Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 369: Ma Kiếm



Ở nước Tuyết Nguyệt, nếu như nói người nào hiểu rõ Cửu Long sơn mạch nhất, không phải Nguyệt gia thì không còn ai.

Nguyệt gia là người chân chính biết rõ vì sao sơn mạch này được gọi là Cửu Long, trong chuyện này, là một đoạn lịch sử phủ đầy bụi của Nguyệt gia bọn họ.

Có người truyền ngôn, chín tòa kiếm phong đối diện đỉnh Quan Kiếm chính là nơi cường giả kiếm đạo vô cùng kinh khủng luyện kiếm, tạo nên sơn mạch sụp đổ, kiếm ý hủy thiên diệt địa làm cho sơn mạch sụp đổ tạo thành chín tòa núi cao, cũng chính là chín tòa kiếm phong này.

Cũng có lời đồn đãi, chín tòa kiếm phong kia, là bởi vì có cường giả kiếm đạo vô thượng tu luyện kiếm pháp ở nơi đó, chém một sơn mạch đầy đủ thành chín tòa kiếm phong.

Nhưng chỉ có Nguyệt gia mới là người chân chính biết được, chín tòa kiếm phong kia được tạo nên là bởi vì ngày xưa Nguyệt gia lão tổ bọn họ đại chiến với một vị cường giả kiếm đạo, lấy vô thượng thần thông mà áp chế hơn một bậc. Cuối cùng, vị cường giả kiếm đạo kia nổi giận mà thiêu đốt lực lượng hồn phách, không tiếc liều mạng sống mà lấy thân tế kiếm, thành tựu ma kiếm, khiến Nguyệt gia lão tổ trọng thương, giết chóc thiên hạ.

Cuối cùng, Nguyệt gia lão tổ liên thủ cùng với một vị cường giả tuyệt đại khác, không tiếc tổn thương lực lượng mà trấn áp ma kiếm. Cho đến cuối cùng, mới có thể chia cắt ma kiếm đã có sinh mệnh kia thành chín, phong ấn trong Cửu Long sơn mạch.

Cũng chính là Cửu Kiếm Phong ngày hôm nay, người của Nguyệt gia, mọi thời đại đều sống trong núi rừng bên ngoài trăm dặm. Những điều này, chỉ có cao tầng chân chính trong Nguyệt gia mới có thể biết được.

Nơi xa, trên trời cao, mây đen lượn lờ, ma vân cuồn cuộn, dường như trời đất cũng sắp sụp đổ, một màn này làm cho lão già tóc trắng thở dài một tiếng.

Lão đã không nhớ rõ ma kiếm đã bị phong ấn bao nhiêu năm rồi. Nhưng hôm nay, ma kiếm lại xuất thế lần nữa, cũng không biết là phúc hay họa.

Còn có, ở nước Tuyết Nguyệt, vậy mà có người dẫn động ma kiếm, để ma kiếm cộng minh, xé rách phong ấn.

Chỉ có những người tiếp xúc được một tầng thứ kia mới có thể lấy được kiếm, để ma kiếm sinh ra cộng sinh, cũng không biết là kẻ nào, vậy mà có cảnh giới kiếm đạo đến mức này, cho dù là mới tiếp xúc thì người này vẫn có thiên phú cực kỳ đáng sợ trên phương diện kiếm đạo.

- Thôi… Cần gì phải quan tâm nhiều như vậy, phong ấn tan vỡ, cũng không hẳn là chuyện xấu.

Lão già tóc trắng nhìn ma vân cuồn cuộn phía xa, ánh mắt sắc bén dần lắng xuống, không cần quan tâm rồi, hết thảy đều thuận theo tự nhiên.

Lúc này, chín tòa nui kia chấn động ngày càng lợi hại, ma vân trên bầu trời bao phủ cả bầu trời, ánh mặt trời bị che khuất, trời đất mờ đi. Một luồng khí tức đè nén vô cùng kinh khủng bao trùm cả trời đất, ma thú bò lổm ngổm. Cho dù là nhóm người Phong Đình đều té xuống mặt đất, trên trán không ngừng rỉ ra mồ hôi, bọn họ cũng xụi lơ ngồi bệt dưới đất.

Những người này, tất nhiên sẽ không có kiến thức như lão già tóc trắng, lúc này, bọn họ căn bản không biết chuyện gì xảy ra, đều cảm giác trời cũng sắp sập xuống rồi, thật sự đáng sợ.

Luồng kiếm ý áp lực này làm cho tâm thần bọn họ run rẩy dữ dội, không dám nhúc nhích chút nào, dường như nếu động một chút thì bọn họ sẽ bị trời đất gạt bỏ.

Lúc này, Lâm Phong cũng từ trong trạng thái đốn ngộ tỉnh lại, đứng trên đỉnh Quan Kiếm, khiếp sợ nhìn trời đất kịch biến trước mắt.

Hắn vạn lần không ngờ, hắn chỉ chìm đắm trong đốn ngộ, sau khi tỉnh lại thì trời đất lại trở nên kinh khủng như vậy rồi. Cũng giống như những người ở trong vòng trăm dặm quanh đây, Lâm Phong cũng cảm thấy khí tức bị đè nén vô cùng hùng mạnh này. Hơn nữa, hắn đứng trên đỉnh Quan Kiếm, ma vân đang cuộn trào trên đỉnh đầu hắn, hắn là kẻ chịu áp lực từ khí tức đè nén này nhất.

- Đây là chuyện gì?

Theo mồ hồi tràn xuống gương mặt, Lâm Phong lẩm bẩm nói, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn lên trời cao, thỉnh thoảng nhìn về chín tòa kiếm phong không ngừng chấn động kia. Tiếng nổ ùng ùng không dứt đâm vào trong tai, chín tòa kiếm phong kia đang chậm rãi nứt ra.

Đồng thời, trên bầu trời, không gian trên đỉnh chính tòa kiếm phong, trong ma vân cuồn cuộn kia, một thanh kiếm hư ảo, ma kiếm bóng tối chậm rãi ngưng hình.

- Sức mạnh thật đáng sợ, ma ý thật mãnh liệt.

Lâm Phong trợn mắt nhìn thật kỹ, đứng ở dưới ma vân, hắn có thể cảm nhận rõ ràng, trong trời đất, các loại ý cảnh tức giận, không cam lòng, khuất nhục… Những loại ý cảnh này hóa thân làm kiếm, thành tựu ma tính.

- Rầm, rầm…

Núi lỡ đất nứt, trời đất run rẩy, thần sắc Lâm Phong điên cuồng run rẩy, chỉ thấy trước mặt hắn, chín tòa kiếm phong đều rạn nứt rồi sụp đổ, từng tảng đá vô cùng khổng lồ theo trên không trung lăn xuống, phát ra từng tiếng nổ mạnh, cũng có tảng đá trực tiếp bị xé nát, hóa thành bụi phấn.

Kiếm, là kiếm!

Nội tâm Lâm Phong điên cuồng run rẩy, khi chín tòa kiếm phong sụp đổ, trước mắt Lâm Phong xuất hiện chín chuôi kiếm, cự kiếm thông thiên, đen nhánh, ma kiếm kinh khủng lẳng lặng căm trên mặt đất, nhưng khí tức ma đạo hủy thiên diệt địa lại chấn động lòng người như vậy.

Không chỉ có Lâm Phong, người trong phạm vi trăm dặm đều bị dọa cho ngẩn người tại chỗ.

Ở nước Tuyết Nguyệt, rất nhiều người cũng biết được lên trên đỉnh Quan Kiếm mà nhìn Cửu Kiếm Phong thì có thể ngộ kiếm đạo, tăng lên thực lực kiếm tu. Tất cả mọi người đều cảm khái sự kỳ lạ của chín tòa kiếm phong, kiếm đạo ý chí ẩn chứa trong đó. Nhưng không có người nào biết, bản thân của chín tòa kiếm phong kia chính là chín chuôi kiếm, là ma kiếm đáng sợ không gì sánh được.

Nhưng vào lúc này, một đoàn kiếm quang yên diệt từ chín chuôi kiếm phóng ra, không gian tĩnh mịch, chín chuôi kiếm điên cuồng chấn động, phát ra từng tiếng kiếm rít, ma vân trên bầu trời càng điên cuồng cuộn trào.

- Rầm…

Ma kiếm phóng lên cao, chín chuôi kiếm này đều thu nhỏ lại, hóa thành kích thước như kiếm bình thường, gào thét giữa không trung. Ngay sau đó, Lâm Phong chỉ cảm thấy một luồng khí tức của kiếm cực kỳ kinh khủng khóa chặt lấy hắn, làm cho cả người hắn kịch liệt run rẩy.

Lâm Phong có cảm giác, nhưng thanh kiếm này dường như có tính mạng của chính mình, đang đứng nhìn hắn.

Ánh sáng màu đen chớp lên, chín chuôi kiếm như sao băng rơi xuống, đâm về phía Lâm Phong. Lâm Phong hoàn toàn ngây dại, tại sao lại quay lại, vì sao chín chuôi kiếm này lại trực tiếp tìm tới hắn.

Kiếm kinh khủng như vậy, hắn làm thể nào có thể chống cự?

