Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 348: Thánh Viện Giáng Lâm



Lâm Phong mở mắt ra nhìn bông hoa sen hắc ám ngưng thành hình này, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh.

- Luồng khí tức thật khủng khiếp!

Lâm Phong thầm nhủ một tiếng, bông hắc liên này chính là ngưng tụ từ chân nguyên hỏa trên người hắn mà ra, mà hình dạng của nó lại do tâm niệm hắn sinh ra, hoa sen bao dung tất cả.

U Minh liên màu đen bao lấy tất cả hỏa diễm, lại hủy diệt tất cả, cắn nuốt tất cả.

Hắn động tâm niệm khiến bông hoa sen màu đen này mở ra như là đang nở rộ, nhưng tịch diệt chi ý trong ngọn lửa kia vẫn nồng đậm, ngọn lửa này càng nén lại, càng khủng bố.

Lâm Phong lại dùng tâm niệm khiến hoa sen từ từ phục rồi trạng thái vừa rồi.

Lặp đi lặp lại vài lần, tùy tâm tùy ý, Lâm Phong mới ngừng điều khiển bông hoa sen hắc ám này. Hắn vươn tay, nhất thời một ngọn lửa tràn ngập khí tức nóng rực xuất hiện, còn mang theo cả cuồng dã nhè nhẹ.

Yêu thú hỏa diễm, ngọn lửa này đúng là Yêu hỏa mà Lâm Phong đoạt được từ trong tay Băng Nguyên ở thành cổ Thiên Lạc, đến nay vẫn chưa có cơ hội sử dụng, nay hắc liên ngưng hình cũng là lúc thử xem thế nào.

Yêu thú hỏa diễm lơ lửng vào giữa hư không, Lâm Phong điều khiển hắc liên từ từ di chuyển tới phía nó. Bông hỏa diễm liên hoa màu đen kia từ từ mở ra, dần dần bao trọn yêu hỏa kia lại.

- Nuốt!

Khẽ quát một tiếng, đôi mắt Lâm Phong lóe lên tia sáng lạnh. Nhất thời hoa sen màu đen kia trực tiếp khép lại, hoàn toàn cắn nuốt yêu thú hỏa diễm kia, ánh sáng màu đen lóe lên, ý cảnh hủy diệt truyền ra từ trong hắc liên ngày càng khủng bố, ngày càng mãnh liệt.

Lâm Phong không hề thấy kỳ quái chút nào, đây chính là yêu hỏa của Huyền yêu thú Thất Vĩ Yêu Hồ, bản thân nó đã vô cùng khủng bố, mà hắc liên có thể cắn nuốt sạch mà không hề có cuồng bạo khí phóng thích ra, chỉ là tịch diệt khí tức đã bị cắn nuốt hoàn toàn, không hề lãng phí chút nào. Bông hắc liên này thật quá khủng bố, giống như là hỏa diễm chi vương, có thể cắn nuốt tất cả các loại hỏa diễm.

Qua một lúc, khi khí tức của hắc liên không mạnh lên nữa, Lâm Phong cũng mỉm cười, ngẩng đầu nhìn mặt trời treo trên trời cao kia, quát:

- Hóa!

Lâm Phong quát xong, bông hắc liên kia lập tức hóa thành vô số điểm đen theo hai tay Lâm Phong leo lên người hắn, từng đám từng đám Thái Dương hỏa lại xuất hiện ở trên người Lâm Phong, khi màu đen biến mất hoàn toàn, Dương hỏa chân nguyên trên người Lâm Phong thậm chí còn khủng bố hơn vừa nãy rất nhiều, ánh sáng tỏa ra từ ngọn lửa trên người hắn càng nóng rực, càng lóa mắt hơn.

U Minh hỏa diễm và Dương hỏa chân nguyên có thể chuyển hóa lẫn nhau, hơn nữa U Minh hỏa diễm cắn nuốt yêu hỏa của Hồ yêu nên khiến cho chất của Dương hỏa chân nguyên cũng tăng lên.

