Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 134: Phải giết



Thanh niên từ trong thạch thạch đi ra tự nhiên là Lâm Phong.

- Phòng tu luyện tầng sáu, tốc độ tu luyện thật là nhanh!

Lâm Phong âm thầm than thở một tiếng, trước một trăm ngày, Thiên Phệ Vũ Hồn đã cắn nuốt hàn băng chi khí trong phòng Mộng Tình, làm cho tu vi của hắn đã có chút tăng lên, đến gần cảnh giới Linh Vũ cảnh tầng bốn.

Hôm nay, lại thông qua trăm ngày tu luyện này, tu vi của hắn đã sớm đạt tới Linh Vũ cảnh tầng bốn, thẳng tiến lên tu vi Linh Vũ cảnh tầng năm.

Dĩ nhiên, Lâm Phong cũng hiểu được, không phải cứ ngồi trong phòng tu luyện là có thể tiến bộ không ngừng, lĩnh ngộ tâm cảnh không cách nào theo kịp, thì cũng không được, chỉ có lịch lãm trong hồng trần, kinh nghiệm qua hỉ nộ bi thương, nguy cơ đau khổ, lại phối hợp với tu luyện mới có thể vượt qua cảnh giới, tiếp tục tăng lên tu vi.

Lâm Phong chỉ nhìn mọi người đứng xem một lượt, sau đó liền nhấc chân rời đi, không biết đám người Liễu Phỉ tu luyện thế nào rồi.

Thấy Lâm Phong vừa đi, đám người nhất thời thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn xung quanh, chuẩn bị cướp lấy phòng tu luyện, nhưng mà lúc này đã không liên quan đến Lâm Phong.

Mà trước lúc Lâm Phong đi ra phòng đá, phía trên tầng mười, tên thanh niên áo đen thấy cửa đá dần dần trở nên ảm đạm, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười dữ tợn, trong giây lát, nắm đấm của gã đánh mạnh lên cửa đá, cửa đá rung lên liên hồi, tên kia rốt cục cũng không thể tránh được.

Tên thanh niên áo đen cũng không lo lắng Lâm Phong sẽ tăng lên tu vi, trong một trăm ngày này, mỗi ngày gã cũng đấm mạnh vào cửa đá, quấy rầy người bên trong, trong suy nghĩ của gã, Lâm Phong có thể không bị uất nghẹn đã không tệ rồi, căn bản đừng mơ tăng tiến tu vi.

- Rốt cục phải đi ra.

Lúc này cửa đá đã hoàn toàn ảm đạm, tên thanh niên kia nhanh chóng tránh ra, chờ Lâm Phong ra ngoài.

Phòng đá tu luyện, chỉ cần nguyên thạch trong vũng kia bị tiêu hao hết thì cửa đá tự động mở ra, nếu không mà nói, người bên trong chơi xấu mà cứ ở lại vĩnh viễn trong phòng sao.

Theo một tiếng cửa mở rất nhỏ, cửa đá được mở ra, một thân ảnh xinh đẹp xuất hiện trước mắt tên thanh niên cùng Thôi Đình.

- Là ngươi?!

Tên thanh niên áo đen híp mắt, kinh ngạc nhìn Liễu Phỉ, chờ đợi trăm ngày, nhưng mà gã đợi không phải là Lâm Phong, chỉ là đồng bạn của Lâm Phong, thiếu nữ xinh đẹp này.

Sắc mặt tiều tụy, Liễu Phỉ lộ ra vẻ đẹp làm cho người ta thương tiếc, nhưng ánh mắt nàng lại đặc biệt lạnh lùng, nhìn chằm chằm tên thanh niên nói:

- Vô sỉ!

- Vô sỉ?

Tên thanh niên áo đen trầm mặt, không nghĩ tới đã đợi lầm người rồi, khó trách bên trong không có phản ứng gì, thì ra không phải là Lâm Phong.

