Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 420: Trên Bè Trúc



- A…

Chỉ chốc lát sau khi người nọ bước vào trong hắc ám, một tiếng hét thảm truyền ra, trong màn sương đen cuồn cuộn, thân thể hắn bay vọt ra, ngã vào dòng nước Tương Giang.

Tiếng gầm của giao long vang lên, một con giao long đang phủ phục trên mặt nước vọt tới, nuốt chửng lấy bóng người kia.

- Sao lại thế này!

Mọi người vô cùng chấn động, chết? Người kia, ngay cả tư cách bước vào cũng không có, bị màn sương đen ăn mòn, kết cục bị cắn nuốt, thật đáng sợ.

- Người không có thư mời thì không cần phải thử! Thanh niên thiên tài có thực lực, ta không để sót bất cứ ai, còn lại những người khác nếu tiến vào độc vụ do giao long phun ra này, chỉ có đường chết!

Thanh âm đạm mạc như hư ảo lại truyền ra, làm mọi người bừng tỉnh, hoá ra tên thanh niên vừa bị cắn nuốt kia, bản thân hắn không có thư mời nhưng vẫn muốn đi vào, rốt cục phải trả giá bằng sinh mạng của chính mình.

- Mặt khác, thiên tài của Tuyết Nguyệt, những người nhận được thư mời, trước tiên báo danh phận của mình, sau một nén nhang hãy bước vào vùng hắc ám.

- Chất độc, hoá ra màn sương đen quay thành vòng kia, là độc khí.

Mọi người khẽ run, người kia đã nói rằng không để lọt một người có thực lực nào, dường như là sự thật.

Lúc này, có hai bóng người đạp bước, tiến về trước, một nam một nữ, đều còn rất trẻ. Nam tử tuấn lãng, nữ tử mỹ mạo, làm cho người ta không kìm nổi phải thầm khen một tiếng, duy chỉ có một điều, đó là khí chất của hai người này đều hơi quá cao ngạo.

Nam tử ánh mắt quét qua mọi người, lạnh lùng nói:

- Nhanh lên chút đi, đừng làm lãng phí thời gian của ta.

- Ừ?

Lãng phí thời gian của hắn?

Quả nhiên người này và khí chất của hắn đều giống nhau, vô cùng kiêu ngạo, dường như tự coi mình là diễn viên chính, người khác cũng chỉ là làm nền, là lãng phí thời gian của hắn.

- Nhạn Đãng sơn, sư huynh muội Lăng gia.

Thanh âm lại vang lên, nam tử khai báo danh tính của mình.

Nhạn Đãng sơn, sư huynh muội Lăng gia?

Rất nhiều người chưa từng nghe qua cái tên này, lộ ra thần sắc nghi hoặc. Hai người này nếu đã được mời đến, hiển nhiên cũng thuộc hàng thiên tài, nhưng dường như rất ít người biết đến bọn họ.

Mà một số người thuộc về thế hệ trước ánh mắt hơi sững lại, Nhạn Đãng sơn, vậy hẳn là đệ tử hậu bối của người kia.

- Sau ngày hôm nay, các ngươi đều sẽ nhớ kỹ tên này, nhớ kỹ, tên ta là Lăng Thiên.

Nam tử thấy rất nhiều người lộ ra thần sắc nghi hoặc, mơ hồ, cao ngạo nói.

Liền sau đó, mọi người chỉ thấy Lăng Thiên giẫm chân, bay thẳng đến giữa màn sương đen đang quay cuồng. Bỗng nhiên, giữa hư không, dưới ánh trăng, một chùm tia sáng lóe lên, nhanh đến không thể tin nổi, đến nỗi ánh mắt mọi người cũng theo không kịp.

Xuy xuy...

Một tiếng vang nhỏ truyền ra, màn sương đen quay cuồng ở chính giữa xuất hiện một chùm tia sáng, như là một hành lang dài, hai người Lăng Thiên theo chùm tia sáng bước vào, tốc độ cực nhanh.

- Thật nhanh, quả nhiên là có quân bài chưa lật, khó trách hắn dám kiêu ngạo như vậy!

Mọi người thầm nghĩ trong lòng như vậy, người gọi là Lăng Thiên này là người đầu tiên tiến được vào trong hắc ám.

