Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 430: Tất Phải Diệt Ngươi



- Tại sao có thể như vậy?

Trên mặt Lăng Thiên tràn đầy sợ hãi, sát phạt chi khí cuồn cuộn kia làm cho tiết tấu hay suy nghĩ của hắn đều bị cắt đứt.

Hắn cho là, Cực Quang chi kiếm vừa ra, Lâm Phong phải chết chắc, căn bản không thể nào ngăn cản được, song, Lâm Phong đột nhiên phóng ra sát phát chi khí khủng bố làm cho hắn ngu người, đây là sát phạt chi khí trực tiếp tràn vào trong nội tâm hắn, ảnh hưởng tới tinh thần của hắn. Áp lực lên người hắn không chỉ là bên ngoài mà còn là trên mặt tinh thần.

Kiếm đạo sát phạt kinh khủng như thế, không nên thuộc về một Huyền Vũ cảnh tầng hai như Lâm Phong, nhưng lại chân thật xuất hiện trên người Lâm Phong.

- Trốn!

Sợ hãi vẫn còn lan tràn trong lòng, Lăng Thiên đã không sinh ra những suy nghĩ khác, chỉ có trốn tránh.

Thân hình rung lên, Lăng Thiên như một thanh kiếm cực nhạnh mạnh, điên cuồng mà lui về phía sau, sát phạt chi khí ào ào cuốn tới trong chớp mắt.

Lui? Có thể lui sao?

Tốc độ Lăng Thiên rất nhanh, vốn Cực Quang Chi kiếm đã có yêu cầu rất cao về tốc độ, nhưng Lâm Phong cũng đã chớp động, nhanh như gió.

Sát phạt chi khí cuồn cuộn, theo bóng người Lâm Phong mà động, vừng vàng khóa chặt Lăng Thiên, khoảng cách giữa hắn và Lăng Thiên càng ngày càng gần, chỉ cần chém ra một kiếm, e rằng Lăng Thiên trở thành người chết.

Nhưng Lâm Phong lại không làm vậy.

- Hối hận chưa?

Lâm Phong phun ra một câu lạnh lùng thấu xương, theo sát phạt chi khí, đồng thời phủ xuống người Lăng Thiên, làm cho Lăng Thiên run lên, hắn hối hận sao?

- Ngươi coi trời bằng vung, đang êm đẹp đi qua thành Dương Châu lại muốn giết người, ngươi tự nhận là lợi hại như thế nào, cao ngạo thế nào. Ngày xưa, lúc ngươi giết người, có nghĩ tới kết cục tử vong lúc này không?

Con ngươi Lâm Phong biến thành một màu đen nhánh, hắn có thể giết Lăng Thiên nhưng lại vẫn không giết, lại hỏi tiếp.

Lăng Thiên là thiên tài, thực lực mạnh, thiên phú cao, nhưng giờ phút này lại giống như thằng hề, bị Lâm Phong đùa bỡn trong lòng bàn tay, tùy thời có thể giết.

Một màn này lại bất ngờ, châm chọc như thế, trước đó không lâu, bọn họ còn tưởng rằng Lăng Thiên sẽ chiến thắng, nhưng thế cục nghịch chuyển đột ngột như vậy. Lăng Thiên không biểu hiện ra toàn bộ thực lực của mình, vậy Lâm Phong thì sao?

Ở cách đó không xa, sư muội Lăng Thiên run lên rất khẽ, nhất là khi nghe được những lời của Lâm Phong, thân thể thon thả của ả run rẩy càng thêm kịch liệt.

Ban đầu, là do mấy lời của ả, kích thích Lăng Thiên hạ xuống thành Dương Châu mà chứng minh sự hùng mạnh của hắn. ngay lúc đó, ả nào có nghĩ tới kết cục hôm nay, Lâm Phong sẽ trở nên kinh khủng như thế.

Lúc này, Lăng Thiên dĩ nhiên hối hận, hắn trẻ tuổi bực nào, thiên phú bực nào, lại chỉ vì một chuyện nhỏ bé không đáng kể, giết mấy con kiến hôi, nhưng tạo thành kết cục đáng sợ như thế, kết cục đối mặt với tử vong.

Không giết mười mấy người trong thành Dương Châu, thì hắn cũng không tổn thất gì, lúc đó hắn chỉ tùy ý vui đùa một chút mà thôi, căn bản không nghĩ tới sau này, lại càng không nghĩ tới hậu quả. Mấy người đó ở trong mắt hắn chính là tồn tại như kiến hôi, muốn giết thì giết, hắn còn tùy ý quát một tiếng, nói Lâm Phong muốn báo thù thì tới Hoàng thành tìm hắn.