Ánh sáng mặt trời vẫn nóng như thế, Lâm Phong cũng nở nụ cười, lần này là phúc trong họa, đại nạn không chết, Thiên Thư mở ra một tờ mới, U Minh hỏa sinh ra, hơn nữa lại có thể cùng Đại Nhật Phần Thiên kinh hỗ trợ lẫn nhau, tăng phẩm chất công pháp, tăng uy lực của Đại Nhật Phần Thiên kinh lên.

Mặt khác, bản thân Lâm Phong cũng thiếu hỏa diễm, cho dù là luyện khí hay luyện đan đều cần hỏa diễm mạnh mẽ để chống đỡ.

Không cần nghĩ quá nhiều, con đường tu luyện dài đằng đẵng, tất cả đều nước chảy thành xông, hắn đương nhiên biết, giờ suy nghĩ cũng không phiền não.

Hỏa diễm dần dần biến mất, Lâm Phong ngừng tu luyện, lập tức thân hình lóe lên, Lâm Phong nhanh chóng rời khỏi Đông Lăng, chỉ để lại một hình bóng.

Tất cả những chuyện xảy ra trong Tương Tư Lâm đều không truyền ra ngoài, dường như có người cố ý phong tỏa tin tức, nhất là còn liên lụy đến Nguyệt gia, Vũ gia và nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai, ai sẽ dám nói lung tung chứ.

Bên ngoài vẫn yên bình như trước, nhưng lúc ấy ở trong Tương Tư Lâm có không ít con cháu quý tộc nhà giàu, gia tộc của bọn họ vẫn là giai cấp cao của nước Tuyết Nguyệt, sao có thể không biết chuyện gì đã xảy ra, bọn họ đều hiểu được Vũ gia nay chắc chắn sẽ không yên bình.

Vũ Thiên Hành bị Lâm Phong giết chết, hai vị cường giả Huyền Vũ cảnh của Vũ gia cũng bị Lâm Phong giết, Tam gia Vũ gia là Vũ Cừu bị cường giả Tương Tư Lâm phế bỏ tu vi, lại bị người của nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai đâm chết.

Nơi này liên lụy Lâm Phong, liên lụy Tương Tư Lâm, còn liên lụy đến cả Đoàn Vô Nhai, sao Vũ gia có thể yên bình được.

Nhưng những điều này, người của Thiên Nhất học viện sẽ không biết, với bọn họ mà nói, Cùng Bích Lạc với là tiêu điểm lớn nhất hiện nay.

Cùng Bích Lạc dễ dàng đánh bại Độc Tí, Bích Lạc Vũ hồn chấn động lòng người, tuyệt đại đa số người ở Thiên Nhất học viện đều cho rằng Cùng Bích Lạc mới là thiên tài chói mắt nhất ở Thiên Nhất học viện này, là đệ nhất nhân của Thiên Nhất học viện.

Nhưng mà cũng có một số ít cho rằng Lâm Phong là kẻ có thiên phú cao nhất Thiên Nhất học viện, bọn họ thậm chí hoài nghi rằng nếu Lâm Phong và Cùng Bích Lạc chiến một trận, có lẽ sẽ có cơ hội thắng, đương nhiên đây chỉ là suy đoán.

Lúc này ở diễn võ trường trung tâm Thiên Nhất học viện, tháp tu luyện sừng sững nơi đó vẫn đầy người như trước, cực kỳ náo nhiệt.

Bọn họ ngẩng đầu nhìn đỉnh cao của tháp tu luyện kia, ai nấy đều hâm mộ, người tu luyện ở trên đỉnh tháp vĩnh viễn là đối tượng được mọi người tôn sùng.

Bọn họ đều hy vọng một ngày nào đó mình có thể bước lên đó, tu luyện trong tầng cao nhất của tháp tu luyện.