Trong khoảnh khắc sau khi Lăng Thiên bước vào trong hắc ám, lại có một bóng người bay ra, người này không một chút chần chừ, bay thẳng đến màn sương đen kia, trong miệng có một bóng đen chớp động.

- Nguyên thống lĩnh cấm quân hoàng thành, Xà Quỳnh!

Xà Quỳnh bước chân ra đồng thời, một ảo ảnh giao long hiện lên, phát ra tiếng rống chấn động, trực tiếp nhảy vào giữa màn sương đen, phun sương nhả khói. Xà Quỳnh bước lên, đạp trên thân giao long tiến vào trong hắc ám.

- Giao Long, Vũ hồn của hắn là giao long!

Ánh mắt mọi người co rút lại, hoá ra thống lĩnh cấm quân hoàng thành, thực lực mạnh như vậy, không biết hắn so với Lăng Thiên, thì ai hùng mạnh hơn.

Sau khi Xà Quỳnh cũng đã tiến vào màn sương đen, trong hư không lại có ba bóng người đồng thời bay lên, hướng màn sương đen lao đi.

Ba người nhìn nhau một thoáng, rồi liền cùng nhau tiến tới.

- Độc Cô gia, Độc Cô Dạ!

Một giọng nói lạnh lùng vang lên, lại là một thiên tài xuất hiện, trực tiếp thả ra khí thế khủng bố của Huyền Vũ cảnh tầng ba, bước vào bên trong sương mù.

- Hạo Nguyệt tông, Giang Sơn.

Người còn lại trên người hiện lên hư ảnh một ngọn núi, cả người hắn nguy nga như núi, mà thân thể hắn cùng với hư ảnh ngọn núi cùng bước vào màn sương đen, nơi hắn đi qua, màn sương đen đều bị trấn áp.

- Lạc Hà tông, Lạc Vân Thiên!

Ánh sáng cuồn cuộn nở rộ, khiến cho màn sương đen cũng bị lấn át, một bóng người mang theo luồng ánh sáng kia, tiến vào màn sương đen.

Ba người, đều dựa vào bản lĩnh của mình, vô cùng thoải mái bước vào trong màn sương đen, mỗi người đều còn rất trẻ, là thanh niên tài tuấn, hậu bối thiên tài.

Mọi người được một lần mở rộng tầm mắt, thiên tài của Nước Tuyết Nguyệt xuất hiện lớp lớp, rất nhiều người bọn họ thậm chí còn không biết tên.

Sau đó, không ngừng có người dựa vào thần thông của mình bước vào hắc ám, trong đó, có người trong hoàng thành, đệ tử Vạn Thú môn hoặc thiên tài của các gia tộc công khanh, cũng có một ít người trước kia chưa từng nghe tên.

Không bao lâu sau, trong màn sương đen quay cuồng tạo thành hắc ám đã có hai mươi chín người. hai mươi chín người này đều là tuấn kiệt cùng một thế hệ của Nước Tuyết Nguyệt, trừ thiên phú cao nhất là đám người Bát đại công tử ra, thậm chí trong những người này, nói không chừng có người thiên phú còn cao hơn cả Bát đại công tử.

Không hổ là ngày thiên tài tụ hội, thiên tài ở nơi này thật nhiều, so sánh với bọn họ, mọi người đều cảm thấy tự ti, còn cần phải cố gắng tu luyện, nâng cao tu vi thực lực của chính mình.

- Chỉ có hai mươi chín người thôi sao?

Thời gian cũng sắp qua một nén nhang, mọi người âm thầm nói trong lòng.

- Không đúng, còn có người không đến, Lâm Phong còn chưa xuất hiện.

Rất nhiều người đồng thời nhớ tới một cái tên, Lâm Phong.

Người chỉ dùng sức một mình mình mà gạt bỏ mười hai cường giả Huyền Vũ cảnh của Vạn Thú môn, ngũ đại Huyền yêu thanh niên thiên tài, làm sao có thể không được mời, hắn thế mà lại vẫn chưa xuất hiện.

Không chỉ có mọi người chú ý đến điều này, mà những người muốn giết Lâm Phong, cũng đều phát hiện, Lâm Phong không ngờ còn chưa tới.

Phương hướng Tuyết Nguyệt thánh viện, Đại Bằng công tử giương đôi mắt nhìn người của Thiên Nhất học viện, lạnh lùng nói một tiếng:

- Thiên Nhất học viện không phải đã nói sẽ phái người tới tham gia lần thịnh hội này sao, người đâu?

