Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 381: Vu Yêu Chi Hồn



Lâm Phong, hắn làm sao làm được? Không ai biết được, họ chỉ cảm giác được một chút khí tức tịch diệt, đợi đến khi ánh tím mênh mông biến mất, theo đó biến mất, còn có cả người yêu tê.

Mọi người đều lặng lẽ, yên tĩnh, mà lại áp lực, đám người của Vạn Thú môn nhìn chằm chằm Lâm Phong, sát khí không ngừng lóe lên trong mắt họ.

- Ta đi giết hắn.

Trong mắt Vu Thanh lóe lên thú tính, sải bước tới trước, muốn đi về phía Lâm Phong.

- Đợi đã.

Đằng Vu Yên khẽ quát, khiến Vu Thanh dừng bước, quay đầu nhìn về Đằng Vu Yêu.

- Không cần ngươi đi.

Đằng Vu Yêu lắc đầu với Vu Thanh, ngăn cản gã đi giết Lâm Phong. Độc Nhãn cũng bị Lâm Phong giết rồi, Vu Thanh đứng thứ ba trong bát đại công tử tự xuất thủ giết Lâm Phong, không bằng nói với tất cả mọi người, Vạn Thú môn bọn họ, ngoài Vu Thanh ra, không một đệ tử nào có thiên phú ưu tú một chút, giết một Lâm Phong mà cũng phải để Vu Thanh ra tay mới được.

Quay đầu lại, ánh mắt Đằng Vu Yêu rơi trên người một thanh niên, thanh niên này có phần giống Đằng Vu Yêu, là con ruột của Đằng Vu Yêu, Đằng Vu Chân.

Đằng Vu Chân dù không phải một trong bát đại công tử, nhưng nghe nói thực lực của hắn hôm nay đã có thể bước vào hàng ngũ bát đại công tử rồi, thực lực không hề tầm thường.

Càng khiến người ta kiêng kỵ chính là, Vu Chân kế thừa Vũ hồn hùng mạnh của Đằng Vu Yêu.

- Vu Chân, con đi giết hắn.

Đằng Vu Yêu lạnh nhạt mở miệng, khiến ánh mắt mọi người ngưng lại, Đằng Vu Chân lên, lần này Lâm Phong sợ là lành ít dữ nhiều thực rồi.

- Vâng.

Vu Chân gật đầu, bước ra từng bước, ánh mắt rơi trên người Lâm Phong.

- Đôi mắt kia thực quỷ dị.

Lâm Phong nhìn Vu Chân, chỉ thấy đôi mắt của hắn đen trắng rõ ràng, cực kỳ quỷ dị.

- Vạn Thú môn, đây là cậy đông hiếp yếu sao?

Nguyệt Thanh Sơn lạnh nhạt mở miệng, trong lời nói mang theo vài phần châm biếm.

- Thực lực của Vu Chân và Độc Nhãn tương đương, cũng là Huyền Vũ cảnh tầng ba, Lâm Phong hắn có thể giết được Độc Nhãn, ta để Vu Chân đấu với hắn, chẳng lẽ có chuyện sao?

Đằng Vu Yêu ánh mắt lạnh lùng, nhàn nhạt đáp lại. Nguyệt Thanh Sơn hừ lạnh một tiếng, chẳng qua, đúng lúc này, Lâm Phong vẫn yên lặng đã mở miệng rồi.

- Hắn muốn giết ta, thì để hắn tới đi.

- Hử?

Mọi người nghe được lời nói của Lâm Phong thần sắc hơi ngưng lại. Lâm Phong đúng là to gan, giết Độc Nhãn, còn muốn đấu với Vu Chân. Tuy nói là tu vi cảnh giới của Vu Chân tương đương với Độc Nhãn, nhưng thực lực của hắn khẳng định cường hãn hơn Độc Nhãn nhiều, nếu không Đằng Vu Yêu cũng sẽ không để hắn ra đối phó Lâm Phong.

Nguyệt Thanh Sơn liếc nhìn Lâm Phong một cái, tính cách tên này, lại có chút giống như cha hắn.

Vu Chân bước ra, đến trước mặt Lâm Phong, đôi mắt chậm rãi mở ra, ánh sáng yêu dị chói mắt, chấn nhiếp tâm thần, dường như lôi kéo cả linh hồn của Lâm Phong.

- Ánh mắt hắn, thật kỳ lạ.

Lâm Phong cau mày, lúc này hắn có thể khẳng định, ánh mắt của Vu Chân rất quỷ dị, phải cẩn thận.

