Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 382: Khống Chế Thú



- Ngươi cũng vậy.

Lâm Phong bình tĩnh trả lời, khiến ánh mắt Vu Chân sững sờ, trong đôi mắt, lại tràn ra vẻ yêu dị.

Đôi mắt Lâm Phong ngưng trọng, lập tức, một cỗ khí tức hắc ám phủ xuống, đôi mắt Lâm Phong, dần dần thay đổi.

Đen nhánh vô tính mà lạnh lẽo, một đôi mắt không có bất cứ sắc thái tình cảm nào, Lâm Phong đã rất lâu không bước vào loại trạng thái hắc ám này của Thiên Chiếu Vũ hồn.

Tất cả xung quanh, đều hiện ra vô cùng rõ ràng, cũng có vài phần tương tự với Thiên Nhân Hợp Nhất chi cảnh, lại có cảm giác hoàn toàn khác hẳn.

Hắn giờ phút này, như xa cách với thế giới, thứ mà đôi mắt hắn nhìn thấy là một mảnh thế giới hắc ám, thế giới hắc ám vô cùng rõ ràng.

Đôi mắt hắc ám vô tình nhìn chằm chằm Vu Chân, lần này, Lâm Phong không tiếp tục né tránh. Lúc này, trong đầu hắn rất rõ ràng, dường như không có bất cứ thứ gì có thể ảnh hưởng đến hắn.

Vu Chân cũng nhìn thấy đôi mắt của Lâm Phong, đôi mắt không khỏi run lên, đây là một đôi mắt thế nào, lại giống như đôi mắt hắn, yêu dị đến thế.

Đôi mắt Vu Chân phát ra từng đoàn ánh sáng yêu dị, phóng về phía Lâm Phong. Song, đôi mắt hắc ám kia vẫn lạnh lùng như cũ, không hề có nửa điểm ba động, chỉ yên lặng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vu Chân, khiến Vu Chân cũng phải hơi cau mày.

Không có tác dụng, đôi mắt Vu yêu của hắn, lại không thể ảnh hưởng đến Lâm Phong.

- Không tệ, chẳng qua, thế thì đã sao?

Vu Chân lạnh lùng nói một tiếng, bước chân tới, nhẹ nhàng di động, trong nháy mắt tới trước mặt Lâm Phong. Gió lạnh lẽo thổi, âm hàn chi khí mãnh liệt dần lan ra, tiến về phía Lâm Phong, khiến thân thể Lâm Phong hơi lạnh lẽo, thân hình trong chớp mắt lui về phía sau. Vu Chân này, không biết tu luyện công pháp gì, lại có thể lạnh đến thế.

- Lui?

Khóe miệng Vu Chân mang vẻ lạnh lùng, thân ảnh tung bay, bám sát theo thân thể Lâm Phong, âm sát chi phong không ngừng thổi tới, nơi nào chưởng phong đi qua, từng gốc đại thụ trực tiếp bị một tầng âm hàn chi ý bao bọc, phủ lên một tầng sương lạnh, lập tức héo úa.

- Thực nhanh!

Vu Chân như hình với bóng, khiến Lâm Phong nhận lấy áp lực thực lớn, cỗ âm sát chi phong này, rất độc.

Chân nguyên chi kiếm ngưng hình, Dương Hỏa chân nguyên trên người Lâm Phong lại hội tụ, chẳng qua giờ phút này Dương Hỏa chân nguyên trên người hắn, đã không còn sáng chói như lúc chiến đấu với một mắt vừa rồi nữa.

- Ngươi giết Độc Nhãn, hẳn là tiêu hao lực lượng chân nguyên rất lớn rồi.

Vu Chân cảm nhận được Dương Hỏa chân nguyên của Lâm Phong không còn chói mắt như trước, lạnh lùng cười.

- Ngươi không cần phải chối bỏ, ta tu luyện là công pháp thiếu âm, rất nhạy cảm với công pháp thiếu dương, ngươi không lừa được ta đâu.

Vu Chân tự mình bổ sung, một chưởng nhẹ bay lại đánh tới, va chạm với kiếm Lâm Phong chém ra. Trong chớp mắt kiếm quang mang theo thái dương hỏa diễm tiêu tán vô ảnh vô tung trong âm phong.

- công pháp thiếu âm, khó trách.

Lâm Phong thầm nhủ, có vẻ hiểu ra. Mộng Tình tu luyện cũng là công pháp thiếu âm, hàn ý hùng mạnh, mà Mộng Tình cũng nói, hắn hiện giờ tu luyện Đại Nhật Phần Thiên kinh, cũng mới là cấp độ công pháp thiếu dương thôi.

