Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 360: Lực Chấn Nhiếp



Bước chân Lãnh Nguyệt khẽ lùi về sau, mặc dù ánh mắt nhìn Lâm Phong rất lạnh, nhưng trong lòng chỉ còn là toàn sợ hãi…

Ngày xưa, hắn không phải là đối thủ của Lâm Phong, hôm nay, tu vi hai người không hơn kém nhau nhiều, đều là Huyền Vũ cảnh tầng một. Hơn nữa, dựa vào Đao Vũ hồn cũng cảnh giới lĩnh ngộ về đao, ở trong phạm vi Huyền Vũ cảnh cũng đã coi như là tương đối mạnh, nhưng khi đối mặt với Lâm Phong, hắn không có nửa điểm tự tin nào.

Hiện tại, hắn vẫn không phải là đối thủ của Lâm Phong, ở thời kỳ toàn thịnh cũng không phải, huống chi bây giờ đã bị phế một tay.

- Hử!?

Xà Quỳnh nhướng mày, thấy Lãnh Nguyệt đưa chân lùi về phía sau, vậy mà cố ý nhích gần về bên gã, hiển nhiên, Lãnh Nguyệt muốn nhờ gã che chở.

Nhìn sâu vào Lãnh Nguyệt một cái, người này là người của gã, tương lai sẽ trở thành thuộc hạ, là cánh tay đắc lực của gã.

Thiên phú của Lãnh Nguyệt, Xà Quỳnh rất rõ ràng, hơn nữa hắn ta có ý chí kiên nghị, đối với lĩnh ngộ về đao cũng rất sâu, là hiền tài đáng để bồi dưỡng. Nếu không, bọn họ cũng không cứu Lãnh Nguyệt mà mang về hoàng thành.

Vì vậy, Xà Quỳnh cũng không hi vọng Lãnh Nguyệt phải chết như vậy. Tại trên con đường sau này của gã, cần phải có một nhóm thuộc hạ trung thành mà hùng mạnh đi theo.

Gã muốn trở thành thủ lĩnh của một đội ngũ hùng mạnh đó, nhưng nếu lực lượng nắm trong tay không đủ mạnh, lại không có thực lực tuyệt đối thì những kẻ đó, gã cũng khó mà thuần phục chấn nhiếp được.

Đông thân, Xà Quỳnh nhảy về phía trước một bước, đứng ở trước người Lãnh Nguyệt, ánh mắt nhìn thẳng vào Lâm Phong.

- Hắn là người của ta, ngươi không thể giết hắn!

Xà Quỳnh nhìn Lâm Phong, âm trầm nói.

- Người của ngươi thì không thể giết sao!?

Lâm Phong lộ ra ý cười châm chọc, nực cười, Xà Quỳnh đúng là nực cười nhất thiên hạ.

Chân nguyên lực điên cuồng khởi động, khí tức hủy diệt lần nữa hiện ra, trong bàn tay Lâm Phong, hỏa diễm màu đen lượn lờ cuộn trào, chấn động lòng người.

Xà Quỳnh không tự chủ được mà đưa mắt nhìn về phía hỏa diễm màu đen kia, thần sắc lộ vẻ kiêng kỵ, không biết Lâm Phong làm thế nào mà ngưng tụ được hỏa diễm màu đen này. Rõ ràng chỉ có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng một, nhưng hỏa diễm kinh khủng kia có thể đánh một cường giả Huyền Vũ cảnh tầng ba như gã bị thương trong chớp mắt.

Gã đương nhiên không biết được, U Minh chi hỏa trong Vũ hồn của Lâm Phong chấn động nhường nào, mà Lâm Phong hắn tu luyện Đại Nhật Phần Thiên kinh, lại cắn nuốt yêu hoả như Thất Vĩ Yêu Hồ mà hóa thành Dương Hỏa chân nguyên, sau đó lĩnh ngộ được U Minh hỏa diễm, cô đọng Dương Hỏa chân nguyên thành ngọn lửa màu đen tịch diệt này, há có thể không hùng mạnh sao.

Mặc dù Lâm Phong mới bước vào Huyền Vũ cảnh không lâu, nhưng hắn đã cắn nuốt yêu hỏa của Huyền yêu thú, để cho cảnh giới của hắn vượt qua vượt qua một bậc thang, Huyền Vũ cảnh bình thường căn bản không thể sánh với.

Nhìn Lâm Phong vững vàng đạp bước, ánh mắt Xà Quỳnh không ngừng xoay chuyển, Lâm Phong từng bước từng bước tiến về phía gã.

Không gian yên tĩnh không chút tiếng động, chỉ có tiếng chân của Lâm Phong.

Lãnh Nguyệt đứng sau lưng Xà Quỳnh, tất cả áp lực đều do một mình Xà Quỳnh gánh lấy.

Bịch, bịch…

Cũng giống như lúc trước, Lâm Phong im lặng tiến tới, không có bất kỳ lời lẽ gì, chỉ có khí tức bị đè nén tràn ngập không gian, cùng với ngọn lửa màu đen thiêu đốt trong lòng bàn tay.

Một luồng sát ý như có như không từ trên người Lâm Phong tràn ra, bao phủ Xà Quỳnh, cũng bao phủ cả Lãnh Nguyệt, làm cho Xà Quỳnh khựng người.

- Tránh ra hay không?

Xà Quỳnh không nghĩ tới, gã lại lựa chọn vấn đề giống nhau nhanh như vậy, Lâm Phong lại lần nữa bức gã lựa chọn.

