Đại Bằng công tử trong Bát đại công tử đã xuất thủ.
Đây là người đầu tiên trong Bát đại công tử xuất thủ, càng làm cho người ta kinh hãi chính là, lần này, Đại Bằng công tử không có dấu hiệu gì mà đột nhiên ra tay, lao thẳng tới Lâm Phong, dĩ nhiên là đánh lén Lâm Phong!
Lâm Phong còn đang khổ chiến với Xà Quỳnh, Sở Triển Bằng đột nhiên công kích, không thể nghi ngờ là thừa cơ Lâm Phong đang lúc lâm nguy.
Nhìn hư ảnh xẹt qua hư không, bóng ảnh đại bàng phóng lên cao kia, người xem đều vì Lâm Phong mà đổ mồ hôi, nhanh! Sở Triển Bằng có Đại Bằng Vũ hồn, tốc độ phi thường đáng sợ.
- Vô liêm sỉ!
Đoàn Phong đứng trên mặt đất, thấy Sở Triển Bằng đột nhiên xuất thủ, hắn nhịn không được mắng lên, trong lòng cũng trở nên căng thẳng.
Mặc dù Đại Bằng có hô lên một tiếng, cố ý tìm chút mặt mũi khi đánh lén, nhưng vì tốc độ của hắn quá nhanh, Đoàn Phong rất lo lắng cho Lâm Phong.
Mộng Tình cũng đột nhiên chíu chặt, hàn ý đáng sợ trên người bốc lên, hướng về Sở Triển Bằng mà cuốn đi, nhưng lúc này, nàng muốn ngăn cản cũng không kịp rồi. Chỉ trong nháy mắt, Đại Bằng công tử Sở Triển Bằng đã vọt tới trước người Lâm Phong.
- Cẩn thận!
Mộng Tình hô lên một tiếng, Lâm Phong vẫn lạnh lùng, lấy năng lực cảm ứng kinh khủng của hắn, tất nhiên biết được Đại Bằng công tử đang tới gần, nhưng sát phạt chi khí đang tấn công Xà Quỳnh, trong khoảng thời gian ngắn, thân thể hắn không cách nào điều chỉnh, chỉ có thể dựa vào cảm giác hùng mạnh, theo gió mà chớp động.
Gió làm cho Lâm Phong nhẹ như ảnh, phiêu nhiên trở lui.
Ông!
Một tiếng kêu sắc bén truyền ra, đôi cánh của Đại Bằng công tử đột nhiên đảo hướng, nhanh đến không thể tin nổi.
Sắc mặt Lâm Phong cứng đờ, thật là nhanh, nhanh đến mức hắn căn bản không thể tránh khỏi.
- Xoẹt, xoẹt....
Đôi cánh sắc bén xẹt qua người Lâm Phong, bụng Lâm Phong đột ngột co lại, nhưng bộ ngực vẫn bị xé rách, áo trực tiếp bị mở ra, trên lồng ngực xuất hiện một vệt máu.
Ông!
Một lực lượng kinh khủng đánh tới, đôi cánh của Sở Triển Bằng vỗ mạnh, trực tiếp đánh lên người Lâm Phong, Lâm Phong bị đánh bật ra ngoài, sắc mặt tái nhợt.
Bị thương, Sở Triển Bằng bất thình lình công kích, Lâm Phong ứng phó không kịp, trên ngực bị cắt ra một rãnh sâu, đồng thời bị đôi cánh quật xuống.
Mặc dù Đại Bằng công tử có lợi dụng lúc người ta khó khắn, nhưng thực lực của hắn vẫn không cần hoài nghi, rất mạnh, vừa ra ta liền lập tức đánh trúng Lâm Phong.
Thân Mộng Tình rung lên, trực tiếp xuất hiện trước người Lâm Phong, đỡ lấy Lâm Phong, trên người nàng, một luồng hàn ý cực hạn mơ hồ muốn trào ra, rất đáng sợ.
- Mộng Tình, nàng lui về phía sau đi!
Lâm Phong ngẩng đầu, ánh mắt kiên trì làm cho Mộng Tình hơi khựng lại.
- Ta nói rồi, người sỉ nhục nàng, nhất định phải chết, hôm nay, vô luận là giao ra bao nhiêu, ta cũng không tiếc.
Lâm Phong nhạt nói, Mộng Tình ngẩn người, sau đó, đôi mắt xinh đẹp tới mức tận cùng kia đỏ lên.
