Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 373: Người Của Vạn Thú Môn



Lâm Phong sau khi đã góp nhặt được một ít nguyên thạch, thân hình chợt lóe, đột ngột hiện ra trước người của cường giả mặc áo bào đen.

- Ngươi muốn làm gì?

Cường giả áo bào đen nhìn thấy Lâm Phong đến, nhướn mày nói:

- Nhanh lấy nguyên thạch là điều chúng ta nên làm bây giờ, đừng có can thiệp vào chuyện của nhau.

- Người khác có thể, nhưng ngươi không được.

Lâm Phong nói một câu lạnh lùng, khiến áo bào đen cường giả mày càng nhíu chặt hơn.

- Không lâu trước đây ngươi nói ta để đồ vật lại, còn người thì cút. Bây giờ ta trả lại những lời này cho ngươi, nhẫn trữ vật lưu lại, người thì cút.

Lâm Phong lạnh lùng nói. Vừa rồi, chỉ có người mặc áo bào đen này và trung niên họ Lệ mở miệng nói hắn cút, hiện tại, trung niên họ Lệ đã bị giết, còn thừa lại hắn, Lâm Phong tự nhiên sẽ không bỏ qua mà báo thù ngay lập tức.

- Ngươi vừa rồi vì sao không xuống tay với ta, mà đợi đến hiện tại.

Người mặc áo bào đen sắc mặt khó coi, kỳ thật lúc nhìn thấy Lâm Phong một kiếm giết trung niên họ Lệ, trong lòng của hắn cũng có chút bồn chồn, sợ Lâm Phong bởi vì câu nói kia mà trả thù hắn, nhưng Lâm Phong dường như không nghe được lời của hắn, không để ý đến hắn, nhưng hiện tại, Lâm Phong đã tìm đến hắn rồi.

- Để ngươi giúp ta thu thập một ít nguyên thạch, không phải là tốt hơn sao.

Lâm Phong hướng phía trước bức tới, thân thể áo bào đen lão giả đột nhiên run lên, lao lên mặt đất.

Lâm Phong cười lạnh một tiếng, kiếm ý phun ra nuốt vào, mặt đất vỡ ra từng khúc, thân thể hắn cũng vọt lên.

Tuy nhiên trong nháy mắt khi Lâm Phong vừa mới lao ra khỏi mặt đất, có một đạo cuồng bá chưởng lực tập kích hắn, chân nguyên phun ra nuốt vào, bàn tay mang theo một trận âm phong.

Thân thể của Lâm Phong nháy mắt dừng lại, như một đạo ảo ảnh né tránh sát sườn, ầm vang tiếng vang truyền ra, chưởng lực oanh trên mặt đất, lập tức mặt đất sụp đổ, xuất hiện một hố to.

- Ngươi giết được hắn, không có nghĩa là có thể tự đại mà làm bậy.

Người mặc áo bào đen nhìn chằm chằm Lâm Phong, lạnh lùng nói.

- Vậy sao?

Lâm Phong cũng theo dõi hắn, bước chân chậm rãi hướng phía trước bước ra, trên người, một cỗ kiếm ý, phun ra nuốt vào không ngớt:

- Nếu không cút, vậy chết.

Tiếng nói vừa dứt, trên người của Lâm Phong đột xuất một cỗ sát ý cường thịnh.

Một bước bước ra, kiếm của Lâm Phong trực tiếp chém xuống đối phương, kiếm khí xé rách không gian, phát ra tiếng vang xèn xẹt.

Người mặc áo bào đen không né tránh, hai tay giao nhau, hai luồng lốc xoáy màu đen ngưng hình ở trong lòng bàn tay gã, phát ra âm thanh vù vù, rít gào, khủng bố vô cùng.

Chân nguyên chi kiếm đâm ở giữa hai luồng lốc xoáy màu đen, phát ra vài tiếng vang xuy xuy, kiếm nhưng lại bị kẹt tại ở tại đó, không thể tiếp tục tiến lên.

- Ngươi rất tự đại, giết một gã Huyền Vũ cảnh chẳng có nghĩa lý gì, người phải mất mạng chính là ngươi.

Người mặc áo bào đen và Lâm Phong ánh mắt trên không trung va chạm, hai người đứng gần trong gang tấc, phía sau người mặc áo bào đen, từng sợi xúc tu hắc ám xuất hiện, cực kỳ yêu dị, xúc tu hắc ám toàn bộ cuốn tới Lâm Phong.

- Vũ hồn, không phải chỉ có một mình ngươi có.

Lâm Phong cũng nói một tiếng lạnh như băng. Sau lưng hắn, vô tận xúc tu màu tím lan tràn ra, mỗi một xúc tu, đều giống như yêu xà, vô cùng vô tận, so với hắc ám xúc tu của đối phương nhiều gấp bội, gấp mấy chục lần.

Chỉ nháy mắt, xúc tu màu tím đem hắc ám xúc tu bao phủ toàn bộ, cuốn tới người mặc áo bào đen, cảnh tượng này khiến áo bào đen cường giả sắc mặt đại biến, hai luồng lốc xoáy hắc ám trong tay đột nhiên bùng nổ, phóng xuất ra hơi thở cuồng bá, cũng cùng lúc này, hắn đột nhiên lui về phía sau.

- Nguy hiểm thật.

Người mặc áo bào đen thấy màu tím xúc tu không xuất hiện nữa, ở trước mặt hắn chỉ có dòng khí do lốc xoáy màu đen bùng nổ sinh ra, hắn thầm nhủ trong lòng một tiếng may mắn.

Tuy nhiên đúng vào lúc này, thần kinh của hắn đột nhiên căng lên, nhìn thấy trong dòng khí hắc ám kia có một đạo hào quang lóng lánh rất nhỏ, khiến đồng tử hắn co rút lại.

- Không tốt.

Một cỗ hơi thở sắc bén khóa chặt lấy hắn, cảm giác nguy hiểm cực kỳ mãnh liệt khiến cho sắc mặt hắn lại lần nữa kịch biến. Hắn muốn lui về phía sau, nhưng đã chậm, trong hắc ám ánh sáng hình chữ thập đột ngột nở rộ, yêu dị mà rực rỡ. Một cảm giác đau đớn trên ngực truyền đến, cúi đầu, người mặc áo bào đen liền nhìn thấy trên lồng ngực của mình xuất hiện một đạo huyết sắc chữ thập, mà Lâm Phong, đã đứng ở trước mặt hắn.

Thập Tự Ảnh Sát thuật là thuật ám sát, thân hóa ảo ảnh, vô ảnh vô hình.

- Đã sớm nói cho ngươi là hãy để nhẫn trữ vật lại.

Lâm Phong lãnh đạm nói một tiếng, khí thế sắc bén nở rộ, xẹt qua người áo bào đen cường giả, lập tức một chiếc nhẫn trữ vật xuất hiện trên không trung, bị Lâm Phong trực tiếp bắt lấy, mà áo bào đen cường giả, thân thể chậm rãi rơi xuống, lại một cường giả Huyền Vũ cảnh bị giết.

Tất cả đều trong xảy ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi, lúc này, bốn gã cường giả Huyền Vũ cảnh khác không còn tiếp tục thu thập nguyên thạch, mà là đều ngẩng đầu nhìn Lâm Phong, cùng với thi thể đang rơi xuống kia.

Đều là cường giả Huyền Vũ cảnh, nhưng Lâm Phong giết một gã Huyền Vũ cảnh lại thoải mái giống như giết gà giết chó, thật là một thanh niên đáng sợ, bọn họ nhìn về phía Lâm Phong ánh mắt cũng đều có thêm vài phần kiêng kị.

- Yên tâm đi, người không có thù hận với ta, ta sẽ không động.

Lâm Phong nhìn thoáng qua bốn người phía dưới liếc mắt một cái, lập tức đem ánh mắt hướng ra xa, chỉ thấy nơi đó truyền đến từng âm thanh rít gào khủng bố, ngọn lửa lượn lờ trong hư không.

- Chúng ta cần phải đi ngay, nơi này để lại cho người khác tranh nhau đi.

- Cứ như vậy mà đi sao?

Có một người rõ ràng còn có vẻ không cam lòng, một mảnh địa mạch nguyên khí như vậy, bọn họ còn chưa kịp thu thập hết, cứ như vậy buông tay rời khỏi, quá uất ức rồi.

- Không đi, vậy ngươi ở lại đây đi.

Lâm Phong lãnh đạm nói một tiếng, hắn và đối phương vốn không quen biết, chẳng qua nhắc nhở một câu, có nghe hay không do chính bọn hắn chọn.

Người nọ ánh mắt ngưng lại, cắn răng không cam lòng, nhưng vẫn gật đầu:

- Được. Đi!

- Đi? Các ngươi một người cũng đừng hòng đi được.

Đúng lúc này, xa xa, một giọng nói cuồn cuộn vang lên, vô cùng hống hách, khiến đám người Lâm Phong ánh mắt ngưng tụ, hướng phía xa nhìn lại.

Đám lửa kia, càng ngày càng gần, không ngờ lại là một con yêu thú bên ngoài thân được thiêu đốt bao bọ trong ngọn lửa.

