Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 376: Tụ Hội



Lúc này, Lâm Phong lấy ngọn lửa chống đỡ công kích của hai yêu thú hai bên, căn bản không rảnh chú ý đến đám người trên bầu trời.

Ngọn lửa ngày càng mạnh mẽ, điên cuồng, tập hợp vào trên hỏa long, đánh về phía Tật Phong và Vân Báo, nhìn hai con yêu thú đang nhào đến mình giết, trên người Lâm Phong tỏa ra lãnh ý, băng hàn.

- Phá!

Lâm Phong hô một tiếng lạnh lẽo, lập tức cái hỏa long nho nhỏ kia vỡ ra, hóa thành nhiều đốm lửa nhỏ, đậu trên người hai con yêu thú.

- Rống!

Hai con yêu thú gào rú, trong mắt mang theo tia khát máu, đánh về phía Lâm Phong.

- Đốt.

Lâm Phong lại mở miệng, lời dứt, đúng lúc này, ngọn lửa trên người yêu thú đột ngột bùng lên, thiêu đốt. Ngọn lửa bùng cháy, trong thời gian rất ngắn đã bao trùm toàn bộ hai con yêu thú, khiến thân thể hai con yêu thú bị thiêu cháy hoàn toàn.

- Rống, rống...

Hai con yêu thú gào rú điên cuồng, giống như ngọn lửa điên cuồng kia, không thể dập tắt.

Tật Phong và Vân Báo thấy tình cảnh như vậy sắc mặt đều đại biến, bổ nhào tới yêu thú của mình, bắt đầu khởi động chân nguyên hóa thành nước chảy.

Nhưng mà đồng thời ở chỗ này, trên người Lâm Phong đột nhiên hiện ra một đại dương màu tím mênh mông, trực tiếp bao phủ hai con yêu thú. Đợi đến khi Tật Phong và Vân Báo lao tới, đại dương màu tím mênh mông đã biến mất, mà yêu thú của bọn họ cũng đã biến mất không thấy bóng dáng.

Ánh mắt Tật Phong và Vân Báo đều nhìn chằm chằm Lâm Phong, trong mắt tràn đầy sát ý. Lâm Phong lại giết yêu thú của bọn họ. Bọn họ muốn thuần phục được một con yêu thú phải trả cái giá rất lớn, còn dựa vào vận may.

Đám người lão già tóc trắng đứng một bên, yên lặng nhìn bên này chiến đấu. Thấy Lâm Phong thiêu chết hai con yêu thú, ánh mắt lão già trầm xuống, con trai của nó năm nay mới mười tám đi, vậy mà đã có tu vi cỡ này, dựa vào sức lực một người mà đối phó hai thiên tài đệ tử của Vạn Thú môn cùng yêu thú của bọn hắn, xem ra Lâm Phong là thừa kế thiên phú của cha mẹ hắn.

Nghĩ vậy, lão già tóc bạc nhìn thoáng qua thanh niên phía sau. Thanh niên này có hai hàng lông mày như kiếm, an tĩnh lại mơ hồ lộ ra một cỗ nhuệ khí.

Nguyệt Thiên Mệnh, thiên tài đệ tử đệ nhất Nguyệt gia, vô cùng chói mắt.

Đáng tiếc những việc xảy ra năm đó, đã không thể vãn hồi, bằng không, nếu Nguyệt Thiên Mệnh và Lâm Phong cùng ở Nguyệt gia, thì sẽ giống như hoàng thất có Đoàn Vô Đạo cùng Đoàn Vô Nhai, tuyệt đại song kiêu.

Lúc này, Nguyệt Thiên Mệnh cũng đang nhìn Lâm Phong chiến đấu. Từng này tuổi, Lâm Phong đã có loại chiến lực khủng bố như vậy, cho dù là so với hắn thời điểm hắn mười tám tuổi cũng không yếu hơn bao nhiêu.

- Ngươi nhất định phải chết.

Tật Phong âm trầm nhìn chằm chằm Lâm Phong, ánh mắt độc ác dường như có thể giết chết Lâm Phong.

- Người của Vạn Thú môn càng ngày càng vô dụng, không có tiền đồ.

Một giọng nói mờ ảo truyền tới, khiến ánh mắt Tật Phong và Vân Báo kinh ngạc, ngẩng đầu lên. Lúc này bọn họ mới nhìn rõ đám người ở phía xa, con ngươi co rút lại.

