Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 412: Thanh Kiếm Màu Đen



Thoáng chốc một ngày nữa lại trôi qua, cơn lốc sát khí vẫn như trước, thậm chí càng lúc càng mạnh, lấy trang viên Đào Hoa lâm kia làm trung tâm, không ai dám tới gần.

Từ xa, đám người Thiên Nhất học viện vẫn không bỏ đi mà kinh ngạc nhìn những sát khí thổi quét khắp trời đất, thật là đáng sợ. Viện trưởng Yên Vũ Bình Sinh của bọn họ không biết là đang tu luyện công pháp gì mà sát khí lại kinh khủng đến vậy, dường như mà muốn giết hại hết sinh linh trong trời đất này.

Mọi người sao biết được vị viện trưởng hùng mạnh Yên Vũ Bình Sinh của bọn họ lúc này sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, người hùng mạnh như ông mà lúc này hơi thở cũng phập phồng bất định.

Hai ngày rồi, không ngờ tên Lâm Phong này vừa nhập định liền chẳng tỉnh lại nữa, chỉ ngồi đúng tư thế đó, nhắm mắt mắt lại. Nhưng sát phạt khí tỏa ra từ người hắn càng lúc càng đậm, càng lúc càng khủng bố.

- Lâm Phong, nếu ngươi không tỉnh lại thì ta cũng không kiên trì được nữa.

Yên Vũ Bình Sinh gượng cười đầy chua xót, thầm nói trong lòng, nhưng đôi tay ông vẫn không ngừng gẩy dây đàn, sát phạt khí tuôn ra từ mười ngón tay của ông.

Sắc trời dần tối, nhưng cơn lốc sát phạt giữa hư không lại điểm xuyết không gian, chiếu sáng cả không gian nơi đây.

Nhiều người bắt đầu về nghỉ ngơi, xem ra viện trưởng tu luyện sẽ không dừng ở hôm nay.

Trong Đào Hoa lâm, khí tức cả người Yên Vũ Bình Sinh phập phồng dữ dội, nụ cười càng lúc càng khổ sở.

- Phốc!

- Keng…

Hai âm thanh rất nhỏ vang lên trong đem khuya, còn có một vệt máu tươi văng ra, đó là máu tươi phun ra từ trong miệng Yên Vũ Bình Sinh. Không phải là ông không kiên trì, mà là đã đạt tới cực hạn, máu tươi đỏ sẫm phun lên dây đàn, một sợi cũng đứt.

Khúc tiêu sát thiên địa này mới ngừng lại, nhưng sát khí trong trời đất vẫn khiến lòng người chấn động, vô cùng đáng sợ.

Hơi thở dần bình ổn lại, Yên Vũ Bình Sinh nhìn Lâm Phong đang nhắm mắt trước mặt mình, lắc lắc đầu. Không ngờ Lâm Phong vẫn còn chưa tỉnh lại, cũng không biết khi nào mới tỉnh.

Lúc này Lâm Phong tâm không có chút tạp niệm, vạn vật gần như yên tĩnh. Trong đầu của hắn, một thanh kiếm màu đen lơ lửng ở đó.

Thanh kiếm này lại xuất hiện, nhưng khi nhìn nó, Lâm Phong lại có cảm ngộ hoàn toàn khác, hủy diệt và sát phạt, đó mới là ý chí mà thanh kiếm này chứa đựng.

Thanh kiếm chiến thần này, hắn chưa từng hiểu bao giờ, nhưng mỗi một lần cảm ngộ nó thì đều có thu hoạch rất tốt.

Nhất là lúc này, thanh kiếm màu đen này như cảm nhận được sát phạt khí trong lòng Lâm Phong, cũng tràn đầy tiêu sát vô cùng vô tận.

Xùy…xùy…

Lâm Phong mở mắt, một vệt kiếm quang thực chất phóng ra từ trong đôi mắt hắn, ẩn chứa sát phạt ý vô cùng vô tận.

- Ầm!

Một tiếng nổ vang lên, Yên Vũ Bình Sinh nhanh chóng lùi lại, chiếc ghế đá mà ông đang ngồi trực tiếp hóa thành bột mịn.

Lui này chính là lui hơn mười mét, Yên Vũ Bình Sinh cũng khá kinh ngạc. Ánh sáng sát phạt kia thật mạnh, ý chí sát phạt của Lâm Phong dường như tụ lại trong ánh mắt kia rồi đột nhiên phóng ra trong đêm tối, trông khủng bố vô cùng.

Yên Vũ Bình Sinh ngẩng đầu lên nhìn Lâm Phong, chỉ thấy Lâm Phong phóng lên cao, mà sát phạt khí vô tận kia lại chẳng thể thương tổn hắn chút nào.

Điều càng khiến Yên Vũ Bình Sinh khiếp sợ là ở trước người Lâm Phong, kiếm khí sát phạt điên cuồng ngưng tụ lại thành một thanh kiếm, thanh kiếm chân nguyên, nhưng nó lại là một thanh kiếm chân nguyên màu đen.

- Kiếm màu đen!

Yên Vũ Bình Sinh kinh ngạc nhìn thanh kiếm này, sát phạt và hủy diệt ý thật mạnh.

Víu... víu…

Kình phong đột nhiên gào thét lên, Yên Vũ Bình Sinh lại sững sờ. Lúc này sát phạt ý ở giữa hư không lại điên cuồng chui vào trong thanh kiếm màu đen, bị thanh kiếm đó cắn nuốt hết.

- Đây… Đây là?

Yên Vũ Bình Sinh không hiểu nhìn cảnh tượng trước mắt, tại sao lại như vậy, tại sao thanh kiếm màu đen này lại có thể cắn nuốt kiếm khí sát phạt trong hư không kia, khiến sát phạt ý cảnh của kiếm càng lúc càng mạnh.

Con ngươi của Lâm Phong tối đen, lạnh lẽo như băng đá, trên người tản ra sát phạt vô cùng mạnh.

Đây mới là thanh kiếm trong đầu kia, giống như U Minh hỏa diễm, mà thanh kiếm chiến thần lúc trước hắn sử dụng lại không có được tinh hoa của thanh kiếm này.

Thanh kiếm màu đen từ từ chuyển động, lơ lửng trên khoảng không trên đỉnh đầu Lâm Phong, bóng tối càng khiến nó hiển lộ ra vẻ tịch diệt.

Những người chưa bỏ đi đứng ở xung quanh thì cảm thấy cả người run rẩy, dường như có một kiếm khí sát phạt của một môn võ kỹ khủng bố đang chỉ tới bọn họ, muốn chém bọn họ ra.

Ngẩng đầu lên, đám người đó phát hiện ở trên không trung trang viên kia, kiếm quang thực chất càng lúc càng yếu, mà nơi đó như lại có một thanh kiếm, nhưng lại chẳng thể thấy được.

Quá tối, mà thanh kiếm kia lại như hoàn toàn tương dung với bóng tối này.

Mọi người chỉ có thể thấy một bóng người, dường như không phải là Yên Vũ Bình Sinh, mà là Lâm Phong.

- Không đúng, sao Lâm Phong lại ở đó được, chắc chắn là ảo giác rồi.

Mọi người lắc đầu, cố xua đuổi suy nghĩ trong đầu mình đi. Lâm Phong tuy có thiên phú dị bẩm, nhưng không thể nào có được kiếm ý sát phạt mạnh đến thế, ý cảnh này quá kinh khủng.

Không chỉ mọi người không tin, mà ngay cả Yên Vũ Bình Sinh cũng không thể tin nổi, trong kiếm kia… không ngờ lại có một luồng ý chí kiếm đạo, loại cảm giác này là…

Yên Vũ Bình Sinh không dám tin tưởng, cảnh giới kia ông ta vẫn luôn muốn bước vào. Yên Vũ Bình Sinh biết rõ, chỉ có bước vào tầng kia thì ông mới có thể chính thức được gọi là cường giả một phương, được xưng là tu luyện võ đạo, võ chi đạo.

- Lâm Phong, xuống đây.

Yên Vũ Bình Sinh nhìn thanh kiếm hủy diệt màu đen kia chậm rãi động, quát lên một tiếng. Âm thanh chấn động thẳng đến nội tâm Lâm Phong.

Lâm Phong chấn động cả người, lập tức khôi phục tỉnh táo.

Sao đây? Hắn đây là làm sao? Không ngờ cả người lại đắm chìm trong sát phạt của kiếm mà quên mất mình đang ở đâu, nếu không phải Yên Vũ Bình Sinh nhắc nhở một tiếng thì hắn đã chém xuống kiếm này rồi.

Thân thể khẽ run lên, thanh kiếm màu đen kia biến mất, sát phạt khí thì trực tiếp nhập vào trong cơ thể hắn. Lâm Phong lập tức hạ xuống mặt đất.

- Thầy.

Lâm Phong gọi Yên Vũ Bình Sinh một tiếng, lại thấy khóe miệng Yên Vũ Bình Sinh vẫn còn sót vệt máu mà sắc mặt ông khá tái nhợt, hắn không khỏi sửng sốt.

- Thầy, thầy làm sao vậy?

Lâm Phong nghi hoặc hỏi, nơi đây dường như không có ai làm Yên Vũ Bình Sinh bị thương, đương nhiên cũng không có ai đủ khả năng.

Yên Vũ Bình Sinh hơi ngẩn ra rồi cười khổ nhìn Lâm Phong.

- Không có gì.

Yên Vũ Bình Sinh khẽ lắc đầu, không nói gì thêm.

- Thầy, ai làm?

Lâm Phong hiển nhiên không tin lời của Yên Vũ Bình Sinh. Vị cường giả cấp bậc như Yên Vũ Bình Sinh thì sao có thể dễ dàng đổ máu, sắc mặt tái nhợt như thế này, trừ phi là bị thương không nhẹ thì mới như thế. Hơn nữa lúc này hơi thở của Yên Vũ Bình Sinh dường như không được ổn định cho lắm, thật quỷ dị.

Với thực lực khủng bố của Yên Vũ Bình Sinh, ai có thể đả thương ông như vậy chứ?

Yên Vũ Bình Sinh nhìn Lâm Phong, lắc đầu đầy bất đắc dĩ.

Trong ánh mắt Lâm Phong hiện lên vài phần quái dị, hắn như chợt hiểu ra điều gì đó.

- Thầy, là ta sao?

Lâm Phong nhìn chằm chằm Yên Vũ Bình Sinh, lần tu luyện này chính là vài ngày, ngoài hắn ra thì không có ai ở đây cả.

Thấy Lâm Phong không chịu bỏ qua, Yên Vũ Bình Sinh khẽ gật đầu.

- Lâm Phong, ngộ tính của ngươi quá khủng bố, lần đốn ngộ tu luyện này chính là hơn hai ngày, dù với tinh thần của ta cũng không thể tiếp tục đàn khúc thiên địa tiêu sát nữa, nếu ta có thể tiếp tục thì có lẽ ngươi còn có thể tiếp tục lĩnh ngộ.

Yên Vũ Bình Sinh dường như có vài phần tự trách, loại cảm ngộ của Lâm Phong này thật sự quá khó gặp, bởi vậy Lâm Phong bất tỉnh, Yên Vũ Bình Sinh mới không quản mọi thứ mà tiếp tục đánh đàn, hy vọng có thể khiến Lâm Phong có thể lĩnh ngộ thêm.

Nghe lời của Yên Vũ Bình Sinh, Lâm Phong có vài phần áy náy, cũng có cảm kích, hắn hít vào một hơi thật sâu.

Hóa ra Yên Vũ Bình Sinh bị thương là vì hắn.

Hắn và Yên Vũ Bình Sinh không thân không quen, nhưng Yên Vũ Bình Sinh lại mấy lần giúp Lâm Phong. Hiện giờ lại không ngại bị thương mà đánh đàn, chỉ vì không muốn hắn tỉnh lại từ trong ngộ đạo.

Ân đức của Yên Vũ Bình Sinh với hắn, Lâm Phong khắc trong tâm khảm.

- Thầy, cảm ơn thầy!

Lâm Phong hơi khom người với Yên Vũ Bình Sinh, hành lễ thầy trò với tất cả tình cảm phát ra từ tận đáy lòng.

Thế gian tuy vô tình, nhưng vẫn có không ít người có tình có nghĩa, nếu không thì cuộc sống chẳng phải là rất vô vị. Những người có tình có nghĩa đó, Lâm Phong sẽ quý trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.