Tuyết Nguyệt thánh viện, học viện gây chấn động một thời ở hai năm trước này, đã không gây được tiếng vang mà nó nên có.
Tuyết Nguyệt thánh viện muốn oanh oanh liệt liệt, muốn trở thành thế lực mạnh nhất Tuyết Nguyệt. Dù học viện này mời chào rất nhiều thiên tài, nhưng người có thể chân chính tỏa sáng ở hoàng thành này lại chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Hơn nữa Tuyết Nguyệt thánh viện còn mấy lần bị tên Lâm Phong, kẻ sống sót khi Vân Hải tông bị diệt môn kia, nhục nhã mấy lần. Chỉ là tên đệ tử Vân Hải tông nhưng lại khiến bọn họ mất mặt. Thậm chí trong hoàng thành này còn không ngừng có tin tức chấn động hoàng thành của Lâm Phong truyền tới, mà thánh viện lại chẳng có bất cứ chuyện gì có thể khiến lòng người chấn động.
Đương nhiên không chỉ có Tuyết Nguyệt thánh viện, trong hai năm qua, nếu muốn chọn ra người gây chấn động nhất Tuyết Nguyệt thì chỉ có thể là Lâm Phong.
Hỏa thiêu Đoạn Nhận, vây giết mấy chục vạn quân sĩ nước Ma Việt, ngàn dặm một mình cứu Công chúa; vây Hoàng thành, cứu viện Liễu Thương Lan, giết con trai của Thiên Lang Vương là Đoàn Hàn; còn có trận chiến trên Quan Kiếm Phong và vài lần đấu với Thiên Nhất học viện, không lần nào là không khiến lòng người chấn động. Hơn nữa Lâm Phong còn có rất nhiều chuyện mà không mấy người biết, tỷ như đánh bại Đao công tử Lãnh Nguyệt và giết chết Băng Nguyên ở thành cổ Thiên Lạc kia cũng chưa từng truyền tới Hoàng thành Tuyết Nguyệt.
Hai năm qua, Lâm Phong nổi bật, không ai có thể vượt qua. Hắn khiến tất cả mọi người trong Hoàng thành đều biết tên của hắn.
Mới mười tám tuổi nhưng đã danh chấn Tuyết Nguyệt.
Tuyết Nguyệt thánh viện bắt chước Thiên Nhất học viện, cũng tạo ra tháp tu luyện, thậm chí còn xây dựng to lớn và đồ sộ hơn hẳn Thiên Nhất học viện.
Lúc này dưới một tòa tháp tu luyện, Lâm Thiên mặc một thân quần áo đỏ như lửa, ngẩng đầu nhìn lên tầng cao nhất, thân hình mảnh khảnh kia hơi có vài phần thê lương.
Tròn hai năm đã trôi qua. Hai năm trước, Đại Bằng công tử dẫn cô ta bước vào Vân Hải tông, dường như khi đó cô ta hăng hái cỡ nào, Vũ hồn Băng Hỏa Đồng Nguyên, được Đại Bằng công tử yêu thương, có thể nói là khi đó cô ta đã có thể mường tượng ra tương lai tốt đẹp của mình.
Nhưng cô ta có nằm mơ cũng không ngờ rằng lần đó chính là bước ngoặt lớn trong cuộc đời cô ta, cũng là bước ngoặt của cuộc đời Lâm Phong. Từ đó về sau, thiếu niên tầm thường kia đã ưỡn thẳng sống lưng, ngẩng đầu bước lên phía trước, từng bước từng bước đi đến con đường cường giả, hiển lộ phong thái trong cuộc họp hàng năm của Lâm gia, thành danh trong một trận chiến ở thành Dương Châu. Lâm Thiên dần bị Lâm Phong bỏ xa.
Cho đến năm trước, Lâm Phong dẫn dắt quân đoàn Xích Huyết mấy vạn người bước vào thành Dương Châu, trùng trùng điệp điệp đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Khi đó Lâm Phong phong cảnh cỡ nào, hăng hái biết bao. Hắn trở thành tân thành chủ thành Dương Châu, được phong làm Xích Huyết thống lĩnh. Mà Lâm Thiên nhìn người thân bị Lâm Phong hành hạ, ngay cả sức lực để phản kháng cũng không có.
Lâm Thiên đã gửi gắm hết hy vọng lên Sở Triển Bằng, ngoài Đại Bằng công tử ra thì Lâm Thiên chẳng còn thứ gì để tranh phong với Lâm Phong được nữa. Tên thanh niên mà ngày xưa cô ta khinh bỉ kia hiện giờ đã khiến cô ta phải ngửa đầu lên nhìn. Mà mấy ngày nay lại truyền ra tin tức, Lâm Phong một mình tru sát mười hai cường giả Huyền Vũ cảnh của Vạn Thú môn, trong đó có ba nhân vật có cảnh giới Huyền Vũ cảnh tầng ba cực kỳ hùng mạnh, lại lần nữa khiến Hoàng thành khiếp sợ.
Thậm chí sau đó, Vạn Thú môn từng tiến hành trả thù, nhưng lần này người của Vạn Thú môn sống sót trở về lại chỉ có phó môn chủ Đằng Vu Sơn. Sau đó Vạn Thú môn đã không có bất cứ động tĩnh gì, dường như đã quên đi mối thù hận ngút trời này.
Lâm Phong tru sát mười hai cường giả Huyền Vũ, bao gồm cả cường giả Huyền Vũ cảnh tầng ba, tin này khiến Lâm Thiên sợ ngây người. Bởi vì cô ta biết, Sở Triển Bằng trước khi bế quan cũng chỉ là cảnh giới Huyền Vũ cảnh tầng ba.
Lâm Phong có thể giết được ba hắn cường giả Huyền Vũ cảnh tầng ba, cuộc gặp sau đó không lâu, Sở Triển Bằng chẳng phải là không thể giết được Lâm Phong?
Lâm Phong tin rằng mối thù hận của cô ta kia chẳng thể nào báo được, cho nên cô ta đi đến nơi này, ngẩn người nhìn lên đỉnh tòa tháp tu luyện.
Đám đệ tử Tuyết Nguyệt thánh viện thấy Lâm Thiên thì có kẻ lộ ra ái mộ, nhưng cũng có vài thiếu nữ thì ghen ghét. Bởi vì Đại Bằng công tử nên người của Tuyết Nguyệt thánh viện đều nhận ra Lâm Thiên, lúc này Lâm Thiên tới tháp tu luyện hẳn là đợi Đại Bằng công tử.
- Ầm ầm!
Đột nhiên một cỗ khí tức mênh mông phóng xuống từ trên cao, yêu khí ngút trời, cuồn cuộn mà hùng mạnh.
Người đang đi lại bên dưới kia đều ngừng lại, ngẩng đầu nhìn lên không trung, ngay sau đó bọn họ đều giật mình ngẩn ra.
Lúc này giữa hư không, một bóng người bắn lên trời cao, giương đôi cánh thật lớn ra, một tiếng đại bàng kêu lên truyền tới từ đằng xa.
- Đúng là Đại Bằng công tử!
Mọi người khiếp sợ, chỉ thấy bóng đại bằng phóng lên cao kia lơ lửng giữa hư không, đôi cánh chim thật lớn chậm rãi vỗ, trên khuôn mặt tuấn lãng yêu dị kia hiện lên một nụ cười cuồng ngạo.
Đột phá rồi, Sở Triển Bằng hắn vừa đột phá trước tụ hội thiên tài, bước vào Huyền Vũ cảnh tầng bốn.
- Thiên Thiên!
Sở Triển Bằng thấy Lâm Thiên ở dưới tháp tu luyện, thân hình run lên, giương đôi cánh đại bàng ra lập tức bay ra hàng trăm mét. Sở Triển Bằng mang theo Lâm Thiên cùng bay lên hư không, đứng ở đó.
- Nhanh quá, Đại Bằng công tử đột phá rồi.
Mọi người lại khiếp sợ, Đại Bằng công tử với Huyền Vũ cảnh tầng bốn kia tất sẽ tỏa sáng trong cuộc tụ hội của các thiên tài, giành lấy vinh quang cho Tuyết Nguyệt thánh viện.
Như thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của mọi người, Sở Triển Bằng cười đầy ngạo nghễ. Lần trước ở Thiên Nhất học viện không giết được Lâm Phong, lần tụ hội này hắn nhất định sẽ lấy mạng Lâm Phong.
- Thiên Thiên, giờ ta đã bước vào Huyền Vũ cảnh tầng bốn, giết Lâm Phong là chuyện dễ dàng. Hãy chờ tin tốt của ta!