- Thực lực của ngươi không tệ, lại có thể đánh bại Độc Nhãn! Nhưng, đắc tội với Vạn Thú môn, cho dù thực lực của ngươi mạnh hơn nữa, kết cũng cuối cùng vẫn là tử vong.

Vu Chân bình tĩnh nói, trường bào màu đen không gió tự động, theo đó từ trên người hắn bay lên phất phới, lộ ra thân thể hắn hoàn toàn không rắn chắc, thậm chí còn có phần mỏng manh.

- Đánh đi.

Lâm Phong chỉ đáp lại hai chữ, nhiều lời vô ích, chỉ có đấu.

Thân thể Vu Chân di chuyển, thân hình mỏng manh lại mang theo từ trận gió rít, đến trước người Lâm Phong, hắn nhìn thẳng vào mắt Lâm Phong, nói:

- Nhìn vào ta.

Lâm Phong nhìn chằm chằm Vu Chân, đồng tử run rẩy, tâm thần có chút ngưng đọng, dường như linh hồn sắp bị kéo đi.

Lập tức, Lâm Phong cũng cảm giác được một cỗ lực lượng cuồng bá, hướng về phía mình, không khỏi sắc mặt biến đổi.

Thân như ảo ảnh, thân thể Lâm Phong nhanh chóng lùi lại, một cơn gió cuồng bá quét qua trước ngực hắn, khí tức âm lãnh trực tiếp xông vào thân thể hắn, khiến Lâm Phong rùng mình một cái, thực lạnh.

Lùi về sau hơn trăm mét, Lâm Phong nhìn thẳng thân hình Vu Chân ở đối diện, người này, cách di chuyển khác hẳn Độc Nhãn.

Độc Nhãn cương mãnh bá đạo, lấy lực giành chiến thắng, mà Vu Chân lại âm độc lạnh lẽo, hơn nữa ánh mắt ngụy dị, so với Độc Nhãn còn nguy hiểm hơn nhiều.

- Đằng Vu Yêu, con trai ngươi mạnh hơn đệ tử Vạn Thú môn nhiều. Vu Yêu Chi Hồn này, lấy đi tâm phách người ta, ảnh hưởng linh hồn con người, còn có thể khống chế yêu thú. Ngươi để Vu Chân đi đối phó thiếu niên này, quả thực là xem trọng hắn mà.

Nguyệt Thanh Sơn nhàn nhạt nói, dường như là đang khích lệ Vu Chân, nhưng trên thực tế là đang nhắc nhở Lâm Phong.

Vu Yêu Chi Hồn là Vạn Thú môn chung cực chi hồn, linh hồn không kiên định, rất dễ dàng bị trực tiếp rút ra, theo đó dễ dàng bị đánh chết.

Lâm Phong vừa rồi có thể trong nháy mắt ngắn ngủi thoát ra, tránh khỏi công kích của Vu Chân, có thể thấy linh hồn chi lực của Lâm Phong không yếu.

- Hừ!

Đằng Vu Yêu lạnh lùng liếc nhìn Nguyệt Thanh Sơn, lão tất nhiên nghe ra được Nguyệt Thanh Sơn cố ý nói ra, để Lâm Phong chú ý.

Lâm Phong thì lại liếc Nguyệt Thanh Sơn một cái, không rõ vì sao lão mấy lần giúp mình.

Thấy Nguyệt Thanh Sơn cũng nhìn mình, Lâm Phong mỉm cười gật đầu với lão. Một màn này, khiến trong lòng Nguyệt Thanh Sơn có chút rung động, trong đôi mắt lay động thoáng chút gợn sóng.

Một giọt máu đào hơn ao nước lã, Lâm Phong, dù sao cũng là con trai của đứa con gái mà lão yêu thương nhất, cho dù lão hận, nhưng lại không thể buông xuống hết thảy, mới không nhịn được mở lời nhắc nhở.

Lão hận phụ thân Lâm Hải của Lâm Phong, khiến quan hệ giữa lão và con gái tan vỡ, nhưng cháu ngoại Lâm Phong có tội tình gì.

Lâm Phong có lẽ cũng không hề biết một ánh mắt đơn giản của hắn lại khiến trong lòng một ông lão tóc bạc đã lâu không rung động xuất hiện rất nhiều suy nghĩ.

Không chỉ có Lâm Phong khó hiểu, trừ một vài người Vũ gia và hai người Nguyệt gia ra, những người khác cũng không hiểu, vì sao gia chủ Nguyệt gia thần bí lại mấy lần giúp đỡ Lâm Phong.