Không cách nào chống cự, ma kiếm này quá nhanh, nhanh đến mức bất khả tư nghi. Chỉ trong nháy mắt, dưới ánh mắt tuyệt vọng của Lâm Phong, ma kiếm trực tiếp đâm lên người hắn, tiếng nổ ùng ùng không ngừng truyền vào. Ngay sau đó, Lâm Phong cảm giác trước mắt mình là một mảnh đen nhánh, trên đỉnh Quan Kiếm xuất hiện một cửa động thật sâu, Lâm Phong cùng với kiếm đều biến mất, xuyên vào bên trong đỉnh Quan Kiếm.

Trong bóng tối, không chút ánh sáng, mà giờ khắc này, Lâm Phong lại cảm giác vô cùng thanh tỉnh, thanh tỉnh hơn so với bất cứ lúc nào.

- Ta không chết?!

Lâm Phong đờ đẫn, vươn tay chạm xuống nền đá, cảm giác lạnh lẽo như băng.

Không chết, cảm giác rất rõ ràng, Lâm Phong hắn còn sống thật tốt, nhưng chín chuôi kiếm kia… Lúc này, Lâm Phong có thể cảm giác rõ ràng chín chuôi kiếm kia đã tiến vào trong cơ thể hắn, hiện tại nằm trong thân hắn, giống như, chỉ cần ý niệm của hắn vừa động là có thể gọi nó ra. Dường như, kiếm đã hòa hợp thành một thể với hắn.

- Tại sao có thể như vậy?

Lâm Phong cảm thấy giống như đang nằm mơ, hắn nghe Vấn Ngạo Tuyết nói đến đỉnh Quan Kiếm, sau đó hắn mới đến đỉnh Quan Kiếm tu luyện, xem mặt trời mọc rồi lặn, bị chín tòa kiếm phong ảnh hưởng, hơn nữa ngộ ra ba kiếm Triêu Dương, Quang Minh cùng Tịch Diệt, tiến vào trạng thái đốn ngộ, trong đầu chỉ có kiếm, nhưng khi tỉnh lại đã thấy trời đất kịch biến, chín tòa kiếm phong nứt vỡ, hóa thành chín chuôi kiếm, hơn nữa còn dung nhập vào trong thân thể hắn. Hết thảy, quá mộng ảo, làm cho Lâm Phong cảm thấy không chân thật.

Nhưng mà tất cả chuyện này đều thật sự đang xảy ra.

Ma kiếm bị phong ấn ngàn năm, phong ấn đã bị yếu đi rất nhiều, chỉ là ma kiếm vẫn luôn yên lặng, không phá vỡ phong ấn. Mà hôm nay Lâm Phong hắn ngộ kiếm, tu luyện cùng xem mặt trời lên xuống mà ngộ ra kiếm đạo, tạo nên cộng minh với ma kiếm, làm cho ma kiếm phá vỡ phong ấn, xông vào trong thân thể hắn, cùng dung hợp với Lâm Phong hắn.

- Ồ!?

Ngay vào lúc này, Lâm Phong nhíu chặt hai đầu chân mày, ma kiếm trong cơ thể hắn dường như muốn nuốt lấy lực lượng linh hồn của hắn.

Lâm Phong chuyển ý niệm, bảo vệ chặt hồn phách, để ma kiếm nằm trong thân thể bị cắt đứt liên hệ với linh hồn. Quả nhiên, sau khi làm vậy, Lâm Phong cảm giác ma kiếm đã yên tĩnh lại, chín chuôi kiếm đều trở nên yên lặng, rất kỳ diệu.

Ma kiếm này cũng không phải là kiếm bình thường, dường như bọn chúng có tính mạng của chính mình.

- Xem ra phải tìm một chỗ thử ma kiếm một lần.

Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng, nhưng mà bây giờ hắn cũng không thể mãi ở trong núi này được.

Tâm thần lại vừa động, kiếm ý trên người Lâm Phong lại cuộn trào, cả người dường như hóa thành một thanh kiếm, cũng không lao lên bầu trời mà hướng về bên cạnh bay đi.

Từng tiếng loẹt xoẹt rất nhỏ vang lên, kiếm khí đâm nát vách núi, thân thể Lâm Phong xuyên qua trong núi mà đi về phía trước.

Không qua bao lâu, Lâm Phong đã ra khỏi vách núi, lúc này, ma vân trên bầu trời cũng đã biến mất, kiếm khí kinh khủng đè nén kia cũng không còn nữa, chín tòa kiếm phong đã trở nên vắng vẻ. Nhưng làm cho Lâm Phong kinh hãi chính là, khu vực Cửu Kiếm Phong, sau khi ma kiếm biến mất thì chỗ này tràn ngập thiên địa nguyên khí cực kỳ kinh khủng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.