Nguyệt gia, lại là người Cửu Long sơn mạch, bọn họ cũng tới rồi, hơn nữa còn là người Nguyệt gia tự mình dẫn đầu tiến đến.

Nghe thấy đối phương làm nhục Vạn Thú môn, khóe miệng Tật Phong co giật, cũng không dám phản bác. Gia chủ Nguyệt gia, cho dù là môn chủ Vạn Thú môn của hắn ở đây cũng phải nhún nhường vài phần.

Lúc này Lâm Phong cũng ngẩng đầu lên nhìn phía đám người Nguyệt gia, mày hơi nhíu lại. Nhìn những người này đến, lòng hắn lại sinh ra cảm giác quen thuộc, rất kỳ diệu, mà hắn cũng cảm giác được, lúc này có vài người Nguyệt gia trong lúc vô ý đánh giá Lâm Phong hắn.

- Tiền bối, địa mạch nguyên khí chỗ này là Vạn Thú môn ta phát hiện ra, hy vọng tiền bối không nhúng tay vào.

Tật Phong mở miệng nói, hắn nhìn thấy người Nguyệt gia, trước hết nghĩ là do địa mạch nguyên khí, mà người Nguyệt gia muốn tới cướp đoạt.

- Nếu ta đoán không sai, địa mạch nguyên khí này hẳn không phải là người Vạn Thú môn phát hiện ra đầu tiên.

Lão già tóc bạc thản nhiên nói, nhìn đám người Lâm Phong và người của Vạn Thú môn chiến đấu, hắn làm sao lại không rõ nguyên nhân trong đó. Tất nhiên là do đám người Lâm Phong phát hiện ra địa mạch nguyên khí trước, lập tức người của Vạn Thú môn muốn cướp đoạt mới phát sinh trận chiến này.

- Tiền bối, bọn họ làm sao có thể so với Vạn Thú môn, địa mạch nguyên khí này bọn họ không có tư cách cũng không có năng lực phát hiện.

Tật Phong ngụy biện.

- Bọn họ không có tư cách, vậy các ngươi thì có tư cách? Tại sao ta lại nhìn thấy người của Vạn Thú môn ngươi, chết không ít.

Lão già tóc bạc châm chọc.

- Địa mạch nguyên khí này là bọn họ phát hiện ra trước, Vạn Thú môn ngươi lấy thế đè người, dùng thực lực cướp đoạt sẽ chứng minh ai có thể đạt được địa mạch nguyên khí, như vậy tất cả đều đơn giản.

Lão già tóc bạch bình tĩnh, không có bất kỳ dao động, hô một tiếng:

- Thiên Mệnh.

Nghe thấy tiếng lão già tóc bạc, Nguyệt Thiên Mệnh lập tức hiểu ý, sải bước ra, khí chất lãnh đạm, phiêu nhiên, dường như trong trời đất lúc này chỉ còn lại một mình hắn.

- Thiên Mệnh, Nguyệt Thiên Mệnh.

Tật Phong nhìn Nguyệt Thiên Mệnh, con ngươi co rút lại, đệ nhất thiên tài Nguyệt gia, xếp thứ hai trong bát đại công tử, xếp dưới Đoàn Vô Đạo. Nghe nói hắn mười sáu tuổi thành danh, hàng năm không ở Tuyết Nguyệt, thậm chí người gặp qua hắn cũng rất ít, nhưng chưa từng có người dám khinh thường hắn, giống như không ai dám khinh thị Nguyệt gia.

- Người Vạn Thú môn các ngươi, nếu người nào có thể tiếp một chiêu của ta mà không chết, địa mạch nguyên khí này liền thuộc về Vạn Thú môn.

Ánh mắt của Nguyệt Thiên Mệnh nhìn Tật Phong, phun ra một câu, khiến cho con ngươi của đám người sợ hãi.

Chỉ cần bọn họ có thể tiếp được một chiêu của Nguyệt Thiên Mệnh, Nguyệt gia liên không nhúng tay vào địa mạch nguyên khí, chắp tay tặng cho Vạn Thú môn.

Đám người Tật Phong hoảng sợ, tiếp một chiêu của Nguyệt Thiên Mệnh, ai dám?

Xếp hàng hai trong bát đại công tử, đằng sau thiên tài Tuyết Nguyệt Đoàn Vô Đạo, ai có thể bảo đảm, tiếp một chiêu của hắn mà còn sống?

Không người nào dám đánh cuộc, cho dù tiếp được mà còn sống, bọn họ cũng chỉ là vì tông môn đem về một tòa địa mạch nguyên khí, mà bọn họ không chừng cũng bị phế sạch, còn dùng gì nữa?

Mà nếu tiếp không nổi liền tử vong.

Loại chuyện ngu xuẩn này, ai đi làm?

Lâm Phong nhìn Nguyệt Thiên Mệnh, hùng mạnh mà phiêu nhiên, Nguyệt Thiên Thần cũng không có loại ngạo khí vô địch khắp thiên hạ này. Đậy mới là thiên tài đệ tử chân chính của Nguyệt gia, không phải là người mà Nguyệt Thiên Thần có thể so sánh được. Nguyệt Thiên Thần so với Nguyệt Thiên Mệnh thì giống như thằng hề, căn bản là không thể đánh đồng.

- Các ngươi đã không dám thì không nên nói địa mạch nguyên khí là bảo bối của các ngươi nữa.

Lão già tóc bạc nhìn thấy đám người Tật Phong trầm mặc không nói, thản nhiên nói một câu, khóe mắt đám người Tật Phong co giật lại không nói nên lời.

- Nguyệt gia chủ ức hiếp tiểu bối Vạn Thú môn ta, ngươi không biết là có điểm quá mức sao?

Lúc này, phía xa xa truyền đến một thanh ấm, ánh mắt đám người đảo qua, lại chậm chạp không thấy có người tới, trong lòng không khỏi nghiêm nghị, người này nói chuyện không biết có cách bọn họ xa lắm không.

Cuối cùng, một cơn lốc bắt đầu khởi động, thiên địa biến sắc, một cỗ khí điên cuồng lưu chuyển trong không gian, một hàng bóng người xuất hiện ở bầu trời phương xa.

Ở không gian phía trước là một con yêu thú dữ tợn khủng bố. Bộ mặt dữ tợn không ra hình thù, dường như đều là sẹo lồi, mà nó lại còn có một đôi cánh chim thật lớn, lúc này đang vỗ mạnh, tạo nên một trận gió.

Mà trên lưng yêu thú còn có hai bóng người, người cầm đầu là một trung niên, bộ mặt uy nghiêm, ngồi phía trước yêu thú.

Ở bên cạnh hắn có một người đang đứng, ánh mắt lạnh lùng.

Nhìn thấy người này, con ngươi Lâm Phong co rút, người đang đứng, hắn đã gặp qua. Vào cái ngày Vân Hải tông bị diệt, phó môn chủ Vạn Thú môn, Đằng Vu Sơn.

Nhớ lúc ấy, thê tử sư tôn của Văn Nhân Nham dùng mạng của mình, giết tọa kỵ mãng xà của hắn, mới khiến Bắc lão có thể thành công mang Lâm Phong bỏ chạy.

Nếu hắn là phó môn chủ, như vậy không thể nghi ngờ, người trung niên ngồi trên yêu thú kia nhất định là môn chủ Vạn Thú môn.

Phong ấn núi Cửu Kiếm vỡ vụn, ma kiếm xuất khiếu, người Nguyệt gia và người Vạn Thú môn đều tới rồi.

- Nếu là ta ức hiếp tiểu bối Vạn Thú môn, bọn họ còn có thể sống đến bây giờ?

Lão già tóc bạc cũng không thèm liếc người Vạn Thú môn một cái, lão sớm đã biết đối phương đến đây, nhưng như vậy thì làm sao?

Một tòa địa mạch nguyên khí, mặc dù ở đây rất nhiều người xem là bảo vật vô giá, nhưng trong mắt lão lại không quá quý giá không thể so sánh với ma kiếm. Hiện tại lão thực ra muốn biết, ma kiếm đã rơi vào trong tay ai?

Không ai lại phản bác lời lão già tóc bạc nói, gia chủ Nguyệt gia muốn giết vài tên vãn bối, dễ dàng, nhưng mà lão khinh thường làm loại chuyện này.

- Hừ, Vu Thanh ngươi tiếp một chiêu của Nguyệt Thiên Mệnh, nhìn xem đệ nhị công tử có danh xứng với thực hay không.

Môn chủ Vạn Thú môn lãnh đạm nói, Vu Thanh, một trong bát đại công tử, xếp hạng thứ ba, phía trước Đoàn Vô Nhai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.