Lăng Thiên có nằm mơ cũng không nghĩ tới, một chuyện tùy tiện làm hôm trước lại quyết định vận mệnh của hắn.

- Xem ra ngươi đã biết hối hận.

Bóng người Lâm Phong như gió, cách Lăng Thiên rất gần, ánh mắt vô tình lộ ra lãnh ý, thản nhiên nói:

- Ta nói rồi, phải giết ngươi, đền mạng cho mười vị huynh đệ quân đoàn Xích Huyết, hiện tại, chết đi!

Lâm Phong vừa nói ra, sát phạt chi khí càng thêm kinh khủng, thanh kiếm màu đen, kiếm sát phát rốt cuộc chém xuống. Trong thiên địa chỉ còn sát phạt chi khí.

Ánh mắt tuyệt vọng của Lăng Thiên không ngừng thay đổi, vặn vẹo dữ tợn, có hối hận, cũng có hận, Lăng Thiên hắn có thiên phú nhường nào, hôm này lại phải chết sao.

- Ah…

Thấy sát phát chi khí xé nát tất cả kia đang phủ xuống, Lăng Thiên phát ra một tiếng gào thét thống khổ, hắn nhắm mắt, ngay sau đó, sát phạt chi khí vô tận cắn nuốt cả thân hình hắn. Chỉ trong nháy mắt, hết thảy đều không còn lại gì, Lăng Thiên, chết. Ngay cả mảnh vụn cũng không còn!

Thấy bóng người Lăng Thiên biến mất cùng với Lâm Phong ngạo nghễ đứng trong hư không kia, vô số người đều kinh hãi run rẩy, thật là đáng sợ, Lâm Phong lại lần nữa làm cho người ta chấn động.

Giết Lăng Thiên, chỉ cần một kiếm!

Sát phạt chi khí vẫn cuồn trào như trước, kiếm đạo sát phạt lộ ra, đảo mắt, Lâm Phong nhìn xuống mọi người, cuối cùng, ánh mắt hắn rơi vào trên người Xà Quỳnh.

- Ngươi cũng lăn ra đi!

Lâm Phong đạm mạc nói, làm cho mọi người thầm run. Sau khi giết Lăng Thiên, mục tiêu kế tiếp của Lâm Phong là Xà Quỳnh.

- Lâm Phong cùng Xà Quỳnh, ai mạnh hơn?

Lúc này, không người nào dám dễ dàng quyết định, Lâm Phong làm cho bọn họ quá chấn động, không kẻ nào dám khinh thị Lâm Phong, Xà Quỳnh cũng không thể.

Nhìn bóng người đứng trên hư không cùng với sát phạt chi khí mênh mông cuồn cuộn không dứt kia, sắc mặt Xà Quỳnh trở nên nặng nề. Trước đó không lâu, trong mắt gã chỉ có Vân Phi Dương, gã nghĩ rằng, thực lực Lâm Phong còn quá yếu, không có tư cách để gã coi trọng, nhưng lúc này, gã không còn xem Lâm Phong như vậy nữa rồi.

Thực lực của gã do đốn ngộ mà bước vào Huyền Vũ cảnh tầng bốn, so với lúc đánh một trận với Lâm Phong ngày trước, thì đã có bay vọt về chất, hùng mạnh hơn rất nhiều, cho nên gã không quá để ý Lâm Phong.

Nhưng Xà Quỳnh không nghĩ tới, thực lực của Lâm Phong cũng bay vọt, trở nên kinh khủng như thế. Chỉ bằng sát phạt chi khí này, e rằng bất kỳ Huyền Vũ cảnh tầng ba nào cũng bị hắn miểu sát.

Tuy Lâm Phong hắn chỉ là Huyền Vũ cảnh tầng hai, nhưng cho dù Huyền Vũ cảnh tầng ba cũng không có ai là đối thủ của hắn.

- Lăn ra đi, lăn ra đi…

Lâm Phong thấy Xà Quỳnh vẫn không nhúc nhích, hắn lại gầm lên một tiếng, âm thanh quanh quẩn trong không gian, sát phạt chi khí cuồn cuộn mà ra, lại trực tiếp cuốn về phía Xà Quỳnh, vô cùng kinh khủng.

Sắc mặt Xà Quỳnh khó coi, Lâm Phong đứng trên không hét xuống, để cho gã lăn ra.