Nhưng lúc này, từ đằng xa, vài tiếng rít truyền tới như gió đang gào thét, vô cùng chói tai.

Mọi người ngẩng đầu lên nhìn tới phía phát ra tiếng động kia, lập tức họ liền nhìn thấy không gian như dấy lên một trận sóng to, điên cuồng trào sang hai bên, mà ở giữa là một dải sáng trắng hoa mỹ.

- Ồ?

Mọi người ngưng mắt chăm chú nhìn dải sóng trên không trung kia, lập tức một bóng hình khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.

Bóng dáng đó sải đôi cánh rộng vỗ qua không gian, mỗi một lần vỗ đều nhấc lên sóng triều không gian, và gió lốc cuồng bá, đều như lộ ra tia sáng thực chất.

- Yêu thú, Đại Bằng!

Mọi người nhìn chằm bóng dáng khổng lồ với đôi cánh chim kia, là đôi cánh của đại bằng.

Trên không trung Thiên Nhất học viện thậm chí còn xuất hiện yêu thú, cảnh này khiến nhiều người run sợ.

- Không đúng, đây không phải là yêu thú, là người!

Một tiếng kinh hô vang lên, khiến mọi người chấn động.

Bóng dáng khổng lồ đó càng lúc càng gần, mọi người lại càng nhìn rõ ràng hơn, đúng là không phải yêu thú Đại Bằng, mà là người.

Mà đôi cánh đại bằng hư ảo rộng lớn kia lại là Vũ hồn, Vũ hồn thú, Đại Bằng Vũ hồn.

- Đại Bằng công tử!

Trong đầu mọi người lập tức hiện lên bốn chữ này, Đại Bằng Vũ hồn, người bọn họ nghĩ tới đầu tiên chính là Đại Bằng công tử, một trong Bát đại công tử. Đương nhiên không người không biết sau bóng đại bằng kia là bông tuyết rơi xuống, không gian hơi se lạnh lại.

Lúc này ánh sáng mặt trời chiếu vào mọi người, nhưng không trung nơi đây thậm chí lại có bông tuyết hạ xuống, chấn động lòng người.

- Lạc Tuyết công tử!

Mọi người lại hoảng hốt, đại bằng và bông tuyết, chắc chắn là không sai, hai người trong hư không kia tất là Đại Bằng công tử và Lạc Tuyết công tử.

Hai người trong Bát đại công tử lại cùng nhau đến đây.

Hơn nữa dường như không chỉ như vậy, từ xa có rất nhiều bóng người lóe lên, nhanh chóng chạy tới diễn võ trường trung tâm Thiên Nhất học viện, mà những người này đều khoác trang phục của thánh viện, không ai mặc khác.

- Chuyện gì thế này?

Mọi người càng lúc càng kinh hãi, những tên đệ tử Tuyết Nguyệt thánh viện chạy đến này ánh mắt sắc bén, trên người tỏa ra khí tức hùng mạnh, thực lực đều không hề tầm thường, không ai là kẻ yếu.

Những người này đồng thời xuất hiện trong Thiên Nhất học viện, thậm chí còn theo chân hai tên đệ tử mạnh nhất của Tuyết Nguyệt thánh viện, hai người trong Bát đại công tử.

- Xem ra sắp có chuyện không hề tầm thường xảy ra rồi.

Mọi người đều sinh ra ý nghĩ đấy trong lòng. Mà giờ phút này Đại Bằng công tử đã bay tới không trung trên đầu bọn họ, đôi cánh đại bàng vung lên, hắn lại trực tiếp đứng trên đỉnh tháp tu luyện, tháp tu luyện tượng trưng cho vinh dự tối cao của Thiên Nhất học viện bị Đại Bằng công tử giẫm dưới chân.

Cảnh này khiến tất cả người của Thiên Nhất học viện đều giật mình kinh hãi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.