Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 377: Muốn Giết Lâm Phong



Bát đại công tử, đệ nhị Nguyệt Thiên Mệnh và đệ tam Vu Thanh đồng thời xuất hiện, tuyệt đối là cơ hội hiếm có. Rất nhiều ánh mắt nhìn hai người, trong mắt đều hiện ra ý chờ mong. Bát đại công tử, bất kỳ người nào cũng là nhân vật thiên kiêu, hơn nữa lại là hai trong số ba người ưu tú nhất.

Vu Thanh khoác áo choàng đen, trông rất khó coi, xấu xí, giống như một dã thú, nhất là thời điểm ánh mắt gã nhìn chằm chằm Nguyệt Thiên Mệnh, trong đôi mắt hào quang càng hiện lên vẻ yêu quái.

Ngược lại ánh mắt của Nguyệt Thiên Mệnh rất bình tĩnh, không giống như Vu Thanh, thả ra sắc bén, thú tính, giống như muốn đem Nguyệt Thiên Mệnh xâu xé.

- Không biết đệ nhị và đệ tam trong Bát đại công tử là cảnh giới gì?

Trong lòng Lâm Phong thầm nhủ, Đoạn Vô Nhai xếp thứ tư, cũng đã hùng mạnh như vậy rồi. Hai người này chắc không yếu hơn so với Đoàn Vô Nhai đâu. Còn có thái tử điện hạ thần bí vô đạo như đồn đãi, không biết hắn mạnh đến cỡ nào.

- Nếu muốn xem Thiên Mệnh hữu danh vô thực hay không, một chiêu làm sao đủ. Nếu Đằng môn chủ đồng ý, để cho bọn họ quyết chiến đi, một người chết thì tính là kết thúc. Nguyệt Thiên Mệnh không đánh lại, Nguyệt gia ta cũng không nhúng tay vào, Vu Thanh đánh không lại, Vạn Thú môn các ngươi cũng không được nhúng tay vào.

Lão già tóc bạc mặt không biểu tình, thản nhiên nói một tiếng, khiến mọi người đều hoảng sợ.

Để Nguyệt Thiên Mệnh và Vu Thanh sinh tử chiến.

Thật quá tự tin, lão già tóc bạc đối với Nguyệt Thiên Mệnh có tự tin tuyệt đối, Nguyệt Thiên Mệnh có thể giết chết Vu Thanh.

Người của Vạn Thú môn, có dám hay không?

Ánh mắt mọi người đều rơi vào người môn chủ Vạn Thú môn, chỉ thấy khóe miệng lão hơi co quắp, thật ác độc, lại muốn Nguyệt Thiên Mệnh và Vu Thanh sinh tử chiến.

Tuy rằng lão rất xem trọng thực lực của Vu Thanh, chân chính là thiên tài quái vật, so với thiên phú của mình đều mạnh hơn rất nhiều, tương lai, lão cũng tính toán đem vị trí môn chủ cho Vu Thanh. Nhưng lão đối với thực lực bây giờ của Nguyệt Thiên Mệnh cũng không biết rõ ràng, chỉ biết mấy năm nay, hắn vẫn không ở Tuyết Nguyệt, ai cũng không biết lần trở về này hắn đạt tới tu vi gì. Lão không dám đánh cuộc.

- Đằng Vu Yêu, ngươi có dám không?

Ánh mắt lão già tóc bạc nhìn qua, lần đầu tiên, nhìn thẳng môn chủ Vạn Thú môn, Đằng Vu Yêu, đầu đầy tóc bạc lại bay bay, không gió mà bay.

- Đằng Vu Yêu, ngươi có dám không?

- Đằng Vu Yêu, ngươi có dám không?

Trong không gian có hai giọng nói vọng lại, rung động lòng người.

Đằng Vu Yêu trầm mặc, lão dám? Lão thật sự là không dám. Vu Thanh là được lão nhặt đem về từ trong Yêu Thú Sâm Lâm từ nhỏ, được lão thu làm nghĩa tử, lão vẫn luôn coi Vu Thanh là con mình, để lão dùng mạng của Vu Thanh đánh cược với Nguyệt Thiên Mệnh, lão sao có thể làm được.

- Hiện giờ Tuyết Nguyệt biến động bất ngờ, đem xếp hạng của Bát đại công tử sắp xếp lại, Nguyệt Thiên Mệnh và Vu Thanh ai mạnh ai yếu, sớm muộn gì cũng thấy rõ ràng, ta cần gì phải đánh cược với ngươi.

