Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 139: Nô lệ võ tu



Bước vào trong lao tù, người thắng sống, kẻ bại chết.

Nơi này, đúng là tàn khốc giống như trên chiến trường.

Cửu Tiêu đại lục, tất cả mọi người đều thượng võ, tuyệt không phải nói chơi. Một Tù đấu trường đã có thể thu hút nhiều người như vậy, thậm chí làm cho người ta tu luyện bước vào hiểm cảnh mà gia nhập tù đấu, có thể thấy được con người ở đây, đam mê theo đuổi võ đạo mãnh liệt nhường nào.

- Quy tắc Tù đấu là như thế nào?

Lâm Phong hỏi một tiếng.

- Người phụ trách Tù đấu trường sẽ tuyên bố chiến tích cùng thực lực của nô lệ võ tu và yêu thú, người trên khán đài có thể dựa vào này để lựa chọn vào cái lao tù nào, đấu cùng người hay đấu với yêu thú. Tất nhiên, chỉ những người có thực lực tương đương với nô lệ võ tu hoặc yêu thú, thậm chí là thấp hơn mới có thể bước vào trong lao tù, có quyền lợi chiến đấu, nếu không mà nói, vậy thì không còn ý nghĩa gì rồi.

Vấn Ngạo Tuyết nhìn Lâm Phong giải thích.

Lâm Phong khẽ gật đầu, quả thật như thế, nếu người tiến vào trong lao tù có thực lực mạnh hơn nô lệ võ tu hay yêu thú, vậy chiến đấu cũng không có ý nghĩa rồi. Chủ nhân của Tù đấu trường sẽ không làm chuyện ngu ngốc này.

- Còn có, người tiến vào tù đấu, thất bại, cái giá phải trả là tử vong, nhưng nếu thắng, sẽ có thể thu hoạch không ít nguyên thạch. Rất nhiều người vì nguyên thạch, có đôi khi sẽ tiến vào lao tù tiến hành tù đấu. Cũng tỷ như người trong hệ Tướng Tinh chúng ta, có người thông qua tù đấu để lịch lãm dũng khí cũng thiết huyết của mình, không ngừng đột phá cực hạn, sau khi đạt được nguyên thạch, lại tu luyện trong tháp tu luyện, như vậy, có thể để cho thực lực nhanh chóng tăng lên. Dĩ nhiên, như vậy cũng cực kỳ nguy hiểm.

- Nguy cơ luôn tồn tại cùng kỳ ngộ, có cường giả nào mà không đạp lên hài cốt lạnh lẽo, có ai không tránh thoát vô số lần cận kề cái chết, cuối cùng mới bước lên trời cao.

Trong giọng nói của Vấn Ngạo Tuyết mang theo vài phần nghiêm nghị. Lâm Phong sửng sốt, xem ra, cái tên nam tử còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân này, vậy mà thường xuyên bước vào trong lao tù, nếu là lần đầu tiên thấy y, tuyệt đối không dám tưởng tượng.

Trong lúc nói chuyện, mọi người theo bậc thang mà không ngừng đi xuống, Lâm Phong đã có thể thấy rõ toàn cảnh đấu trường.

Đó là một cái sân lớn bằng khoảng sân bóng đá, cái lồng sắt khồng lồ khôn cùng trực tiếp gắn trên sân này, phảng phất là như từ trên trời chụp xuống.

Lồng sắt cao gần mười thước, chi làm hai khu vực lớn, một khu trong đó có một con yêu thú đang chiến đấu với người, mà một khu khác thì hai người đang tiến hành sinh tử chiến.

Tù đấu trường chia làm hai khu vực, chia ra là yêu thú cùng nô lệ võ tu, người trên khán đài có thể tự do lựa chọn khiêu chiến yêu thú hay là chiến cùng nô lệ võ tu.

Ngay vào lúc này, một người chắn trước mấy người Lâm Phong, ánh mắt đạm mạc quét qua mọi người một lượt.

Vấn Ngạo Tuyết tựa hồ đã biết trước, lấy ra sáu khối nguyên thạch trung phẩm đưa cho đối phương, đối phương lập tức tránh sang một bên, nhường đường cho mấy người Lâm Phong tiến vào.

