào mặt trong nháy mắt biến mất. Liễu Phỉ sau lưng Lâm Phong cũng chấn động trong lòng, thực lực thật là mạnh. Cỗ uy áp vừa rồi cũng đủ để ép chết nàng.

Ngoài thạch thất Viên Sơn cười khổ, hoàn hảo là Lâm Phong, lần trước gã đi vào cũng muốn hỏi Lâm Phong trở lại chưa, trực tiếp bị cỗ lạnh ý đó bắn ra ngoài, đến bây giờ gã vẫn còn sợ hãi trong lòng, nữ nhân thánh khiết như tiên tử này cũng chỉ có Lâm Phong có khả năng khống chế được.

- Tại sao lâu như vậy mới trở về?

Một âm thanh đạm mạc truyền ra, Mộng Tình từ trong một gian phòng đi ra.

Thân mặc áo trắng, mặt mang lụa mỏng, trên người Mộng Tình vẫn như trước mang theo một hơi thở thánh khiết, không nhiễm khói lửa nhân gian.

Nữ nhân, hơn nữa còn là một nữ nhân rất xinh đẹp.

Thấy Mộng Tình, con ngươi Liễu Phỉ không khỏi hơi ngưng lại.

Đồng thời, Mộng Tình cũng nhìn thấy Liễu Phỉ, đôi mắt chấn động cực nhỏ, nhíu lại, ngay cả chân mày cũng nhíu lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.