So sánh công pháp Vu Chân tu luyện với hắn, lại thêm cảnh giới cao hơn hắn, mạnh hơn hắn, là chuyện tự nhiên thôi.

Lại một luồng gió âm lãnh thổi qua, chưởng phong rơi trên người Lâm Phong, Lâm Phong chỉ cảm thấy cả người đông cứng, giống như hàn khí trên người Mộng Tình, rất lạnh.

Thân thể bay lùi, mà Vu Chân căn bản không có ý định buông tha hắn, vẫn bám sát hắn, âm sát chi phong không ngừng thổi tới. Tuy Lâm Phong trong trạng thái hắc ám cực kỳ mẫn cảm, hơn nữa có thể cảm nhận được mỗi cử động nho nhỏ của Vu Chân, nhưng khi âm sát chi phong liên miên không dứt, khiến hắn cảm thấy, né tránh cũng phải cố sức, giống như trước lực lượng tuyệt đối, cho dù nhìn rõ tất cả cũng không có nửa điểm tác dụng.

“Công pháp thiếu âm của Mộng Tình chủ tu hàn khí, mà công pháp thiếu âm của Vu Chân lại nghiên về tà ác, hàn ý không lợi hại như Mộng Tình, nhưng âm độc lợi hại hơn nhiều.” Đôi mắt Lâm Phong vẫn băng lãnh đen nhánh như cũ, nhưng tư duy của hắn lại vô cùng tỉnh táo, quỹ tích của Vu Chân, đều chậm rãi hiện ra trong đầu hắn. Nếu không phải như vậy, hắn sợ rằng đã sớm bị Vu Chân đánh trúng.

“Xem ra không dùng toàn lực, hôm nay khó mà chạy khỏi kiếp này.” Lâm Phong thầm than, thực lực của Vu Chân rất mạnh, hơn nữa vì giết Độc Nhãn cảnh giới Huyền Vũ cảnh tầng ba đã hao phí của hắn rất nhiều chân nguyên. Vừa rồi trong ánh tím mênh mông, hắn đã dùng Dương Hỏa chân nguyên hóa thành U Minh Chi Liên kích sát Độc Nhãn, thiêu giết sạch sẽ, ngay cả cặn cũng không còn lại, thế mới khiến hắn giờ phút này đối phó Vu Chân còn mạnh hơn cả Độc Nhãn càng cảm thấy cật lực.

Lại một kiếm chém ra, Lâm Phong xoay người nhanh chóng chạy như điên, nếu đã định toàn lực ứng phó, vậy thì cần chạy xa thêm một chút, vậy cũng không đến mức sau khi giết Vu Chân dẫn đến người của Vạn Thú Môn báo thù hắn.

Nếu khoảng cách đã đủ xa, Vu Chân lập tức sẽ chết, hắn cũng có đầy đủ thời gian rời đi.

Chưởng phong đánh tan kiếm của Lâm Phong, thần sắc Vu Chân vẫn lạnh lẽo như cũ, chạy? Trong tay hắn, Lâm Phong có thể chạy sao?

Vừa hay, có thể đến chỗ sâu trong Cửu Long Sơn Mạch chơi một chuyến, xem có thể gặp được yêu thú tọa kỵ thích hợp, hiện giờ, hắn cũng nên tìm yêu thú chân chính thuộc về hắn làm bạn rồi.

Vu Chân không nhanh không chậm, chỉ theo Lâm Phong, trong lòng có vài phần châm biếm. Trong mắt hắn, Lâm Phong đã là một người chết, là vật trong túi, không cần vội vã giết chết.

Lâm Phong cũng đoán được cách nghĩ của Lâm Phong, đôi mắt hắc ám lóe lên tia cười lạnh, cũng không vội vã bay tới. Việc này có thể tiết kiệm chân nguyên lực lượng, đồng thời hắn còn có thể thừa dịp khôi phục một chút lực lượng chân nguyên.

Vu Chân này, cũng thực tự tin.

- Ngươi chạy đủ chưa?

Hai người chạy bầu trời trong rừng rậm, Vu Chân cuối cùng lạnh nhạt mở miệng, bước chân của Lâm Phong ở phía trước nhẹ điểm, lập tức dừng lại.

Quay người, đôi mắt Lâm Phong vẫn lạnh như cũ, lạnh lẽo vô tình.