- Mười hàng dựa gần Tù đấu trường nhất, có phạm vi nhìn rõ nhất, hơn nữa còn có quyền ưu tiên tiến hành tù đấu! Nhưng mà muốn bước vào mười hàng trước này, mỗi người cần phải nộp một khối nguyên thạch trung phẩm.

Vấn Ngạo Tuyết vừa đi vừa nói, Lâm Phong kinh ngạc hỏi:

- Một khối nguyên thạch trung phẩm, thật đắt!

Phải biết rằng, một khối nguyên thạch trung phẩm đủ để luyện một tháng trong tầng bốn tới tầng mười ở tháp tu luyện, đó cũng không phải là con số nhỏ.

- Không đắt, không đắt chút nào!

Nhưng làm cho Lâm Phong ngoài ý muốn chính là, Vấn Ngạo Tuyết trực tiếp lắc đầu, nói:

- Ngươi cứ thử nghĩ, người đi vào chỗ này đều là những người nào?

- Là những người muốn tiến hành tù đấu, còn có, những người không thiếu nguyên thạch.

Lâm Phong trầm ngâm, sau đó trả lời.

- Ngươi nói không sai, đối với người muốn tù đấu mà nói, chỉ cần gã chiến thắng, chí ít có thể lấy được mười khối nguyên thạch trung phẩm, giao ra một khối, dĩ nhiên là đáng giá, nếu bại, cũng là chết, vậy nguyên thạch giữ lại trên người bọn họ cũng không còn ý nghĩa gì rồi. Về loại người sau, ngươi cũng nói, bọn họ căn bản không thiếu nguyên thạch, vậy thì cần gì để ý một khối này chứ.

Vấn Ngạo Tuyết vừa nói, vừa chỉ một vài chỗ ở hàng thứ ba, nói:

- Chúng ta ngồi chỗ đó đi.

- Được!

Lâm Phong gật đầu, người ở trong mười hàng trước này cũng không quá nhiều, so với phía sau thì còn rộng rãi nhiều lắm, dù sao, người muốn tiến hành tù đấu cùng với kẻ không thiếu nguyên thạch cũng chiếm số ít.

Trong lúc Lâm Phong ngồi xuống, một trận chiến trong Tù đấu trường đã kết thúc, là ở khu vực nô lệ võ tu.

Trong đó, tên nô lệ võ tu với chân mang xiềng xích đã dùng tay của gã cắm vào trong tim của người vào tù đấu, máu tươi đầm đìa, đó là một hình ảnh cực kỳ tàn nhẫn.

Nhưng những người nơi đây hiển nhiên đã quá quen thuộc, tất cả đều reo hò điên cuồng, rất kích thích, máu huyết sôi trào.

Liễu Phỉ cùng Tĩnh Vân chau mày, thấy loại tràng diện này đều có chút không thoải mái. Mà Lâm Phong, dù trong lòng có chút gợn sóng, nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh. Tới thế giới này lâu như vậy, hắn đã sớm quen thuộc ỷ mạnh hiếp yếu, tính mạng của kẻ yếu ở đây thật sự là không đáng một đồng.

- Đã không thể nắm chắc tuyệt đối, cần gì phải tiến hành tù đấu.

Lâm Phong khẽ lắc đầu, tên kia bị giết, là chính do bản thân gã lựa chọn, sinh tử không trách được người khác.

- Lâm Phong, nếu cùng cảnh giới, ngươi muốn tù đấu cùng yêu thú, hay là cùng nô lệ võ tu?

Vấn Ngạo Tuyết nghe được lời thì thầm của Lâm Phong, y có chút ngạc nhiên, hỏi Lâm Phong một câu.

- Yêu thú.

Lâm Phong không chút do dự mà trả lời.

Vấn Ngạo Tuyết nghe được câu trả lời của Lâm Phong liền sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền cười:

- Ngươi lựa chọn không sai! Rất nhiều người cho là, cùng một cảnh giới, yêu thú đều mạnh hơn con người một chút. Nhưng nơi này lại khác, nô lệ võ tu, từ khi bọn họ trở thành nô lệ, liền gặp phải nguy hiểm tùy thời đều có thể bỏ mạng, bọn họ cũng không biết lúc nào mình sẽ chết. Sống là tín niệm duy nhất của bọn họ, dục vọng cầu sinh của bọn họ mãnh liệt hơn bất cứ ai, vì sống, bọn họ có thể làm hết thảy, điên cuồng, tàn nhẫn, thị huyết, chỉ cầu được sống, tất cả tiềm lực của bọn họ đều được kích phát, so với yêu thú còn đáng sợ hơn nhiều.