Vu Chân nhìn thoáng qua Nguyệt Thanh Sơn, ánh mắt lúc quét qua, khóe miệng hắn lộ ra một tia cười âm lãnh, nhắc nhở Lâm Phong thì thế nào? Vẫn giết như thường.

- Lâm Phong, nhìn đây.

Giọng nói Vu Chân mờ ảo, mà Lâm Phong lúc này, há lại để ý đến hắn, đôi mắt trực tiếp nhắm lại, cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, ý thức nhạy cảm cảm thụ toàn bộ mọi thứ xung quanh một cách rõ ràng.

- Hử?

Vu Chân cau mày, cười lạnh:

- Ngươi cho rằng, cứ như vậy là được sao?

Nói rồi, thân thể Vu Chân chậm rãi tiến tới, từng đợt khí tức thần bí lan tới Lâm Phong, khiến thân thể Lâm Phong run động. Quả nhiên, dù là dùng Thiên Nhân Hợp Nhất chi cảnh để cảm thụ mọi thứ xung quanh, cũng sẽ cảm nhận được đôi mắt yêu dị của đối phương, chịu ảnh hưởng của đối phương.

- Ngươi muốn giết ta, vậy thì đến đi.

Lâm Phong lạnh nhạt nói, thân thể hắn đột nhiên bay lên trên trời, hóa thành một mũi tên, bắn về phía xa.

Một màn này khiến mọi người sửng sốt, Lâm Phong, muốn chạy trốn sao?

- Đuổi theo!

Vạn Thú môn có người muốn đuổi theo, lại nghe Đằng Vu Yêu nhàn nhạt nói:

- Không cần để ý đến chúng, đứng ở đây là được rồi.

- Môn chủ?

Có người lộ vẻ khó hiểu, Lâm Phong muốn chạy, cũng không để ý?

- Hắn trốn không thoát, Vu Chân sẽ mang đầu hắn về đây.

Đằng Vu Yêu tự tin nói. Thân hình Vu Chân mờ ảo, cũng đuổi về phía xa, truy sát Lâm Phong.

Nghe được lời của Đằng Vu Yêu, người của Vạn Thú môn đều gật đầu, không sai, Vu Chân nhất định có thể giết được Lâm Phong, xách đầu Lâm Phong trở về.

- Nếu môn chủ đã nói vậy, vậy người Vũ gia ta cũng ở đây đợi Vu Chân xách đầu Lâm Phong trở về.

Vũ Lưu Thủy nhàn nhạt cười nói.

Mà về phía Nguyệt gia, người trung niên bên cạnh Nguyệt Thanh Sơn nhìn Nguyệt Thanh Sơn một cái, chỉ thấy ánh mắt Nguyệt Thanh Sơn lấp lánh, dường như đang suy nghĩ.

Một lát sau, Nguyệt Thanh Sơn liếc mắt về phía Lâm Phong rời đi một cái, lại khôi phục bình tĩnh, không hề động. Tất cả, phải dựa vào bản thân Lâm Phong.

Người của mấy thế lực lớn không động, những người khác chạy tới đây tự nhiên cũng không động, trong lòng lại thầm suy nghĩ, Vu Chân, có thể mang mạng Lâm Phong về đây không?

Lâm Phong lúc này, đã chạy ra ngoài mấy dặm, thân thể không ngừng lóe lên.

Mà Vu Chân không nhanh không chậm, từ từ bước trong hư không, nhàn nhã tản bộ, bám sát Lâm Phong.

Lâm Phong chui vào trong yêu thú sơn mạch đầu với hắn? Không phải muốn chết sao!

Hắn có được Vu Yêu Chi Hồn, chỉ cần yêu thú không phải quá mạnh mẽ, cũng có thể để hắn sử dụng.

Lâu sau, Lâm Phong cuối cùng cũng dừng lại, xa như vậy, hẳn là không sai biệt lắm.

Thân ảnh lóe lên, Lâm Phong đáp xuống trên một gốc cây, quay người, lạnh nhạt nhìn Vu Chân đi tới, ánh mắt bình tĩnh, rồi lại hàm chứa vài phần lạnh lùng, chỉ không có chút sợ hãi nào.

Vu Chân hạ xuống nhánh cây đối diện với Lâm Phong, nhìn Lâm Phong bình tĩnh có phần ngạc nhiên, lập tức cười cười:

- Ngươi thực không sợ chết sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.