Lúc này, Xà Quỳnh không còn lựa chọn nào khác, không đánh cũng phải đánh.

Giẫm chân, thân thể Xà Quỳnh lao lên hư không. Sau chốc lát đã tới trước người Lâm Phong không xa, chân nguyên mênh mông cuộn trào trên thân. Sát phạt chi khí hùng mạnh ở trên người Lâm Phong làm cho gã không thể không buông thả chân nguyên ngăn cản, khí tức sát phạt này như muốn xâm nhập vào trong tim gã.

- Xà Quỳnh, tính đến ngày hôm nay, ngươi sống được bao nhiêu năm rồi?

Lâm Phong nhìn Xà Quỳnh, đạm mạc hỏi.

Xà Quỳnh cau mày, Lâm Phong nói câu này là có ý gì?

- Năm thứ hai mươi bốn!

Xà Quỳnh lãnh đạm đáp.

- Hai mươi bốn năm!

Lâm Phong lẩm bẩm nói nhỏ, sau đó lại nói:

- Ngươi sinh ra ở hào quý hoàng cung, ta sinh ra ở thành Dương Châu, Lâm Phong ta, lúc mới sinh đúng là không bằng ngươi. Nhưng! Ngươi sinh ra đã giàu có, sống hai mươi bốn năm, có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng bốn. Lâm Phong ta! Sinh ra không tốt như ngươi, chỉ bằng vào cố gắng của mình mà tu vi đạt tới Huyền Vũ cảnh tầng hai, chiến lực không yếu hơn ngươi. Ta muốn hỏi ngươi, ngươi có tư cách gì mà kiêu ngạo, nói ta không xứng với Mộng Tình? Trừ dựa vào gia thế, ngươi lấy gì mà so với ta?

Những lời của Lâm Phong làm mọi người đều phải suy nghĩ. Xà Quỳnh mới vừa nói Lâm Phong không xứng với Mộng Tình, Mộng Tình phải làm nữ nhân của gã, nhưng giờ phút này, Lâm Phong phản bác, Xà Quỳnh dựa vào thế lực gia tộc, hai mươi bốn tuổi có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng bốn, mà Lâm Phong là kẻ không có bối cảnh, mười tám tuổi đã có chiến lực không kém hơn hắn, thiên phú này quả thật đáng sợ, trừ thế lực của gia tộc, Xà Quỳnh quả thật không thể so với Lâm Phong. Thiên phú của Lâm Phong hoàn toàn vượt xa Xà Quỳnh.

- Trong mắt ta, ngươi không khác biệt gì với tên Lăng Thiên kia, chỉ dựa vào chút thiên phú, liền tự cho là lợi hại cao ngạo. Thực ra, thiên phú chỉ cao hơn một vài phế vật mà thôi, cặn bã!

Đôi mắt vô tình băng lãnh nhìn Xà Quỳnh, Lâm Phong mắng tiếp:

- Ngươi đánh Mộng Tình bị thương, lời lẽ khiêu khích sỉ nhục, hôm nay, vô luận là trên trời dưới đất, Lâm Phong ta tất phải diệt ngươi!

Khí tức trên ngươi Xà Quỳnh phập phồng, sắc mặt càng ngày càng lạnh, Lâm Phong, làm trò ngay trước mặt vô số người, mắng gã là kẻ chỉ có thiên phú cao hơn một vài phế vật, cặn bã. Tuyên bố trên trời dưới đất đều nhất định diệt gã, thật là lớn lối.

- Bản thân ta muốn nhìn, ngươi làm thế nào mà diệt ta. Nếu ngươi chết, ta sẽ chiếu cố nữ nhân ngươi thật tốt.

Xà Quỳnh tà ác cười một tiếng, theo lời gã, sát phạt chi khí ầm ầm nổ vang, Lâm Phong vọt tới, tịch diệt chi khí ùng ùng mà điên cuồng cuộn trào, sát phạt chi khí lăng không chém xuống.

Trong không gian thiên địa xuất hiện một khe tối đen, một kiếm sát phạt này, lực lượng hủy diệt thật đáng sợ, hơn nữa, tốc độ nhanh tới cực hạn.

Xà Quỳnh không nghĩ tới Lâm Phong đột nhiên công kích tới, gã trầm mặt, bước nhanh kịch liệt thối lui. Nhưng thân hình Lâm Phong như gió mà theo sát, sát phạt chi khí điên cuồng trào về phía gã, cả người gã liền bị bao trùm trong sát phạt chi khí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.