Người dẫn đầu của Thiên Nhất học viện, là phó viện trưởng Long Đỉnh, chỉ thấy Long Đỉnh lãnh đạm liếc Sở Triển Bằng, không nói gì. Trên thực tế, ông ta cũng không biết hiện tại Lâm Phong đang ở đâu, ông sẽ không ép buộc Lâm Phong, không hỏi đến việc của Lâm Phong, đương nhiên, Long Đỉnh tin tưởng Lâm Phong chắc chắn sẽ đến.

- Thiên Nhất học viện đã suy sụp đến nỗi một thiên tài cũng không có, hay là có người không dám tham gia lần thiên tài thịnh hội này.

Ý châm chọc trong lời nói của Sở Triển Bằng rất rõ ràng, dùng ngôn ngữ công kích sỉ nhục.

- Thiên Nhất học viện, chẳng qua chỉ là một đám người nhu nhược rác rưởi mà thôi, làm sao có thể có thiên tài gì, căn bản không thể xưng là học viện so với thánh viện của chúng ta, quả thực là sỉ nhục.

Người của Tuyết Nguyệt thánh viện đều hùa theo, lợi dụng cơ hội sỉ nhục Thiên Nhất.

- Đường đường là Tuyết Nguyệt thánh viện, nơi quy tụ thiên tài của các đại tông môn về một nhà, mong muốn tạo ra thế lực lớn mạnh nhất Tuyết Nguyệt, nhưng hiện giờ đã qua hai năm, Tuyết Nguyệt thánh viện, tốt xấu lẫn lộn, ngoại trừ hai người ngày xưa đứng trong hàng ngũ Bát đại công tử ra, đã không còn xuất hiện một hạt giống thiên tài nào, tất cả đều chỉ là loại to mồm, thật đáng buồn.

Xa xa, một đạo âm thanh cuồn cuộn chậm rãi truyền đến, hòa theo dòng nước Tương Giang, mang theo vài phần lạnh lùng.

- Đoàn Thiên Lang, ngươi không biết cách dạy con, một đám người vốn có thiên phú không tồi đã bị ngươi đào tạo thành dạng gà đất chó kiểng, còn không biết hổ thẹn!

Nghe được âm thanh này, bọn người bên này ánh mắt đều ngưng tụ, mà nơi xa, mọi người đã sớm xì xào bàn tán. Hai câu này là mắng Tuyết Nguyệt thánh viện không có người, bồi dưỡng ra hạng gà đất chó kiểng, mắng Đoàn Thiên Lang vô năng, chẳng những không biết cách dạy con, mà dạy đệ tử cũng không xong; đồng thời, cũng nhục mạ hai người trong Bát đại công tử, Đại Bằng công tử và Lạc Tuyết công tử chỉ là hạng người kiêu ngạo.

Giọng không lớn, nhưng vô cùng kiêu ngạo.

Xa xa, hai lá bè trúc ngược dòng tiến đến, vạch một đường trên Tương Giang, ở phía trên hai lá bè trúc, có ba bóng người.

Đang điều khiển bè trúc là một người còn rất trẻ, dường như chỉ xấp xỉ mười sáu tuổi, diện mạo thanh tú.

Mà ở trên bè trúc, còn có hai người đang ngồi, một nam một nữ, nam tử tuấn lãng, ánh mắt trong veo, sáng rỡ, nhưng thâm thúy như dòng nước Tương Giang.

Nữ tử che mặt bằng lụa mỏng, trăng tròn chiếu lên người của nàng, khiến cả người nàng nổi bật tựa như tiên tử giáng trần, xinh đẹp giống như tranh vẽ, dường như không nên xuất hiện nơi trần tục này.

-Thật đẹp!

Mọi người thầm khen một tiếng, ý cảnh này, quá đẹp, hoàn toàn không giống đang đến nơi thiên tài hội tụ, khí thế sát phạt nồng đậm, ba người này, giai nhân tuấn kiệt, dường như đang du ngoạn Tương Giang vậy.

- Lâm Phong!

Rất nhiều ánh mắt đều tập trung về người thanh niên đang ngồi trên bè trúc, đồng tử ngưng tụ, người nọ, chính là Lâm Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.