Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 363: Vô Nhai Sơn



Chiến liền phụng bồi, không chiến thì cút.

Lâm Phong đứng trên hư không, ánh mắt bén nhọn nhìn thẳng vào tên nam tử. Ngươi đã nghi ngờ thực lực của ta, vậy thì chiến, đánh cuộc, đánh cuộc xem Lâm Phong còn sức đánh một trận hay không?

Tên nam tử nhìn Lâm Phong một cái, sau đó lại nhìn thoáng qua Đoàn Hân Diệp, trong lòng lập tức có quyết định. Vô luận giờ đây hắn làm thế nào, Lãnh Nguyệt cũng đã chết, đã bị Lâm Phong giết, hắn không thể cải biến được.

Hiện tại, hắn chiến với Lâm Phong, nếu Lâm Phong còn chiến lực kinh khủng, e rằng lúc đó Lâm Phong sẽ không bỏ qua cho hắn. Còn nếu Lâm Phong chỉ phô trương thanh thế, kỳ thực đã nọ mạnh hết đà, chẳng lẽ hắn thật sự giết Lâm Phong, không để ý tới công chúa Đoàn Hân Diệp mà giết Lâm Phong sao?

Huống chi, chớ quên rằng Lâm Phong vẫn là người của Đoàn Vô Nhai, nếu Xà Quỳnh có đủ thực lực thì có thể đụng, nhưng hắn thì không, nếu không hắn sẽ trở thành kẻ chết thay.

Cho nên, hắn quyết định buông bỏ, Lâm Phong, sau này ngươi nhất định phải hối hận.

- Sau này chúng ta còn gặp lại!

Tên nam tử nhìn Lâm Phong, đạm mạc nói, sau đó, thân hắn lóe lên, trong chốc lát đã biến mất tăm, làm cho tất cả mọi người đây ngây ngốc.

Xà Quỳnh, Lãnh Nguyệt, còn có nam tử kia, ba vị cường giả Huyền Vũ cảnh hùng mạnh muốn phế bỏ Lâm Phong, thậm chỉ muốn giết Lâm Phong, nhưng kết cục thì Xà Quỳnh cùng nam tử rời đi, Lãnh Nguyệt lại chết!

Rốt cục, bọn họ đã ý thức được, thanh niên mà Đoàn Hân Diệp coi trọng cũng không phải loại đơn giản, thiên phú mạnh mẽ hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của bọn họ.

Lâm Phong đảo mắt nhìn lại, ánh mắt lạnh như băng đâm về phía mọi người, nhất thời, tất cả đều bỗng nhiên run rẩy, sau đó đều âm thầm rời đi, rất nhanh, tất cả cũng biến mất tăm.

Cho đến lúc này, thân hình Lâm Phong mới từ trên không rớt xuống, phun ra một hơi dài, trong ánh mắt đã không còn sắc bén, chỉ còn là mệt mỏi.

Mệt, lúc này Lâm Phong mệt chết đi được.

U Minh Hắc Liên do Dương Hỏa chân nguyên ngưng tụ biến ảo mà thành, sử dụng hai lần. Lần đầu tiên, U Minh Hắc Liên phóng ra, toàn bộ chân nguyên đều tiêu hao hết, mà lần thứ hai, cũng tiêu hao rất khổng lồ, Lâm Phong cảm giác mình rất khỏ chống đỡ. Nếu nam tử Huyền Vũ cảnh tầng hai kia thật sự muốn chiến cùng hắn, Lâm Phong hắn tuyệt đối không có phần thắng, đao của kẻ này kinh khủng hơn Lãnh Nguyệt nhiều.

- Lâm Phong!

Đoàn Hân Diệp đi tới bên người Lâm Phong, nhìn sắc mặt tái nhợt của Lâm Phong, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên thần sắc lo lắng cùng áy này, cũng vì nàng mà Lâm Phong mới bị như vậy.

- Yên tâm đi, ta rất khỏe!

Lâm Phong nhìn Đoàn Hân Diệp, nhu hòa cười, làm cho Đoàn Hân Diệp lộ ra thần sắc rung động lòng người, ánh mắt nhìn Lâm Phong mang theo vài phần u oán.

- Không cần ngự không nữa, ta đưa ngươi đi là được.

Đoàn Hân Diệp nhìn Lâm Phong nói một câu, Lâm Phong khẽ gật đầu:

- Được, vừa lúc dạo hoàng cung một vòng.