- Ngươi đã quen biết với hắn, vậy ta bắt ngươi cũng giống nhau.

Tên thanh niên áo đen âm hiểm cười, liếc mắt quét lên người Liễu Phỉ. Cẩn thận quan sát, gã mới thấy Liễu Phỉ đúng là một thiếu nữ tuyệt mỹ, vóc người nóng bỏng, hơn nữa, lúc này nàng trông tiều tụy, làm cho người ta sinh ra mấy phần xúc động.

- Hắc hắc, nữ nhân xinh đẹp như vậy, hắn còn muốn tặng phòng tu luyện cho ngươi, quan hệ của các ngươi hẳn là không tầm thường rồi. Nếu mà ta ăn trước, không biết cái tên kia có điên cuồng hay không?!

Khóe miệng mang theo nụ cười ác ý, tên thanh niên lạnh lùng nói.

Bên cạnh gã, Thôi Đình khẽ nhíu mày, trong mắt lộ ra thần sắc khinh bỉ, con vợ kế chính là con vợ kế, tham luyến nữ sắc, không có tiền đồ, thật là mất mặt Hắc Ma.

Nhưng Thôi Đình cũng lười đi nói cái gì, dù thế nào thì kẻ này cũng là đệ đệ của Hắc Ma, cứ việc Thôi Đình rất xem thường đối phương.

Mà Liễu Phỉ, nghe được lời của tên thanh niên, sắc mặt trở nên khó coi vô cùng.

- Đồ vô sỉ!

- Không phải ngươi nói ta vô sỉ ư, ta liền vô sỉ cho ngươi xem! Vừa lúc phòng tu luyện đủ rộng, có thể đủ hai người chúng ta rồi! Đến lúc đó, tên khốn kia thấy ta và ngươi đang thân mật, sắc mặt nhất định rất đặc sắc.

Tên thanh niên áo đen bừa bãi cười, mà lúc này, Thôi Đình đứng bên cạnh, khóe mắt giật giật.

Đồng thời, nụ cười của tên áo đen cũng đột nhiên im bặt, giờ phút này, một luồng khí tức lạnh như băng khóa chặt lấy gã, làm cho cả người gã cũng rét run.

Xoay người lại, tên thanh niên áo đen thấy một người đang đứng đó, cả người tràn đầy khí tức lạnh lẽo, ánh mắt như một thanh lợi kiếm muốn xuyên thấu người gã, không phải Lâm Phong thì còn ai.

Tên thanh niên áo đen luôn mong đợi Lâm Phong xuất hiện, nhưng khi Lâm Phong đứng trước mặt gã, một câu gã cũng không cách nào nói ra, hơn nữa, trong lòng không ngừng run rẩy. Giờ phút này, ánh mắt Lâm Phong nhìn gã như nhìn một người chết, lạnh đến mức làm người ta hít thở không thông.

Nhấc chân, Lâm Phong chậm rãi đi về phía Liễu Phỉ, lúc đi ngang qua tên thanh niên áo đen, hắn vẫn không có chút ý tứ ngừng lại nào.

Thân hình của tên thanh niên run lẩy bẩy, né lui phía sau Thôi Đình, lúc Lâm Phong đi tới nơi gã vừa đứng, một tiếng nói đạm mạc từ trong miệng Lâm Phong phun ra.

- Cặn bã!

Tên thanh niên cực kỳ tức giận, người này còn dám nhục mạ gã, hơn nữa, ngay cả nhìn gã, hắn cũng lười nhìn một cái, điều này làm cho gã cơ hồ muốn nổi điên, hận không thể lập tức giết Lâm Phong. Nhưng gã không dám, gã biết mình kém xa, chỉ có thể đặt hi vọng trên người Thôi Đình.

- Khốn kiếp, ta thay ngươi chịu tội một trăm ngày.

Liễu Phỉ cắn răng nhìn về Lâm Phong, oán hận nói, một trăm ngày này, nàng cũng không biết làm thế nào mà vượt qua.