Con yêu thú này cực kỳ uy nghiêm, hình thể khổng lồ, ngọn lửa màu đỏ thiêu đốt, ở trên thân thể cao lớn kia, còn có từng đám gai sắc, càng làm cho người khiếp sợ chính là, đầu Yêu sư này, sau lưng mọc lên cánh chim màu đỏ, bay lượn trên không trung.

- Xích Diễm Ma Sư!

Lâm Phong nhìn thấy con yêu thú này, đồng tử co rút lại, không ngờ lại là Xích Diễm Ma Sư. Ngày xưa, hắn ở trong hoàng thành tù đấu trường đoạt được, sau đó bán đấu giá đi, Xích Diễm Ma Sư.

- Xích Diễm Ma Sư quả nhiên hùng mạnh, cũng đã trở thành Huyền yêu.

Lâm Phong âm thầm nói, Xích Diễm Ma Sư đỉnh cấp, thậm chí có thể trở thành Thiên yêu. Chỉ là bởi vì lúc trước thực lực của hắn thật sự quá yếu, mới Linh Vũ cảnh tầng năm, ngay cả năng lực bảo hộ Xích Diễm Ma Sư đều không có, nếu không Lâm Phong cũng không lấy nó ra bán đấu giá.

Đương nhiên, có lẽ ở trong tay hắn Xích Diễm Ma Sư cũng không nhất định sẽ nhanh như vậy có thể trở thành Huyền yêu, dù sao, người của Vạn Thú môn thuần dưỡng yêu thú hoặc là nâng cao cấp bậc yêu thú, đều so với hắn lành nghề hơn.

Chủ nhân của Xích Diễm Ma Sư, đúng là ngày xưa bán đấu giá thu được Xích Diễm Ma Sư, thiên tài đệ tử của Vạn Thú môn, Cuồng Sư. Nhớ ngày đó Mông Thông cuồng ngạo là thế, nhưng nhìn thấy Cuồng Sư cũng vô cùng sợ hãi, cho tới bây giờ đã qua hai năm, Cuồng Sư cũng giống như Xích Diễm Ma Sư, đã bước vào Huyền Vũ cảnh giới.

Ngoại trừ Cuồng Sư cùng với Xích Diễm Ma Sư mà hắn đang cưỡi, xung quanh đám người Lâm Phong còn xuất hiện rất nhiều loại yêu thú khác, tuy nhiên dường như đều bị người khống chế, bao vây đám người Lâm Phong, tuy vậy những yêu thú này cũng hơi yếu một chút, đều là Linh yêu thú.

Cuồng Sư cũng nhận ra Lâm Phong, nhìn Lâm Phong nói:

- Thật đúng dịp, cảm ơn ngươi lúc trước đã mang Xích Diễm đến cho ta. Bất quá hôm nay, mảnh địa mạch nguyên khí này, nếu đã bị ta phát hiện, liền thuộc về Vạn Thú môn ta. Nể tình chuyện của Xích Diễm, ngươi lưu lại nhẫn trữ vật, ta sẽ thả cho ngươi đi.

- Vạn Thú môn.

Quanh Lâm Phong, bốn vị cường giả Huyền Vũ cảnh ánh mắt đều đọng lại, quả nhiên có thế lực lớn xuất hiện.

- Bị ngươi phát hiện, liền thuộc về Vạn Thú Môn của ngươi? Mảnh địa mạch nguyên khí này, là do ta phát hiện ra trước đấy.

Lâm Phong lạnh lùng nói một tiếng.

- Ta mặc kệ, ta cũng không muốn nói lời vô nghĩa với ngươi, hai con đường, ngươi chọn một, đem nhẫn trữ vật lưu lại, ta thả ngươi đi, mặt khác, chết!

Cuồng Sư hống hách nói.

- Hừ, khẩu khí thật lớn, ngươi chẳng qua một người, nhất con yêu thú mà thôi, liền tự tin có thể lưu chúng ta lại sao?

Một cường giả Huyền Vũ cảnh lạnh lùng nói.

- Một mình ta? Thực buồn cười

Cuồng Sư lãnh đạm nói một tiếng, lời của hắn còn chưa dứt, yêu thú gào rú. Trong rừng rậm cách đỉnh Quan Kiếm không xa, xuất hiện không ít yêu thú và bóng người, đều là một người một thú.

- Mảnh địa mạch nguyên khí này là của chúng ta.

Trong đó có một người lạnh như băng nói, bọn họ vốn ở chỗ sâu trong Cửu Long sơn mạch săn thú, không nghĩ tới sẽ gặp thiên địa kịch biến, sau khi chạy tới liền phát hiện một mảnh địa mạch nguyên khí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.