Hoàng cung vô cùng mênh mông, hành cung cư ngụ đã có bảy ngàn hai trăm tòa, cung điện tụ hội thì có ba ngàn sáu trăm tòa, đền đài bình thường thi càng đếm không hết, có vô số người sống trong này. Thậm chí còn có hơn bốn trăm chỗ sơn mạch lớn nhỏ, ba trăm con sông. Một mảng hoàng cung giống như một phương thế giới.

Hơn nữa, cho dù vậy, trong hoàng cung lại phi thường an tĩnh, ở trong hoàn cảnh núi non đều nghỉ, bên cạnh hồ rộng hành lang dài, núi cao sông chảy cũng thỉnh thoảng có mấy nhóm người chậm rãi đi lại. Đương nhiên, trong lúc tình cờ đi ngang qua diễn võ trường, Lâm Phong thấy được một số người đang bàn luận chiến đấu, tỷ thí thực lực, có khi là đấu thử, cũng đánh thật.

Rất nhiều người cũng thấy Đoàn Hân Diệp, tất cả đều phi thường khiếp sợ. Vậy mà Đoàn Hân Diệp lại đi chung cùng một người đàn ông, hơn nữa, hình như trong đôi mắt của Đoàn Hân Diệp còn mang theo nhu tình.

Tin tức này đã nhanh chóng tạo ra một cơn sóng không nhỏ trong hoàng cung.

Đối với chút chuyện này, Lâm Phong đều nhìn trong mắt.

- Lâm Phong, ngươi nhìn bên kia, đó là Vô Nhai Sơn, nhị hoàng huynh đều sống ở đó.

Lúc này, Đoàn Hân Diệp chỉ vào một ngọn núi, phong cảnh xinh đẹp, ở dưới chân núi là một mảnh xanh biếc, một con sông quanh co, thuận thế chảy xuống, rất đẹp.

Mà tại bên ngọn sóng không dứt kia là từng tòa hành cùng, còn có từng mảnh đất trống khổng lồ nằm đó, có thác nước đổ xuốn, trong sự xinh đẹp còn mang theo mấy phần bao la hùng vĩ.

- Một nơi thật đẹp!

Lâm Phong sợ hãi than một tiếng, hắn vốn tưởng rằng, trong hoàng thất thì toàn bộ đều là kiến trúc cung điện nguy nga hùng vĩ, vô cùng bao la, nhưng đến khi đi dạo trong này, hắn mới chính thức cảm nhận được mị lực của hoàng cung. Sống ở chỗ này, đích xác là hưởng thụ, nhất là hai chỗ ở của Đoàn Vô Nhai cùng Đoàn Hân Diệp đều rất đẹp, một người thì lấy sơn mạch làm hành cung, mà Đoàn Hân Diệp thì sống trong một mảnh khê lâm.

- Là chỗ tốt, nhưng sau này, ta có thể không còn nhìn thấy cảnh trí trong này.

Trong giọng nói của Đoàn Hân Diệp mang theo vài phần cô đơn, nhưng sau đó nàng liền cười lên, vậy thỉ có quan hệ gì chứ, chỉ cần có Lâm Phong bên cạnh là được rồi.

Nhưng vào lúc này, Đoàn Hân Diệp cảm thấy cánh tay của mình bị một bàn tay ấm áp nắm lấy.

Thân thể khẽ run, Đoàn Hân Diệp đưa mắt nhìn Lâm Phong, chỉ thấy trong ánh mắt Lâm Phong chỉ nhìn phía trước, khóe miệng còn mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Trên mặt Đoàn Hân Diệp cũng lộ ra nụ cười yếu ớt, nhìn về phía trước, nàng cười đặc biệt rực rỡ, bàn tay nhỏ bé của nàng cũng lắc lắc cánh tay Lâm Phong.

Ánh mặt trời chiếu lên hai người, nam thanh niên thì tuấn tú không câu chấp, thiếu nữ lại là mỹ nhân có khí chất cao quý như thuần khiết, hợp với cảnh đẹp sông lớn thác cao, tạo nên một bức ảnh tuyệt đẹp.

Trên mặt Lâm Phong mang theo nụ cười ôn hòa, Đoàn Hân Diệp mang hắn đi dạo trong hoàng cung, cứ như vậy, mọi người cũng biết quan hệ giữa hắn cùng Đoàn Hân Diệp. Đoàn Hân Diệp sắp phải thừa nhận áp lực cực lớn, một thiếu nữ, hơn nữa thiếu nữ này còn là công chúa cao quý, nhưng vì Lâm Phong hắn mà vứt bỏ địa vị tôn quý của mình, vứt bỏ nhà của mình, vứt bỏ danh tiếng mà theo hắn.

Một công chúa si tình với vài phần ngu ngốc như vậy, Lâm Phong có thể phụ nàng sao?

Lúc này, trên hành cung giữa núi xa, bên cạnh thác nước, có hai người đang đứng ở đó, hai người này cũng là một thanh niên tuấn tú cùng một ả thiếu nữ xinh đẹp.

- Ồ!?

Hai người này cũng nhìn hai người Lâm Phong cùng Đoàn Hân Diệp, cả hai đều nhịn không được mà tỏ vẻ kinh ngạc.

- Thiếu nữ thật xinh đẹp!

Tên thanh niên kia nhìn Đoàn Hân Diệp, khí chất cao quý như đóa sen trong cốc, trên mặt mang theo nụ cười sáng lạn như thế, rất đẹp.

Sư muội bên cạnh gã cũng được coi là tuyệt sắc, nhưng so với Đoàn Hân Diệp thì dường như kém hơn mấy phần.

Nhưng ngay sau đó, khi tên thanh niên đưa mắt nhìn về phía Lâm Phong, gã phát hiện Lâm Phong có mấy phần quen mắt.

- Sư muội! Chúng ta đã gặp hắn chưa vậy?

Tên thanh niên khẽ cau mày hỏi.

Cô gái kia cũng chỉ nhìn qua Đoàn Hân Diệp, không chú ý tới Lâm Phong. Đoàn Hân Diệp rất đẹp, làm cho ả cảm giác không được thoải mái, nhất là khi thấy ánh mắt sư huynh nhìn nàng ta.

Nghe được lời của tên thanh niên, cô gái kia cũng đưa mắt nhìn Lâm Phong, quả thật có mấy phần quen mắt, nhưng ả lại không nhớ nổi.

- Éc!

Trong hư không, một con yêu thú liệp ưng điên cuồng gào thét, vọt xuống mà đứng trên đầu vai tên thanh niên.

Nghe được tiếng hót của con liệp ưng hấp dẫn, Lâm Phong cùng Đoàn Hân Diệp đều ngẩng đầu nhìn lên. Trên mảnh đất trống bên cạnh thác nước, có hai người đứng đó, Lâm Phong vừa thấy liền nhíu mày, sau đó trong mắt hắn lộ ra một tia sáng chói mắt.

- Là hắn ta!

Ánh mắt lộ ra sắc bén, Lâm Phong nhìn tên thanh niên kia, dù hắn chưa gặp qua đối phương, nhưng chỉ với hai người cùng với con liệp ưng kia, hắn đã có thể nhận ra đối phương là ai.

Ngày đó, khi hắn từ thành cổ Thiên Lạc trở lại thành Dương Châu, lúc sắp vào thành, hai bóng người cưỡi yêu ưng theo bầu trời trên đầu hắn lướt qua, sau đó đến thành Dương Châu mà phá hủy tượng của hắn Liễu Thương Lan, giết mười mấy quân sĩ trong thành Dương Châu, bá đạo, lạnh lùng.

Hơn nữa, chúng còn lưu lại một câu, nếu Lâm Phong muốn báo thù thì tới Hoàng thành tìm hắn.

Lâm Phong còn nhớ rõ tên của kẻ này, Lăng Thiên.

- Ồ!?

Lăng Thiên chú ý tới ánh mắt sắc bén của Lâm Phong, dường như còn mang theo vài tia sát ý, điều này làm cho hắn càng thêm nhíu chặt mi.

Lăng Thiên khẳng định, hắn chưa bao giờ gặp qua Lâm Phong, nhưng lại quen thuộc như vậy, có lẽ, đó là do nhìn qua bức tranh hay tượng đài gì đó, nhưng sớm đã bị hắn bỏ quên.

- Lăng Thiên huynh, sao vậy?

Lúc này, trên mảnh đất trống bên cạnh thác nước, phía sau Lăng Thiên, một giọng nói nhu hòa vang lên, sau đó, thân hình Đoàn Vô Nhai xuất hiện bên mép đất trống, nhìn về hai người đang đứng phía xa.

Đó là muội muội hắn, Đoàn Hân Diệp cùng Lâm Phong.

Lúc này, giữa Lâm Phong cùng Lăng Thiên, hình như có chút không được hòa hợp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.