Sở Triển Bằng khẽ cười rồi nói. Lâm Thiên gật đầu, Đại Bằng công tử với tu vi Huyền Vũ cảnh tầng bốn thì có lẽ giết Lâm Phong là không thành vấn đề, may là Sở Triển Bằng đã đột phá ở trong thời điểm trọng yếu này.
Lần này, tất cả người của Tuyết Nguyệt thánh viện đều ngạc nhiên và thán phục thiên phú khủng bố và thực lực hùng mạnh của Đại Bằng công tử, không ai biết rằng đêm qua ở Thiên Nhất học viện, cũng có một người đứng ở giữa hư không. Chẳng qua Đại Bằng công tử đứng ở giữa ban ngày, hưởng thụ mọi người sùng bái, mà trong bóng tối ở Thiên Nhất học viện kia, rất ít người có thể thấy rõ khuôn mặt của bóng người kia.
…
Cùng lúc đó, ở một nơi phong cảnh đẹp đẽ trong hoàng thành, trước thác nước, một người trẻ tuổi đứng đó, tay hắn có nắm lấy một thanh kiếm.
Lúc này, một cơn gió nhẹ thoảng qua trên người thanh niên. Hắn mở mắt ra, chút hàn quang sắc bén và yêu dị đến tận cùng lóe lên.
Song song, thân thể hắn bắn thẳng lên không trung, sau đó lại đảo ngược, đâm ra một kiếm.
Kiếm này như ánh sáng, lại như bóng dáng, thậm chí chỉ có thể thấy được một chùm sáng bắn ra, rồi sau đó một tiếng xùy xùy nho nhỏ vang lên. Ở trong đầm nước xuất hiện một cái hố, nhỏ bé đến mắt thường không thể nhìn thấy.
Thanh niên mỉm cười, thân thể lại vụt bay về trên mặt đất, ống tay áo bay phất phới, thản nhiên vô cùng.
- Ầm!
Một tiếng ầm ầm đột nhiên vang lên, nước trong đầm nước trước người thanh niên đột nhiên bắn vọt lên cao như một con suối phun, hóa thành màn mưa.
Màn nước cũng bắn tới thanh niên, song khi sắp bắn vào người thanh niên thì bị một dòng khí vô hình ngăn cản lại, không cách nào đi tiếp được nữa.
- Cực Quang kiếm thuật của sư huynh càng ngày càng lợi hại.
Một tiếng khen ngợi truyền đến, thanh niên hiện lên vẻ tự hào trên khuôn mặt, xoay người nhìn thiếu nữ xinh đẹp đang đi tới kia.
- Sư muội, không lâu nữa sẽ có một trận tụ hội, lúc đó sẽ là lần đầu tiên Lăng Thiên ta bước vào giới võ chân chính, sao có thể không tăng thực lực lên để một trận chiến bay vọt lên trời cao.
Thanh niên nói với ngữ khí vô cùng cuồng ngạo, chí khí ngút trời. Tuyết Nguyệt chắc chắn sẽ có một chỗ cho hắn cắm dùi.
…
Cùng lúc đó, Hạo Nguyệt tông, Băng Tuyết sơn trang, một hàng người ngồi trên yêu thú, rầm rộ đi tới hoàng thành của Tuyết Nguyệt. Hơn nữa là tông chủ tự mình đi đến, mà người bọn họ mang theo, ngoài một vài vị trưởng lão tông môn ra thì là đệ tử hạch tâm có thiên phú cao nhất của tông môn.
Bọn họ đều hiểu rằng lần tụ hội này có ý nghĩa phi phàm, cho dù là với tông môn hay đệ tử thiên tài của tông môn thì đều là cơ hội. Mà dù có không nắm bắt được cơ hội này thì cũng có thể kiến thức thiên tài lớp lớp xuất hiện trên Tuyết Nguyệt, đó cũng là một lần rèn luyện, có thể kích cho đám hậu bối kia càng gắng tu luyện, biết chênh lệch lớn bao nhiêu thì mới có động lực mạnh mẽ để tiến lên.
Ngoài tông môn thì rất nhiều thế lực lớn nhỏ trong Tuyết Nguyệt đều nhận được tin, cùng với các lớp thanh niên đều bước lên con đường đến hoàng thành.
Nghe nói đại hội Tuyết Vực mười năm một lần sắp tới, nước Tuyết Nguyệt đã đến thời đại thiên tài tranh bá!