Trên trời dưới đất, Lâm Phong cũng muốn tru diệt Xà Quỳnh, Lâm Phong đã nói, vô luận giao ra bao nhiêu cũng sẽ không tiếc, hết thảy đều vì nàng.
- Để ta!
Mộng Tình không đành lòng nhìn Lâm Phong liều mạng, nàng mở miệng nói, hàn khí cực hạn làm cho Lâm Phong bên cạnh cũng cảm thấy lạnh run.
- Ta tới!
Lâm Phong kiên định lắc đầu, sờ đầu Mộng Tình, cười nói:
- Ta nói rồi, sau này ta muốn bảo vệ nàng.
Nói xong, Lâm Phong dùng sức kéo Mộng Tình về phía sau.
Mộng Tình nhìn bóng lưng ngạo nghễ của Lâm Phong, trong đôi mắt ướt át hiện lên ý cười, rực rỡ cực hạn, nụ cười này làm cho thiên địa cũng thất sắc.
Mọi người thấy tiên tử thánh khiết lộ ra nụ cười khuynh thế như vậy, tất cả đều hoa mắt, cảm giác như hít thở không thông, thật đẹp, có thể đổi lấy nụ cười khuynh thế của nàng, cho dù tru diệt ma thần thì thế nào.
Mọi người cảm thấy Lâm Phong mới xứng đôi với Mộng Tình, dường như hai người là một đôi trời sinh, về phần Xà Quỳnh, hắn mới không xứng với Mộng Tình.
Vô luận thế nào, vô luận thắng bại, nhân vật chính hôm nay vẫn thuộc về Lâm Phong, không nói cái khác, chỉ vì nụ cười khuynh thế kia của hồng nhan, điên đảo chúng sinh.
Lâm Phong quay đầu, trong ánh mắt không còn một tia nhu tình nào, chỉ có đen nhánh cùng lạnh lùng, vô tình cùng giết chóc, nhìn chằm chằm vào Xà Quỳnh cùng Sở Triển Bằng trên hư không.
- Đại Bằng công tử, Sở Triển Bằng!
Lâm Phong cười, cười hết sức trào phúng.
- Ngày xưa, ngươi bước vào Thiên Nhất học viện, uy phong thế nào, muốn tìm ta đánh một trận, Thiên Nhất học viện đáp ứng, tại lần hội tụ này, ta sẽ chiến. Nhưng Đại Bằng công tử ngươi gọi cái khiêu chiến này là như vậy đó, Lâm Phong ta coi như thấy rồi. Đương nhiên, người Tuyết Nguyệt thánh viện vốn là một đám phản bội tụ hợp mà thành, vô liêm sỉ đã quen, vì vậy, sự hèn hạ của ngươi, bản thân ta cũng không thấy có gì kỳ quái.
Lâm Phong nói như vậy, rất chói tai, nhục nhã cả Sở Triển Bằng lẫn Tuyết Nguyệt thánh viện.
Một đám người Tuyết Nguyệt thánh viện đều ngửa mặt nhìn Lâm Phong, ánh mắt lạnh lùng nhưng không nói gì.
- Ở dưới thực lực tuyệt đối, bất kỳ lời lẽ nào cũng lộ vẻ nhỏ bé, Sở Triển Bằng ta giết ngươi, không ai nói ta là hèn hạ, ta đường đường chính chính khiêu chiến ngươi, đánh chết ngươi.
Sở Triển Bằng nhìn Lâm Phong, rét lạnh nói, một kích vừa rồi lại bị Lâm Phong né được, chỉ đánh Lâm Phong bị thương mà thôi.
- Ngươi nói rất đúng, ở dưới thực lực tuyệt đối, bất kỳ lời lẽ nào cũng lộ vẻ nhỏ bé, bất kỳ thủ đoạn vô liêm sỉ hèn mọn nào dù chuẩn bị kỹ lưởng cũng lộ vẻ nực cười. Sở Triển Bằng, ngươi là kẻ ta phải giết, hôm nay, ngươi cùng Xà Quỳnh đều phải chết.
Lâm Phong nói ra lời này, tất cả mọi người đều trợn mắt, Lâm Phong lại còn cuồng ngạo như thế, dù cho đối mặt với hai vị thiên tài cường giả là một trong Bát đại công tử Sở Triển Bằng cùng với Xà Quỳnh.
Dường như, hắn vẫn không cho rằng là mình sẽ bại.
Sát phạt chi ý lần nữa phóng lên, mũi kiếm màu đen trong tay Lâm Phong vẫn chấn động lòng người như trước.
Đồng thời, trên người Lâm Phong, chân nguyên lực kinh khủng điên cuồng tụ hội, theo cánh tay trái của Lâm Phong mà trào tới.