- Chịu khổ rồi!

Lâm Phong thấy vẻ mặt tiều tụy của Liễu Phỉ, chỉ biết cười khổ. Hắn cũng không nghĩ tới, đối phương lại không biết xấu hổ như vậy, rõ ràng là đối phương muốn chiếm đoạt phòng tu luyện của hắn, mà hắn chỉ đuổi tên thanh niên này đi, thậm chí hắn cũng không để gã bỏ ra cái gì, mà đối phương lại còn dám tìm người tới phiền toái, quả thực là cực kỳ vô sỉ.

Lâm Phong vươn tay sờ sờ đầu Liễu Phỉ, giúp Liễu Phỉ sửa lại mái tóc dài có chút rối loạn. Nhìn tình trạng bây giờ của Liễu Phỉ cũng có thể biết được nàng bị hành hạ thành bộ dáng gì rồi.

Cảm nhận được sự ôn nhu của Lâm Phong, thân thể Liễu Phỉ run rẩy, nhưng lại không biết làm sao.

Phiền loạn trong lòng lặng lẽ biến mất, thay vào đó là ấm áp nhàn nhạt.

Mẹ qua đời sớm, cha thì thường chém giết trên chiến trường, căn bản không có người nào quan tâm tới nàng, điều này làm cho Liễu Phỉ tự dưỡng thành cá tính tự cường, háo thắng, hơn nữa tính tình nóng nảy, nàng chưa bao giờ hưởng thụ được cảm giác như bây giờ, cảm giác có một chút ấm áp.

- Để ta tự làm!

Trong lòng Liễu Phỉ có chút khẩn trương hiếm thấy, liếc Lâm Phong một cái, sau đó liền tự mình sửa sang mái tóc rối loạn.

Lâm Phong cười cười, ngay sau đó, hắn quay thân lại.

Ý cười ôn hòa trong hai mắt đã biến mất tăm, thay vào đó là hơi lạnh thấu xương.

- Người này! Rất mạnh!

Thấy ánh mắt của Lâm Phong, Thôi Đình lộ vẻ ngưng trọng, không có nửa điểm khinh thị.

Y nhấc chân, đưa thân chặn trước người tên thanh niên áo đen, ngăn cản Lâm Phong đột ngột hạ sát thủ.

- Ta không muốn để kiếm của ta dính quá nhiều máu tươi! Nhưng mà, các ngươi càng ép ta! Ngươi, chính là kẻ đầu tiên mà ta giết tại Thiên Nhất học viện.

Lâm Phong đặt tay bên hông, ngay sau đó, nhuyễn kiếm chậm rãi rút ra, trong khoảnh khắc này, ngân quang chói mắt lóe lên không chừng.

Nghe được lời lẽ tràn đầy sát khí của Lâm Phong, tên thanh niên áo đen lần nữa lùi về phía sau, cả người hoàn toàn trốn sau lưng Thôi Đình.

- Thật là một tên tiểu nhân, phế vật.

Liễu Phỉ thấy tên thanh niên kia phản ứng như vậy, trong mắt mang theo khinh bỉ nồng đậm. Kẻ này tưởng nàng là Lâm Phong, dùng đủ loại từ ngữ bẩn thỉu vũ nhục cả trăm ngày, nhưng khi Lâm Phong chân chính xuất hiện trước mắt gã thì gã lại sợ hãi mà núp một bên, ngay cả một cái rắm cũng không dám phọt ra.

Nghe được Liễu Phỉ vũ nhục, sắc mặt tên này cực kỳ khó coi, nhưng không cách nào phản bác.

Gã cũng hận chính mình, thấy ánh mắt Lâm Phong thì tâm thần gã run rẩy, ngay cả nói cũng không dám.

- Ngươi không thể giết gã.

Thôi Đình chặn trước người tên thanh niên áo đen, đạm mạc mở miệng nói.

