Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 148: Hưng sư vấn tội



Người nọ ngã ngồi ở bên ngoài thạch thất, cả người cứng ngắc vô cùng.

Lúc này, chung quanh gian phòng không ngừng có người nhô đầu ra, thấy một màn như vậy không khỏi đối với gã tỏ ra khinh thường, làm cho gã vô cùng xấu hổ.

Gã kiêu ngạo mà đến, tự cho là có lệnh của giáo viên, có thể oai phong lẫm liệt, không nghĩ kết cục lại thảm như vậy, bị cả đám người chỉ trỏ.

Về phần Lâm Phong, sau khi nghe được lời của đối phương cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra. Người nọ không có ý tốt, lại còn nhắc tới Tù đấu trường, tất nhiên hắn phải tự mình đi một chuyến, sự tình rồi sẽ sáng tỏ.

Lâm Phong sớm đã dự đoán được, người của Tù đấu trường sẽ không dễ dàng buông tha hắn như vậy.

Trở lại gian phòng của mình, Lâm Phong mặc vào trường bào của học viện, sau đó liền hướng bên ngoài thạch thất đi ra.

- Kẹt!

Một tiếng vang nhỏ truyền ra, là âm thanh mở cửa phòng.

- Đợi một chút.

Một giọng nói truyền đến, vẫn đạm mạc như vậy, không có bất kỳ dao động, người nói chuyện đương nhiên là Mộng Tình.

- Làm sao vậy?

Lâm Phong quay đầu lại nhìn Mộng Tình, chỉ thấy lúc này trên mặt Mộng Tình đã che kín bằng lụa mỏng, đang chậm rãi đi về phía hắn.

- Sau này ngươi đi ra ngoài, ta sẽ đi theo bên cạnh ngươi.

Mộng Tình thanh âm lãnh đạm, nghe được lời này, Lâm Phong khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ, nhưng mà trong lòng lại thấy ấm áp.

- Ừ!

Lâm Phong gật gật đầu, thầm nghĩ trong lòng, cô gái này rõ ràng là quan tâm hắn, nhưng lại không thể dịu dàng nói ra.

Hai người cùng nhau đi khỏi thạch thất, đem cửa thạch thất đóng lại. Lâm Phong nhìn người vừa bị hắn đánh bay ra ngoài kia liếc mắt một cái, lạnh lùng nói:

- Dẫn đường.

Người nọ nhìn thoáng qua Lâm Phong cùng Mộng Tình, thấp giọng nói:

- Hai tên võ tu nô lệ kia đâu?

- DẪN – ĐƯỜNG!!!

Lâm Phong thanh âm phát lạnh, nhất thời, kia người tâm thần rung động, không dám nói cái gì nữa, vội vàng bước đi.

Đám người ở chung quanh chỉ trỏ, làm cho sắc mặt của gã cực kỳ khó coi, cúi đầu mà không dám nói gì.

Lúc này, người của hệ Tướng Tinh đã ra ngoài cổ bảo, quảng trường lớn đã bị vây kín bởi không ít bóng người.

Trung niên áo lam đứng chắp tay, đối mặt với mọi người, trên người như trước lộ ra uy nghiêm.

- Đã tới, Lâm Phong đã tới.

Lúc này, có tiếng kêu truyền đến, nhất thời rất nhiều ánh mắt chuyển hướng cổ bảo nhìn lại, tất cả liền nhìn thấy Lâm Phong đang chậm rãi đi tới.

Bên cạnh Lâm Phong còn đi theo một thân ảnh uyển chuyển, nàng ấy tuy rằng có lụa mỏng che mặt, nhưng chỉ là thánh khiết khí chất cùng hoàn mỹ dáng người kia, cũng đủ để làm cho người ta giật nảy mình, muốn nhìn trộm xem dưới lớp khăn che mặt kia rốt cuộc là dung nhan tuyệt vời tới cỡ nào.

Nhưng bên cạnh Lâm Phong dường như cũng không có võ tu nô lệ như lời trung niên áo lam yêu cầu.

Nam tử mặc trường bào xanh lục nhìn tới đám người Lâm Phong, mày hơi hơi nhíu lại, hỏi người đi ở phía trước Lâm Phong:

- Sao lại thế này?

Người nọ đầu cúi thấp, không dám trả lời.

- Phế vật, chút việc nhỏ nhặt cũng làm không xong!