- Có lẽ, có đôi khi thực lực của ngươi mạnh hơn bọn họ, mà thật sự cũng đúng như thế, nhưng lúc tiến hành tù đấu, ngươi mới phát hiện, kẻ sống cuối cùng, không nhất định là ngươi.

Vì sống, một cái mơ ước hèn mọn cỡ nào.

Lâm Phong âm thầm thở dài, nhưng lắc đầu nói:

- Ngươi nói không sai, nhưng ta nói lựa chọn chiến đấu cùng yêu thú, cũng không phải là vì nguyên nhân này.

- Không phải?

Vấn Ngạo Tuyết hơi kinh ngạc, nhìn Lâm Phong.

- Không phải!

Lâm Phong gật đầu, nói:

- Nô lệ võ tu, mặc dù bọn họ là nô lệ, không có nhân quyền, nhưng dù sao, bọn họ vẫn là người!

Vấn Ngạo Tuyết nghe được lời lẽ nghiêm túc của Lâm Phong, y híp mắt, trong con ngươi lộ ra vẻ khác thường.

- Đúng là như ngươi nói, tín niệm duy nhất của bọn họ, đó là sống, lúc bọn họ giết người tham gia tù đấu, là bởi vì đối phương muốn lấy mạng của bọn họ, mà bọn họ, chỉ muốn sống, một điều ước mơ hèn mòn như thế, không có người nào có thể chỉ trích bọn họ tàn nhẫn. Muốn ta vì một chút nguyên thạch, vì lợi ích của mình, mà phải đi giết những người không có bất kỳ thù hận nào, ta làm không được, trong lòng ta có thẹn…

Lâm Phong không cho rằng mình là kẻ tốt lành gì, hắn cũng không cảm thấy mình là chúa cứu thế, nhưng chí ít, trong khi hắn theo đuổi võ đạo, trong lòng hắn vẫn thủ vững vài điểm, chí ít không thẹn với lương tâm của mình, như vậy, trên võ đạo, hắn mới không có ràng buộc nào có thể cản hắn tiến về phía trước.

Vấn Ngạo Tuyết nghe được mấy lời này, lần đâu tiên, y nhìn đấu trường quen thuộc này, trong lòng lại có một tia dao động.

Những tên nô lệ võ tu kia, tuy là nô lệ, nhưng bọn họ, là người!

Không sai, bọn họ là người, nhưng ở thế giới tàn nhẫn này, rất nhiều người đều không coi nô lệ là người, người giống như Lâm Phong, quá ít!

Tuyệt đại đa số người, cũng cố gắng không ngừng trở nên mạnh mẽ, vì theo đuổi mạnh mẽ, vì đạt được mục đích của mình, bọn họ không chừa thủ đoạn nào, giết người, chỉ là quá bình thường.

- Có lẽ ngươi nói đúng, ta quyết định, sau này chỉ tù đấu với yêu thú.

Vấn Ngạo Tuyết cười cười nói, cũng vào lúc này, một giọng nói giễu cợt từ cách đó không xa truyền tới.

- Người của hệ Tướng Tinh, từ lúc nào đã học được bi thiên mẫn nhân, thật là buồn cười.

Lâm Phong cùng Vấn Ngạo Tuyết đều ngẩng lên, nhìn về phía sau, một đám thanh niên mặc hoa phục ngồi ở đó, khóe miệng mang theo vài phần cao ngạo, đưa mắt nhìn xuống nhóm người Lâm Phong, cao cao tại thượng.

- Người của hệ Quý tộc!

Lâm Phong cau mày, trong nhóm thanh niên hoa phục này, có một kẻ Lâm Phong quen biết, là kẻ mà khi hắn vừa tiến vào Thiên Nhất học viện liền quạt cho y một bạt tai, đó là Bạch Trạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.