- Gã ta phải chết!

Lâm Phong bước xéo một bước, nhất thời, kiếm thế ngập trời lại lần nữa hung mãnh trào ra, kiếm khí gào thét trong không gian, tại trong luồng kiếm thế này còn kèm theo một loại sát ý băng hàn.

- Kiếm thế!

Hai con ngươi của Thôi Đình co rút lại, không chỉ có kiếm thế, cho dù là khí tức trên thân hắn cũng không giống với lời của tên thanh niên áo đen, Lâm Phong cũng không phải là có tu vi Linh Vũ cảnh tầng ba, mà là Linh Vũ cảnh tầng bốn.

- Tên phế vật này!

Trong lòng Thôi Đình mắng thầm tên thanh niên áo đen, y rất tự tin với thực lực của mình, tu vi Linh Vũ cảnh tầng bốn, người có thể thắng y không nhiều lắm, nhưng không nhiều không có nghĩa là không có.

Một người có tu vi Linh Vũ cảnh tầng bốn đã nắm trong tay kiếm thế, mặc dù Thôi Đình có tự tin hơn nữa cũng không dám nói là dễ dàng chiến thắng Lâm Phong.

Kiếm tu có kiếm thế ở Linh Vũ cảnh tầng bốn cũng với kiếm tu không có kiếm thế ở cùng cảnh giới, chênh lệch rất lớn.

- Cút ngay!

Mũi nhuyễn kiếm lướt trên mặt đất, trường kiếm ma sát phát ra từng tiếng vang, ánh mắt Lâm Phong vẫn cực kỳ rét lạnh.

Thôi Đình cảm giác được luồng kiếm thế này càng ngày càng mạnh, liền biến sắc. Cuối cùng, tự tin của y triệt để sụp đổ, lực khống chế kiếm thế của Lâm Phong đã đăng phong tạo cực, có thể tùy ý khống chế độ mạnh yếu của kiếm thế. Người kinh khủng như thế, e là khó có võ tu với tu vi Linh Vũ cảnh tầng bốn đủ sức tranh phong với Lâm Phong.

- Dù thực lực của ta không bằng ngươi, không cách nào ngăn cản ngươi, nhưng ngươi vẫn không thể giết hắn.

Thôi Đình không nhúc nhích, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Phong.

Nghe được lời này, tên thanh niên áo đen núp sau lưng Thôi Đình nhất thời run lẩy bẩy. Thôi Đình, y thừa nhận thực lực không bằng Lâm Phong, hơn nữa, không cách nào ngăn cản Lâm Phong?

Trong lòng lộp bộp, sau lưng tên thanh niên đã sinh ra từng sợi lãnh ý.

- Hôm nay, không ai có thể cứu được gã!

Trong miệng Lâm Phong phun ra một câu rét lạnh, dưới chân đạp mạnh, thân thể ập tới, một kiếm bình thản mà túc sát được chém ra.

Thôi Đình nhìn một kiếm này, một kiếm không chút hoa mỹ nhưng mang theo khí thể không gì cản nổi, y nhìn không được mà thở dài một tiếng.

Thân hình chợt lóe lên, Thôi Đình trực tiếp tránh ra. Một kiếm này, y không tiếp được, cho nên chỉ có thể nhanh chóng tránh né.

Dù Hắc Ma không nguyện ý để tên thanh niên kia chết đi, nhưng Thôi Đình hiểu được, so với tên thanh niên áo đen mà nói, Hắc Ma càng không muốn thấy y chết, tất sẽ không trách y.

Thôi Đình tránh ra, thân hình tên thanh niên kia hoàn toàn lộ ra trước kiếm của Lâm Phong.

Kiếm của Lâm Phong đã đến trước cổ họng gã, kiếm khí phun ra nuốt vào, chỉ cần một luồng kiếm cương cũng đủ để gã chết không chỗ chôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.