Lâm Phong vươn tay trái ra, chân nguyên điên cuồng hội tụ kia háo thành một ngọn lửa màu đen, của đua sắc với mũi kiếm màu đen bên tay phải hắn.
Hơn nữa, hình như vẫn chưa hết, ngọn lửa màu đen kia vẫn điên cuồng cắn nuốt chân nguyên của Lâm Phong, một đóa hoa sen hắc ám chậm rãi nở rộ, yêu diễm mà xinh đẹp.
Ngọn lửa hóa thành hoa sen hắc ám, U Minh Chi Liên.
- Bịch, bịch...
Trái tim mọi người đập dồn dập, chỉ cảm thấy hô hấp cũng trở nên khó khăn, hình như sát phạt chi khí kia còn chưa phải là thủ đoạn cuối cùng của Lâm Phong, hắn vẫn còn có bài tẩy khác.
Lâm Phong thật là đáng sợ, đến một trình độ khác thì còn có thể mạnh hơn.
Hắc liên kinh khủng mà yên tĩnh kia chính là cội nguồn tự tin của Lâm Phong?
Tay trái hoa sen, tay phải nắm kiếm, kiếm là sát phạt, liên hoa là hủy diệt!
Khí tức sát phạt cùng hủy diệt quanh quẩn bên người Lâm Phong, rung động lòng người.
Thần sắc Sở Triển Bằng tập trung vào đó, nhìn kiếm sát phạt cùng với hoa sen hủy diệt trong tay Lâm Phong, lộ ra vài phần kiêng kỵ.
Mũi kiếm sát phạt kia thì không cần nói nhiều, hoa sen hắc ám kia dường như cũng làm cho trái tim hắn đập nhanh, đóa hoa sen này thật là kinh khủng, tuyệt không thấp hơn mũi kiếm sát phạt bên tay phải Lâm Phong.
Về phần Xà Quỳnh, hắn đã sớm thấy được sự kinh khủng của đóa sen hủy diệt của Lâm Phong. Lúc đó, Lâm Phong vẫn còn ở Huyền Vũ cảnh tầng một, hắc liên hủy diệt có thể uy hiếp Huyền Vũ cảnh tầng ba như hắn, hôm nay, đóa hắc liên này càng làm cho người ta run rẩy hơn nhiều.
- Đại Bằng công tử, hôm nay ta sẽ để cho mọi người nhìn rõ, trừ việc hèn hạ đánh lén ra, ngươi còn có bản lãnh gì!
Lâm Phong phun ra một câu, thân hình mang theo khí tức sát phạt kinh khủng cuồn cuộn lao về phía trước.
Sở Triển Bằng trầm mặt, đôi cánh đại bàng chậm rãi giương lên, trong lúc bất chợt, một trận gió thét hiện lên, hắn trực tiếp biến mất tại chỗ, quét về Lâm Phong.
Lâm Phong cười lạnh, tay trái vung lên phía trước, bàn tay kéo lên, nhất thời, trong hư không xuất hiện tàn ảnh một cái liên hoa màu đen, làm cho Đại Bằng công tử lập tức thay đổi phương hướng, vọt sang một bên hư không.
- Dựa vào đôi cánh Vũ hồn, ngự không phi hành thật sự nhạy cảm linh hoạt hơn nhiều.
Lâm Phong thầm nghĩ, cũng không để ý tới Sở Triển Bằng tránh né trong hư không. Hắn lại lao về phía Xà Quỳnh, sát phạt chi khí cuồn cuộn gào thét, lúc này, Lâm Phong hoàn toàn không để ý tới thương thế trên người mình.
Sắc mặt Xà Quỳnh cực kỳ khó coi, Lâm Phong nhất định phải giết hắn, vô luận như thế nào, bởi vì hắn đùa giỡn Mộng Tình.
Lúc này, trong lòng Xà Quỳnh đột nhiên nổi lên hung tợn, trêu chọc kẻ điên này, là kẻ điên không tiếc hết thảy, vô luận là trên trời dưới đất, kẻ điên này cũng muốn diệt hắn.
- Đại Bằng công tử, chúng ta cùng liên thủ giết hắn đi.
Xà Quỳnh vừa nói, vừa không ngừng lui về phía sau.
Mọi người đều thầm than, trận khiêu chiến này đã mất đi sự công bằng, hai vị thiên tài, trong đó thậm chí là một trong Bát đại công tử, chiến đấu như vậy, lão già kia lại không đi ngăn cản.