Đằng Vu Yêu chậm rãi nói, khiến đám người lộ ra vẻ thất vọng, xem ra tranh đấu giữa Nguyệt Thiên Mệnh và Vu Thanh tạm thời sẽ không xảy ra rồi.

Lão già tóc bạc chưa hề nhìn lướt qua Đằng Vu Yêu một cái, thản nhiên nói:

- Chỗ địa mạch nguyên khí này, cách Nguyệt gia ta gần nhất, ta muốn.

Vừa dứt lời, những người Nguyệt gia xung quanh ông ta hiện lên, chiếm lấy các nơi địa mạch nguyên khí, dường như địa mạch nguyên khí này hẳn là của Nguyệt gia rồi, những người khác không thể đoạt được.

Trong bình tĩnh mang theo hống hách, trong nội liễm ẩn chứa sắc bén, đây là gia chủ Nguyệt gia. Nguyệt gia tuy rằng thần bí, rất ít cũng người bên ngoài tranh đấu, nhưng không tranh giành không có nghĩa là không thể tranh. Thời điểm bọn họ tranh giành thì không quan tâm bất cứ kẻ nào. Ngay trước mặt môn chủ Vạn Thú môn, đem địa mạch nguyên khí mà người Vạn Thú môn phát hiện trước, chiếm đoạt, về phần tiếp theo, người Vạn Thú môn muốn như thế nào, thì tùy ý, Nguyệt gia không quan tâm.

Lâm Phong nhìn lão già, đầu tóc bạc bay bay, trong lòng sinh ra vài tia cảm thán.

Đây là thực lực, nếu thực lực Lâm Phong hắn so với Nguyệt gia còn hùng mạnh hơn, khi hắn phát hiện địa mạch nguyên khí, ai dám đến đoạt, ta chỉ có một người chiếm lấy, ai dám nói một câu.

Bởi vì thực lực hắn yếu, cho nên người khác phát hiện sau, cũng dám cùng hắn cướp đoạt. Thậm chí người của Vạn Thú môn sau khi phát hiện, lại còn muốn hắn giao ra nhẫn trữ vật, nếu không liền giết hắn. Đây là ân huệ, một ân huệ nực cười.

Tất cả vẫn là dựa vào thực lực.

Trong mắt đám người Vạn Thú môn lộ ra vẻ tức giận, đáng giận, người Nguyệt gia quá ghê tởm, đây là đang coi thường Vạn Thú môn bọn họ, không để mắt Vạn Thú môn bọn họ một chút.

- Nguyệt Thanh Sơn.

Ánh mắt Đằng Vu Yêu lạnh lùng nhìn chằm chằm lão già tóc bạc, họ tên của lão là Nguyệt Thanh Sơn, thậm chí có rất ít người biết tên này.

- Ta nói, địa mạch nguyên khí này gần Nguyệt gia ta nhất, đây là của Nguyệt gia ra, còn cần ta lặp lại sao?

Nguyệt Thanh Sơn hoàn toàn không để ý đến phẫn nộ của Đằng Vu Yêu, vung tay áo, quát lạnh một tiếng, lão vốn bình tĩnh, trên người lần đầu thả ra khí thế sắc bén, mạnh liệt.

Không gian nhất thời trở nên yên tĩnh, không có người nói chuyện, trong yên tĩnh mang theo áp lực.

Khóe miệng Lâm Phong nở nụ cười, người của Vạn Thú môn đoạt địa mạch nguyên khí mà hắn phát hiện ra, mà Nguyệt gia lại đoạt địa mạch nguyên khí từ Vạn Thú môn, thật đúng là nhân quả tuần hoàn.

- Thanh Sơn, huynh thật nóng tính.

Lúc này ở xa xa lại có một giọng nói truyền tới, lập tức liền hiện ra đám người đang đạp bước trên không mà tới. Những người này, từng người một dưới chân đều đứng trên chân nguyên, đội hình hoàn toàn do cao thủ Huyền Vũ cảnh tạo thành.

Người Vũ gia, là Vũ gia tới rồi, thật đúng là náo nhiệt a. Đây là ba thế lực lớn ở nơi này, đều là thực lục đứng đầu trong Hoàng thành, bọn họ có thể làm cho cả Hoàng thành rung chuyển.

Rất nhanh, đoàn người Vũ gia đã đi tới nơi địa mạch nguyên khí. Nhìn những người này, trong mắt Lâm Phong hiện lên tia sáng lạnh, Vũ gia và Lâm Phong hắn có thù hận lớn nhất.

