Đoàn Phong cùng Tĩnh Vân căn bản không biết chuyện gì xảy ra, phàm là người quen biết Lâm Phong, bọn chúng đều muốn giết, thật là độc ác.
- Lâm Phong!
Phong Đình cùng lão già đều chấn động, đại ca mà Đoàn Phong luôn sùng kính treo trên khóe môi kia, lại là Lâm Phong, là thanh niên xuất hiện hôm đó.
- Những người này đều người của Vạn Thú môn!
Hai người họ đã biết rõ, ánh mắt lóe lên.
Lão già đi tới bên cạnh Phong Đình, gọi nhỏ:
- Tiểu thư!
Phong Đình ngẩn người, nhìn lão già, lộ ra chút do dự.
Nhưng cuối cùng nàng lộ ra kiên quyết, nói:
- Các vị, hai người chúng ta cũng không quen biết Lâm Phong, chỉ là tình cờ gặp phải hai người bọn họ mà thôi. Hiện giờ chúng ta liền rời đi, những chuyện này không liên quan gì tới hai người chúng ta.
- Ồ!?
Nghe được lời của Phong Đình, Đoàn Phong liền sửng sốt, lộ vẻ mờ mịt, trong lòng hắn vậy mà dường như hơi đau.
Hôm đó, khi lịch lãm trong sơn mạch, Phong Đình thiếu chút nữa đã bị hãm hiếp tập thể, là hắn đã ra tay cứu giúp, hơn nữa còn thích Phong Đình. Mấy ngày qua, hắn luôn đối tối, luôn tin tưởng Phong Đình. Nhưng vào thời khắc nguy cơ, Phong Đình lại không chút suy nghĩ mà lựa chọn rời bỏ hắn. Phong Đình vẫn luôn lợi dụng hắn, để hắn giúp nàng săn bắt thú hạch yêu thú.
Biểu hiện của Đoàn Phong, Tĩnh Vân nhìn rõ ràng, nàng khẽ lắc đầu. Đoàn Phong còn quá trẻ, không có tâm cơ, chỉ một lòng tu luyện, người sáng suốt đều nhìn ra được Phong Đình đang lợi dụng hắn.
- Đúng, chúng ta biết hai người họ không lâu, chuyện này không liên quan gì với bọn họ.
Im lặng một lúc, Đoàn Phong lại cười lên, mở miệng nói. Phong Đình kinh ngạc, nhìn sâu Đoàn Phong một cái.
Thiên phú Đoàn Phong thì không cần phải bàn, hơn nữa còn có huyết mạch Hoàng thất. Nếu không có chuyện ngày hôm nay, nàng sẽ theo cùng Đoàn Phong, dĩ nhiên, đây cũng không phải là vì yêu thích.
- Nếu gặp được thì cùng chết đi! Giết thêm hai người, chúng ta cũng không để ý!
Ngươi Vạn Thú môn lạnh lùng nói, làm cho trong lòng Phong Đình run rẩy, sắc mặt đại biến.
Vẫn muốn giết! Mặc dù nàng đã nói là chưa quen thuộc với Lâm Phong, bọn chúng vẫn muốn giết.
- Các vị, chẳng những chúng ta không quen Lâm Phong, hơn nữa còn có không ít thù hận, hận không thể giết Lâm Phong mới được. Các ngươi tội gì phải gây khó dễ cho một lão đầu cùng một thiếu nữ như chúng ta chứ.
Lão già đứng bên cạnh Phong Đình cũng mở miệng.
- Đúng, chúng ta còn có cừu hận với Lâm Phong.
Phong Đình phụ họa nói.
- Vô sỉ!
Tĩnh Vân thấp giọng mắng, nhưng Phong Đình cùng lão già kia cũng không để ý, chỉ nhìn vào nhóm người Vạn Thú môn.
Chỉ thấy tên Vạn Thú môn kia hừ lạnh một tiếng, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, nói:
- Giết hết!