Trong lòng Xà Quỳnh rõ ràng, lần này, Lâm Phong tuyệt đối sẽ không khinh thường như vừa rồi. Nếu gã không tránh ra, tiếp theo là một trận ác chiến, gã tránh ra thì Lâm Phong tất sẽ giết Lãnh Nguyệt.

Thực ra, trước đó không lâu, sau khi Xà Quỳnh tránh ra, sau lại phát động công kích với Lâm Phong, bởi vì gã không chịu được lửa giận cùng khuất nhục bị đè néng trong lòng, những ánh mắt miệt thị kia làm cho gã động thủ. Nhưng Lãnh Nguyệt bị đốt cháy một tay luôn nhắc nhở lấy gã, muốn thừa nhận lửa giận của Lâm Phong, nhất định phải trả cái giá thật lớn.

- Đừng tưởng rằng ta không dám đụng ngươi, Đoàn Hàn, con trai Đoàn Thiên Lang cũng bị ta giết, cho dù giết ngươi làm ta lâm vào nguy hiểm, nhưng thật sự chọc giận ta, Lâm Phong ta giết người thì tuyệt không chút cau mày, bất kể hậu quả.

Trong lúc Xà Quỳnh đang còn do dự, trong miệng Lâm Phong đã phun ra mấy câu rét lạnh, trực tiếp ùng ùng mà đánh sâu vào trong nội tâm Xà Quỳnh, thân hình gã cũng trở nên lạnh lẽo. Lời của Lâm Phong giống như một thanh đao băng hàn mà bén nhọn.

Sát ý trên người Lâm Phong phát ra ngày càng kinh khủng, dương như muốn cuộn trào cả hư không, ngọn lửa màu đen kia vẫn không có nửa điểm động tĩnh, khí tức không tiết ra ngoài. Nhưng không có người nào dám hoài nghi uy lực của ngọn lửa kia, lúc bộc phát thì tuyệt đối có thể giết chết cường giả Huyền Vũ cảnh cấp thấp một cách dễ dàng.

Bước chân Xà Quỳnh đã di chuyển, cái nhúc nhích đơn giản này đã chứng minh sự khiếp nhược của gã, tâm của gã lại dao động lần nữa.

Trên mặt lộ vẻ dữ tợn, gã sợ, gã lại sợ hãi thêm một lần nữa rồi. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, gã đã sợ hãi liên tục, Xà Quỳnh gã hận mình, muốn nổi giận gầm lên một tiếng, nhưng gã không cách nào hét lên được, chỉ có bộ mặt dữ tợn biểu lộ ra nội tâm giãy dụa của gã.

Mười bước, chín bước, khoảng cách giữa Lâm Phong cùng Xà Quỳnh càng ngày càng ngắn, chỉ cần Lâm Phong bước ra một bước dài là có thể trực tiếp tới trước người Xà Quỳnh.

- Cút!

Một giọng nói trầm thấp từ trong miệng Lâm Phong phun ra, làm cho nội tâm Xà Quỳnh lần nữa run lên, nhấc chân lùi về sau một bước.

Ngay trước mặt bao người, Xà Quỳnh lại lui một lần nữa.

Bảy bước, khoảng cách giữa Lâm Phong và Xà Quỳnh chỉ còn lại bảy bước. Lâm Phong giơ nắm tay lên, ngọn lửa màu đen chiếu xạ trong con ngươi Xà Quỳnh, U Minh Chi Liên chậm rãi thành hình.

- Phù…

Trong miệng Xà Quỳnh phun ra một hơi dài, thân thể khẽ run, gã lùi sang một bên, gã không cách nào chịu đựng được nữa, chỉ với sát ý cùng với lực áp bức trên người Lâm Phong dọa lui rồi, gã không chịu nổi.

Một màn này làm cho mọi người đều ngây ngốc, Xà Quỳnh lại lần nữa tránh sang một bên. Từ nay về sau, e rằng, trên con đường tu luyện, Xà Quỳnh đã không thể nào bằng phẳng mà đi rồi, tâm ma của gã đã sinh ra, Lâm Phong chính là tâm ma của gã, đả kích tự tin của gã, thậm chí, nếu nghiêm trọng hơn, từ đây Xà Quỳnh còn có thể không gượng dậy nổi.

Lâm Phong cùng Lãnh Nguyệt lần nữa đối mặt mà đứng, không có Xà Quỳnh chắn trước mắt, trong nháy mắt, hàn ý trên người Lâm Phong đã phủ xuống Lãnh Nguyệt, cả người Lãnh Nguyệt trở nên cứng ngắc, ánh mắt nhìn Lâm Phong hàm chứa hận ý, cũng có sợ hãi.

- Ta nói rồi, hôm nay, không người nào có thể cứu ngươi!

Trên người Lâm Phong, một đại dương màu tím cuộn trào mà lên, thổi quét về phía Lãnh Nguyệt, Lâm Phong cũng không sử dụng hắc liên.

- Lui!!!

Thân hình Lãnh Nguyệt nhanh chóng thối lui, nhưng trong nháy mắt hắn lùi về sau, Lâm Phong như trở thành ảo ảnh mà đánh về phía hắn, xúc tua của yêu xà máu tìm lao nhanh cực điểm, trong nháy mắt đã quấn lấy thân thể Lãnh Nguyệt, hóa thành một yêu xà màu tím khổng lồ quanh quẩn trên thân thể Lãnh Nguyệt, cuốn lấy Lãnh Nguyệt lên không trung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.