Hơn nữa, hắn đã giết Vũ Thiên Hành của Vũ gia, cũng là nguyên nhân khiến tam gia Vũ gia chết. Chỉ sợ hiện giờ Vũ gia rất muốn lấy mạng hắn, lần này người Vũ gia tới cũng đều là cường giả cao nhất trong Vũ gia. Người đàn ông trung niên cầm đầu, rõ ràng là gia chủ Vũ gia đương nhiệm, Vũ Lưu Thủy.

Trước kia, gia chủ Vũ gia Vũ Lưu Thủy cùng gia chủ Nguyệt gia Nguyệt Thanh Sơn được người gọi là Thanh Sơn Lưu Thủy, chỉ là bây giờ bọn họ đều rất ít lộ diện, thậm chí Thanh Sơn Lưu Thủy cũng cực ít người nhắc tới.

Lâm Phong đứng ở đó, rõ ràng cảm thấy Vũ Lưu Thủy trong lúc vô ý, ánh mắt lướt nhìn qua hắn mang theo băng hàn lạnh thấu xương.

Nhưng từ đầu đến cuối, trong mắt Vũ Lưu Thủy đều ẩn chứa ý cười nhạt.

- Đằng huynh, đây là ngươi không đúng, Nguyệt gia cư trú ở Cửu Long sơn mạch, vùng phụ cận nơi này, tất nhiên sẽ phát hiện ra địa mạch nguyên khí này trước. Một khi đã như vậy, địa mạch nguyên khí này tự nhiên thuộc về Nguyệt gia mới đúng.

Vũ Lưu Thủy cười nhạt nói, khiến cho đoàn người ngẩn người.

Lời Vũ Lưu Thủy.... đây không phải là càng kích thích Đằng Vu Yêu phẫn nộ sao. Địa mạch nguyên khí này do Vạn Thú Mộn bọn họn phát hiện sớm hơn Nguyệt gia.

- Địa mạch nguyên khí này là đệ tử Vạn Thú môn ta phát hiện ra trước đấy.

Quả nhiên, Đằng Vu Yêu lạnh nhạt nói, trong giọng nói lộ ra tức giận.

- Ách...

Vũ Lưu Thủy dường như phi thường kinh ngạc, lập tức run run, mỉm cười nói:

- Đúng, là Vũ mỗ nói sai.

Nguyệt Thanh Sơn cười lạnh, quét mắt nhìn Vũ Lưu Thủy cùng Đằng Vu Yêu một cái:

- Ta nhắc lại lần cuối cùng, chỉ có lần này, nguyên khí đại mạch từ giờ bắt đầu thuộc về Nguyệt gia ta.

Vũ Lưu Thủy không thèm để ý nói:

- Vũ mỗ tới trễ nhất, tự nhiên sẽ không đoạt địa mạch nguyên khí, điểm ấy, Thanh Sơn huynh cứ yên tâm đi, tuy nhiên ở trong này ta cũng cần giết một người.

Vũ Lưu Thủy nói rất âm hiểm, hắn tới trễ nhất, sẽ không đoạt địa mạch nguyên khí, không phải là ám chỉ Đằng Vu Yêu có khả năng đoạt thì phải đoạt.

- Ngươi muốn giết ai?

Nguyệt Thanh Sơn hỏi.

- Hắn.

Ngón tay Vũ Lưu Thủy chỉ hướng Lâm Phong, trong ánh mắt hiện lên sát ý.

- Người này giết ngũ đệ tử của ta, hại chết Tam đệ của ta, ta nhất định phải giết hắn.

Lúc Vũ Lưu Thủy nói chuyện là nhìn Nguyệt Thanh Sơn.

Nguyệt Thanh Sơn nhướng mày, xem ra Vũ Lưu Thủy cũng biết. Tuy nhiên lấy thế lực Vũ gia nếu là thật sự muốn tra Lâm Phong, có thể đem mọi thứ điều tra ra cũng không có gì là lạ.

- Hắn là Lâm Phong?

Đằng Vu Yêu nghe thấy Vũ Lưu Thủy nói, ánh mắt kinh ngạc, Lâm Phong gần đây ở hoàng thành danh tiếng cũng không nhỏ.

- Đúng.

Vũ Lưu Thủy khẽ gật đầu, khiến ánh mắt Đằng Vu Yêu lộ ra một tia sát khí lạnh lùng.

- Vừa vặn người này giết người của Vạn Thú môn, ta cũng muốn giết.

Nghe thấy lời hai người nói, mọi người đều hoảng sợ, nhìn về phía Lâm Phong.

Hai đại thế gia bọn họ đều muốn giết, lấy mạng Lâm Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.