Một câu lạnh băng này làm cho tâm tình Phong Đình trầm xuống. Ngay sau đó, người Vạn Thú môn đã giết tới rồi, căn bản không để nàng có thời gian suy nghĩ.
- Tĩnh Vân tỷ! Lùi về sau lưng ta!
Đoàn Phong hô một tiếng, nhưng lời hắn vừa dứt, tên cầm đầu Vạn Thú môn kia đã trực tiếp lao về phía hắn. Trong mấy người này, Đoàn Phong có Linh Vũ cảnh tầng chín, hơn nữa còn có Vũ hồn Phong Ấn Chi Môn của hoàng thất, nhất định phải có cường giả Huyền Vũ cảnh như hắn mới đối phó được, về phần những người khác thì dễ dàng giết chết.
- Đến bên cạnh ngươi! Hữu dụng sao?
Trên người tên Huyền Vũ cảnh kia, chân nguyên lực bắt đầu khởi động, mang theo khí tức dã thú. Đệ tử Vạn Thú môn đều là kẻ có được Thú Vũ hồn, tu luyện võ kỹ công pháp đều tương quan với yêu thú.
- Không hữu dụng, vậy thì đến bên ta!
Một giọng nói đột ngột vang lên, mọi người đều sửng sốt. Giọng nói này là từ bên trong rừng rậm truyền ra, mọi người quay đầu, tất cả đều trợn tròn mắt.
Một người một thú chậm rãi đi ra từ trong rừng rậm, không nhanh không chậm.
Yêu thú này vô cùng uy nghiêm, trong mắt lộ ra hung lệ, đôi cánh như ngọn lửa bốc cháy.
Về phần người kia là một thanh niên, trên mặt góc cạnh rõ ràng, lộ ra mấy phần sắc bén, hắn ngồi trên lưng yêu thú, ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi người.
- Các hạ là người phương nào? Chuyện của Vạn Thú môn ta, hi vọng các hạ không nên nhúng tay!
Tên cầm đầu nhìn một người một thú, ánh mắt lộ ra cánh giác, thanh niên này tuyệt không phải là kẻ tầm thường, hơn nữa, yêu thú kia lại có mấy phần tương tự với thượng cổ mãnh thú Cùng Kỳ.
Đoàn Phong cùng Tĩnh Vân nhìn thấy được Lâm Phong, trong lòng nhất thời trở nên nhẹ nhõm. Nếu Lâm Phong đã xuất hiện, chuyện gì cũng thành không.
Duy chỉ có Phong Đình cùng lão già là trở nên phức tạp.
- Lâm Phong đại ca!
Đoàn Phong khẽ cười, một tiếng nói này của Đoàn Phong làm cho mọi người khựng lại.
Lâm Phong! Thanh niên này là Lâm Phong, vậy mà bọn chúng lại đụng phải chính Lâm Phong.
- Các ngươi muốn giết ta, còn muốn giết người quen biết với ta. Nhưng ngay cả ta là ai cũng không biết, nực cười.
Cùng Kỳ chậm rãi đi tới, Lâm Phong từ trên lưng nó nhảy xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn mấy người Vạn Thú môn. Những kẽ này, ngay cả tư cách tham dự tranh đoạt địa mạch nguyên khí lần trước cũng không có, chỉ là mấy tên có tu vi yếu nhất, vì vậy mới không thể nhận ra hắn.
Sắc mặt người của Vạn Thú môn trở nên khó coi, tiến thối lưỡng nan, bọn chúng đã nghe qua sự lợi hại của Lâm Phong. Ngay cả Độc Nhãn cũng không thể đối phó được Lâm Phong, bị hắn giết chết, huống chi là mấy người bọn chúng, còn chưa đủ cho người ta nhìn.
- Người các ngươi phái đi Thiên Nhất học viện có thực lực thế nào?
Lâm Phong nhìn tên cầm đầu, lạnh lùng hỏi.
Sắc mặt tên này cứng đờ, im lặng không nói.
- Grào...