- Đủ rồi.

Lâm Phong lạnh nhạt nói:

- Nhưng mà, không phải chạy.

- Không phải chạy?

Ánh mắt Vu Chân quét quanh một vòng, chỉ thấy xung quanh, có mấy con yêu thú hùng mạnh đang hoạt động, chúng dường như chú ý đến hai nhân loại từ ngoài tới như Lâm Phong và Vu Chân, đôi mắt mang theo thú ý lạnh như băng.

- Trước khi ngươi chết, ta để ngươi xem xem cái gì gọi là Vu Yêu Chi Hồn!

Vu Chân lạnh lùng nói, lập tức sau lưng hắn, xuất hiện Vũ hồn. Vũ hồn này dường như là u linh, nhẹ nhàng lướt tới, như hư như thực, khiến người ta cảm giác không thực, nhưng trên người Vũ hồn này, lại phóng thích ra khí tức âm hàn đến cực hạn, mà hai mắt hắn, như mắt quỷ, vô cùng yêu dị.

- U Linh!

Trong đầu Lâm Phong xuất hiện một tiếng nói, Vu Yêu Chi Hồn này giống như u linh, lắc lư trong hư không, giống như một trận gió thổi là tan, mà hàn ý âm sát và đôi mắt đen trắng kia, lại khiến người rung động như thế.

- Nhìn rõ rồi, có thể trước khi chết nhìn thấy Vu Yêu Chi Hồn, ngươi có thể nhắm mắt rồi.

Giọng nói Vu Chân lạnh lẽo, theo đó đôi môi khẽ động, nhàn nhạt nói:

- Vu Yêu Chi Hồn, quang vinh của ngươi, phóng ra đi.

Lời nói của Vu Chân vừa ra, thân ảnh như u linh kia chậm rãi bay lên, bay đến trên cao, từng đoàn khí tức yêu dị từ Vu Yêu Chi Hồn từ từ tràn ra, khiến cả người Lâm Phong cứng đờ. Vu Yêu Chi Hồn kia dường như có sinh mệnh của chính mình, liếc nhìn hắn một cái, khiến hắn cảm giác giống như hồn phách sắp hỏng mất.

Nhưng, Vu Yêu Chi Hồn cũng chỉ liếc hắn một cái, lập tức vọt tới bên một yêu thú, giống như u minh bay qua, một tầng ánh sáng màu trắng âm trầm trong chớp mắt bao lấy yêu thú. Theo sau đó Lâm Phong nhìn thấy yêu thí kia dần phủ phục, ánh mắt mê ly, đến khi ánh mắt hoàn toàn rã rời, thần phục Vu Yêu Chi Hồn kia.

- Vũ hồn thực đặc biệt, đáng sợ.

Ánh mắt Lâm Phong run lên, Vu Yêu Chi Hồn này dường như là khắc tinh của yêu thú, có thể trực tiếp khống chế yêu thú.

- Gào...

Yêu thú hùng mạnh xung quanh bắt đầu chạy trốn, vu yêu này, giống như ác ma vậy, thực đáng sợ.

Linh yêu thú có trí tuệ nhất định, Huyền yêu càng vô cùng thông tuệ, chúng làm sao không nhìn ra chỗ đáng sợ của vu yêu.

- Ô ô...

Dường như có tiếng nức nở từ địa ngục truyền ra, Vu Yêu Chi Hồn lóe lên như u minh, trong chớp mắt đã tới trước mặt một con Huyền yêu chạy tương đối chậm. Đôi mắt yêu dị nhìn chằm chằm nó, khiến con Huyền yêu kia trong chớp mắt yên lặng, rất nhanh, kết cục của nó giống như con yêu thú vừa rồi, hoàn toàn mất đi tự chủ.

Hai con Huyền yêu thú, trong chớp mắt bị thuần phục.

- Vu Yêu Chi Hồn chính là Vũ hồn thượng cổ, ngươi hiện giờ đã nhìn thấy Vu Yêu Chi Hồn, chết cũng nhắm mắt được rồi.

Vu Chân nhàn nhạt nói. Lâm Phong nhìn chằm chằm hắn, lắc lắc đầu.

- Cũng chỉ hữu dụng với một chút yêu thú có hồn phách chi lực không mạnh mà thôi, mị hoặc chi thuật, không thể bước vào đại đạo.

Lâm Phong suy tính một chút, lập tức cười nói:

- Vừa hay, hôm nay ta cũng muốn để ngươi nhìn một loại Vũ hồn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.