Nam tử mặc trường bào xanh lục lạnh lùng nói một tiếng, sau đó nhìn về phía Lâm Phong, hỏi:

- Ngươi xông vào Tù đấu trường, còn dẫn ra hai tên nô lệ mang về Thiên Nhất học viện?

- Xông vào Tù đấu trường là đúng, nhưng người mà ta mang về là bằng hữu của ta, không phải nô lệ.

Lâm Phong nhìn lướt qua nam tử mặc trường bào xanh lục, một câu đơn giản vừa rồi của đối phương làm cho trong lòng hắn sinh ra cảm giác chán ghét.

- Nô lệ là nô lệ, bằng hữu cái gì? Thiên Nhất học viện sao có thể để cho nô lệ tùy ý bước vào.

Nam tử mặc trường bào xanh lục thấy Lâm Phong dường như không để ý đến thể diện của gã, lạnh lùng nói.

- Ta đây cũng muốn hỏi giáo viên, cái gì gọi là nô lệ?

- Trên mặt có khắc dấu ấn nô lệ, là nô lệ.

Đối phương hồi đáp.

- Ta lại hỏi giáo viên, ông luôn mồm rằng không cho phép nô lệ bước vào Thiên Nhất học viện, vì sao ở trước mặt ông có một tên gọi là nô lệ, làm sao ông còn thờ ơ, tùy ý cho hắn đàng hoàng ở trong Thiên Nhất học viện.

Lâm Phong ánh mắt nhìn thẳng đối phương, lạnh lùng mở miệng.

- Ừm?

Đám người ánh mắt đều co rút lại, người này thật to gan, dám hiên ngang chống đối giáo viên của học viện, không kiêng nể gì.

Nam tử mặc trường bào xanh lục cũng sửng sốt, đôi mắt hơi hơi nheo lại, lạnh lùng nói:

- Ngươi thấy nô lệ ở đâu?

- Hừ!

Lâm Phong cười lạnh, ngón tay chỉ về người mang mặt nạ phía sau trung niên áo lam, nói:

- Ông làm cho hắn tháo mặt nạ xuống, nhìn xem có phải nô lệ hay không.

Lâm Phong lúc đến vẫn cảm giác được một tròng mắt lạnh như băng ác độc gắt gao nhìn chằm chằm mình, đúng là kẻ đeo mặt nạ kia. Lâm Phong như thế nào có thể không biết, người này chính là Bạch Trạch.

Quả nhiên, nhìn thấy Lâm Phong chỉ về phía mình, đồng tử Bạch Trạch dưới lớp mặt nạ màu vàng kim hơi co rút lại, ánh mắt càng lạnh hơn.

- Thật là uy phong! Đây là Thiên Nhất học viện sao? Một tên đệ tử đều dám càn rỡ như thế, ngay cả giáo viên đều không để vào mắt.

Áo lam thanh niên ống tay áo vung vẩy, trào phúng nói.

Quả nhiên, nghe được lời này, nam tử mặc trường bào xanh lục sắc mặt cứng ngắc, ánh mắt băng hàn. Trước mặt nhiều người như vậy, hành vi của Lâm Phong, không thể nghi ngờ đã làm cho uy nghiêm của gã bị hao tổn, muốn hạ đài cũng không được.

- Ta lệnh cho ngươi đem hai tên nô lệ mang đến, có nghe hay không?

Nam tử mặc trường bào xanh lục nhìn chằm chằm Lâm Phong, trên người có hàn ý nhè nhẹ phát ra, ánh mắt lạnh như băng gắt gao nhìn Lâm Phong.

Lâm Phong ánh mắt dừng lại một chút, khóe miệng hiện lên nét cười lạnh lùng, nói:

- Thiên Nhất học viện có loại giáo viên như ngươi, thật sự là sỉ nhục! Người khác đến học viện diễu võ dương oai, ngươi lại chỉ dám ngang ngược với người của mình, làm cho thể diện học viện đều mất hết, biến thành trò cười, còn tự cho là mình uy phong lắm sao.

Lâm Phong đạm mạc làm cho mọi người đều phải giật mình, người này thật sự là có gan dám nói.

Lâm Phong dừng một chút, nhìn chằm chằm nam tử mặc trường bào xanh lục, nói:

- Ngươi nếu thật sự có khí phách, trước hết đuổi hết đám người dám xâm nhập học viện đi, cho mọi người được chứng kiến uy nghiêm của giáo viên, thể hiện uy nghiêm của học viện, sau đó lại trừng phạt ta! Nếu là không có can đảm, thì không cần ở đây nói bậy, nhiều nhất chẳng qua là chó săn cho người khác mà thôi.

- Rầm!

Nam tử mặc trường bào xanh lục trên người lửa giận bốc lên, toàn bộ không gian đều xơ xác tiêu điều, Lâm Phong dám vũ nhục gã như vậy, đáng chết.

- Ngươi muốn tìm chết!

Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Phong, nam tử mặc trường bào xanh lục nổi giận.

- Muốn chết? Ta chưa muốn chết sớm như vậy.

Lâm Phong lạnh lùng nói, đưa tay vào ngực, ở trên bàn tay của hắn xuất hiện một tấm lệnh bài, thu hút ánh mắt tất cả mọi người.

- Ngày đó, ta không định vào Thiên Nhất học viện, bởi vì ngày đó đi vào Thiên Nhất học viện đã đụng phải một tên giáo viên khốn nạn, nhưng phó viện trưởng tự mình mời, ban cho ta đặc quyền, cho phép ta ở trong học viện tu luyện, cũng có thể mang bất luận kẻ nào tiến vào học viện. Ta mới vào Thiên Nhất, thật không ngờ, hôm nay lại có một tên giáo viên vô sỉ, tình nguyện làm chó cho người ngoài hỏi tội học viên của học viện, ta cảm thấy thật sỉ nhục thay cho Thiên Nhất học viện.

Lâm Phong lạnh như băng nói, mọi người trong lòng rung động. Rất nhiều người thế mới biết, Lâm Phong dĩ nhiên là phó viện trưởng tự mình mời tới, lại còn ban cho đặc quyền, khó trách có thể tùy ý dẫn người xuất nhập học viện, không bị hạn chế.

Nam tử mặc trường bào xanh lục sắc mặt cứng ngắc tại chỗ, lệnh bài kia xác thực là của phó viện trưởng, có được đặc quyền rất lớn.

- Người này làm nhục ta như thế, nếu như hiện tại lui bước, ta còn có thể sống yên ổn ở học viện sao.

Nam tử mặc trường bào xanh lục ở trong lòng thầm nghĩ, ánh mắt rét lạnh như đao.

- Thiên Nhất học viện từ lúc xây lên tới nay, chưa bao giờ nghe nói qua có ai không phải đệ tử học viện lại có thể hưởng thụ đặc quyền như vậy.

Nam tử mặc trường bào xanh lục quát lạnh nói:

- Lâm Phong, thật to gan, ngay cả lệnh bài của phó viện trưởng cũng dám trộm, lúc này diễu võ dương oai! Không nghĩ tới Thiên Nhất học viện thế nhưng có loại biến chất này! Hôm nay, ta liền thay học viện thanh lý môn hộ.

- Trộm?

Lâm Phong sửng sốt, nhìn đến rất nhiều người nhưng lại đều âm thầm gật đầu, tin lời của đối phương, không khỏi có chút không biết nói gì.

- Người ngu ngốc mới có thể ra những lời như vậy, phó viện trưởng tu vi thế nào, ngươi hẳn là so với ta rõ hơn, lệnh bài của hắn, ta có thể trộm sao?

Lâm Phong cười giễu cợt, nói. Bất quá đối phương đã quyết tâm muốn làm khó dễ hắn, làm sao còn cần gì lý do.

- Miệng lưỡi lươn lẹo, muốn thoát khỏi trừng phạt, nằm mơ.

Nam tử mặc trường bào xanh lục thân thể run lên, khí thế mênh mông mà lạnh lùng tỏa ra, hướng về phía Lâm Phong phát động công kích. Gã không quản được nhiều như vậy, trước phế Lâm Phong rồi nói sau.

Thấy một màn như vậy đám người rất kinh hãi, thầm nghĩ Lâm Phong xong rồi, dám chọc giận giáo viên như thế, hành vi này rất không lý trí.

Nhưng mà, Lâm Phong ánh mắt quả thật lạnh nhạt vô cùng. Chỉ thấy sau lưng hắn, thân ảnh thánh khiết kia thản nhiên bước từng bước, chắn trước người Lâm Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.