Một tiếng gầm thấp vang lên, sau đó, mọi người thấy yêu thú bên cạnh Lâm Phong hóa thành một tàn ảnh, thân thể biến mất trong nháy mắt.
- A...
Hai tiếng kêu thảm thiết nối tiếp vang lên, lúc Cùng Kỳ trở lại chỗ cũ thì khóe miệng đã mang theo vệt máu đỏ tươi, trong ánh mắt lộ ra hung lệ, làm cho người ta nhịn không được mà run rẩy.
Đã có hai tên Vạn Thú môn đã bị cắn đứt cổ, nằm xoài trên mặt đất, không còn chút sinh khí nào.
Tất cả mọi người đều kinh hãi tột độ, trợn mắt nhìn yêu thú Cùng Kỳ. Lúc này, Cùng Kỳ lại tràn ngập hung lệ như vậy.
- Mãnh thú, đây là yêu thú gì?
Mọi người âm thầm suy đoán, Cùng Kỳ chính là thượng cổ mãnh thú, cực kỳ thưa thớt, trong những người này, chưa có ai có thể gặp qua.
Duy chỉ có tên cầm đầu Vạn Thú môn kia mới tình cờ nhìn thấy hình vẽ mãnh thú Cùng Kỳ trong sách cổ một lần. Hắn có cảm giác có mấy phần tương tự, yêu thú trước mắt giống như Cùng Kỳ, cũng có chút giống với Xích Diễm Ma Sư, là tọa kỵ của Cuồng Sư bây giờ.
- Nói cho ta biết!
Lâm Phong nhìn chằm chằm tên cường giả Huyền Vũ cảnh, ánh mắt lạnh lùng làm cho tên này nhìn không được mà run lên. Nếu hắn không nói cho Lâm Phong, nói không chừng, con mãnh thú kia sẽ chụp về phía hắn.
- Nói cho ngươi biết thì ngươi có thể để chúng ta đi chứ?
Tên này im lặng chốc lát, sau đó nhìn Lâm Phong nói.
- Grào...
Lại một tiếng gầm nhỏ, yêu thú Cùng Kỳ lần nữa hóa thành tàn ảnh.
Tên cường giả Huyền Vũ cảnh kia trở nên hoảng hốt, chân nguyên lực bắt đầu khởi động, song, chính lúc này, Cùng Kỳ đã nhào tới trước người hắn.
- Phụt...
Vòi màu phụt ra, mọi người kịch liệt run rẩy, đã chết! Tên cường giả Huyền Vũ cảnh kia, trong nháy mắt đã bị Cùng Kỳ giết chết, cổ cũng bị cắn đứt, nhìn thấy mà giật mình.
Cùng Kỳ chậm rãi bước đi, trong ánh mắt vẫn tràn đầy hung quang chấn động lòng người như trước. Nơi ánh mắt Cùng Kỳ đảo qua, tất cả đều cúi đầu, không dám nhìn lại.
Yêu thú này thật là đáng sợ!
Cường giả Huyền Vũ cảnh cũng bị giết chết trong chớp mắt, huống chi là bọn họ.
- Ngươi nói!
Lâm Phong lại nhìn về một tên khác, làm cho tên này kịch liệt run rẩy.
- Rất nhiều cường giả Huyền Vũ cảnh đều đi, lợi hại nhất thì có cảnh giới Huyền Vũ tầng ba, người có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng hai và tầng một cũng có khoảng mười vị.
Người này run rẩy nói, thân hình không ngừng đung đưa, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về Cùng Kỳ.
- Hơn mười tên cường giả Huyền Vũ cảnh, Huyền Vũ cảnh tầng ba cũng có vài tên.
Lâm Phong càng ngày càng lạnh lùng, bọn chúng đã chỉ đích danh các nàng Mộng Tình, như lời bọn chúng đã nói, người quen biết cùng Lâm Phong hắn đều phải chết.
- Vạn Thú môn!
Lâm Phong băng hàn phun ra mấy chữ, sau đó lại quát lên: