Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 444: Thế Lực Của Lâm Phong



- Dị độ không gian!

Lâm Phong run lên, hơn nữa đây còn là một thế giới chân thật, không phải là ảo cảnh mà là không gian đầy đủ.

Im lặng một lúc, Lâm Phong thở dài một tiếng, thế gian này có quá nhiều kỳ diệu, trước kia Lâm Phong căn bản không dám tưởng tượng, cũng giống như hắn xuyên qua mà tới đại lục Cửu Tiêu này.

Mà ở trên đại lục Cửu Tiêu, thế giới võ giả, Lâm Phong thậm chí còn không biết võ giả hùng mạnh cỡ nào, cái gọi là dời núi lấp biển, Lâm Phong không hoài nghi, nhưng hủy thiên diệt địa tới trình độ nào thì hắn không biết. Cường giả cấp bậc này, hắn bây giờ căn bản không cách nào chạm tới.

- Người trong không gian này đều giống chúng ta sao?

Lâm Phong đột nhiên hỏi một tiếng.

Lâm Hải gật đầu nói:

- Giống, thậm chí cấp bậc võ đạo cũng giống nhau, không gian này cũng là đại lục Cửu Tiêu, chỉ là một nơi khác ở đại lục Cửu Tiêu mà thôi. Có lẽ cách Tuyết Nguyệt quốc rất xa, mà ảo cảnh bên ngoài kia có tác dụng truyền tống.

- Chẳng lẽ là trận pháp truyền tống!

Lâm Phong hơi nheo mắt, ở kiếp trước hắn đã xem qua vài bộ phim cùng tiểu thuyết, trong đó cũng có thuyết pháp truyện tống trận.

- Ngươi còn biết được truyền tống pháp trận!

Lâm Hải lóe lên phong mang, kinh ngạc nhìn Lâm Phong, đối với bọn họ mà nói, Truyền tống pháp trận còn quá xa xôi, chỉ thuộc về truyền ngôn mà thôi, rất ít nói tới. Ông cũng đã xem qua một ít sách cổ, nhưng Lâm Phong sao lại có thể biết truyền tống pháp trận.

- Thật sự có truyền tống pháp trận!

Lâm Phong cả kinh, nghe lời lẽ của Lâm Hải thì đại lục Cửu Tiêu này thật sự có truyền tống pháp trận.

- Nhưng trong trong sách cổ có ghi lại, lúc truyền tống pháp trận mang người tới một không gian khác thì sẽ cảm thấy mê muội, nhưng khi ta bước vào ảo cảnh kia không ít lần, rất bình thường, không có chút cảm giác gì, dường như không giống với những lời ghi trong sách cổ. Có lẽ, đây không phải là một truyền tống pháp trận cũng không chừng.

Lâm Hải lại nói tiếp, Lâm Phong nghe vậy liền im lặng, nếu không phải là truyền tống pháp trận, vậy ảo cảnh có thể mang bọn họ tới một không gian khác kia rốt cuộc là cái gì?

Lâm Phong đột nhiên quay đầu nhìn lại, đập vào mắt chính là sa mạc mờ mịt, không có gì khác, một màn này làm Lâm Phong giật mình, hỏi:

- Cha, vậy chúng ta làm thể nào để trở về?

- Rất đơn giản, chỉ cẩn đứng ở nơi ngươi vừa đi vào, nhắm mắt cảm thụ một chút thì liền trở về.

Lâm Hải lại nói tiếp:

- Cho nên ta nói, đây căn bản không giống Truyền tống pháp trận, trong sách cổ ghi lại cũng có truyền tống pháp trận hai chiều cùng với truyền tống pháp trận một chiều. Truyền tống pháp trận hai chiều thì hai bên đều có một tòa pháp trận, có thể truyền tống trở về, mà truyền tống pháp trận một chiều thì chỉ đi mà không về được. Nhưng trong không gian này, chúng ta thông qua ảo cảnh mà tới đây, chỉ cần dùng tâm cảm thụ là có thể trở về.

- Thật quỷ dị!

Lâm Phong nghĩ mãi mà không rõ, lại hỏi tiếp:

- phụ thân có đi lại trong không gian này chưa, đi hỏi những người nơi này đây là địa phương nào, bọn họ có biết Tuyết vực hay không?

-Mặc dù người nơi này cũng tu võ đạo như chúng ta, ngôn ngữ cũng giống nhau. Nhưng tính cách lại khác nhiều lắm, rất cố chấp, thông qua sa mạc mù mịt này là một tòa thành trì, tên là Thiên Nhai Hải Các, Thiên Nhai Hải Các do một thế lực hùng mạnh nhất trong thành thống lĩnh, phong tỏa cả tòa thành trì, tất cả mọi người chỉ hoạt động trong thành, còn trong sa mạc hay là địa phương khác thì bọn họ gọi là Hủy Diệt chi địa, không cho phép bất luận kẻ nào rời khỏi thành nửa bước.

- Hủy Diệt chi địa? Vậy bọn họ miêu tả Hủy Diệt chi địa bên ngoài thành thế nào?

Lâm Phong hỏi.

- Không biết, có lẽ chính bọn họ cũng không đi qua!

Lâm Hải lắc đầu nói:

- Người trong không gian này thật sự là không thể gọi là cố chấp, nói thành tín ngưỡng thì có lẽ còn thích hợp hơn. Bọn họ đều từ trong đáy lòng cho rằng, bên ngoài thành là Hủy Diệt chi địa, không người nào dám vượt lôi trì nửa bước, cũng không ai sẽ bước vào Thiên Nhai Hải Các, loại tín ngưỡng này chiếm lấy toàn bộ đầu óc bọn họ, hơn nữa, bọn họ cũng không nghe nói qua Tuyết Vực gì, chỉ biết nơi này cũng là đại lục Cửu Tiêu.

- Đây là địa phương quỷ quái gì vậy chứ!

Lâm Phong im lặng, cố chấp, tín ngưỡng?

Không người nào dám vượt lôi trì nửa bước mà rời Thiên Nhai Hải Các, đương nhiên bọn họ cũng không cho phép Lâm Hải rời thành mà đi nhìn nơi khác một chút.

- Tiểu Phong, đừng cứ nghĩ về nơi này là nơi nào rồi, ta phát hiện nơi này đã mười mấy năm, nhưng hiện tại cũng có ý nghĩ tìm hiểu đây là đâu, là một góc nào của đại lục Cửu Tiêu. Nhưng hiện tại thì ta không có ý định này nữa, chỉ coi đây là một nơi tốt để luyện binh mà thôi.

Nguyệt Mộng Hà cười một tiếng, tiến lên nói với Lâm Phong.

- Lâm Phong, nhìn đi!

Nguyệt Mộng Hà đưa tay chỉ về phía xa, nơi đó có một nhóm người hoạt động không ngừng.

- Tiểu Phong, lại nhìn bên này!

Nguyệt Mộng Hà lại chỉ về một hướng khác, Lâm Phong quay đầu nhìn qua, nơi đó cũng có một ít người.

- Mười tám năm này, ta cũng không sống uổng phí, những cô gái này đều có thân thế đáng thương, ta thu dưỡng các nàng ở Tương Tư Lâm, đồng thời dạy võ đạo cho các nàng tu luyện, còn có trận đạo. Hôm nay, hơn mười năm qua đi, các nàng đã dựa vào cố gắng của chính mình mà đại đa số điều có thể tự mình đảm đương một phía. Thậm chí, có rất nhiều người đều đã có tu vi Huyền Vũ cảnh, kết hợp với trận phấp, lực sát thương càng mạnh.

Lúc này, trong giọng điệu của mỹ nữ đệ nhất Tuyết Nguyệt không còn nhu hòa như trong tưởng tượng, mà lại lộ ra sắc bén lạnh lùng. Mười tám năm trước, vì nàng có thực lực không bằng người ta, lại không có thế lực chống lưng hùng mạnh, mới tạo nên tình cảnh nàng cùng Lâm Hải phải chia lìa, thậm chí, mười tám năm cũng không cách nào gặp được chồng hay con mình.

Nguyệt Mộng Hà nàng không muốn để bi kịch tái diễn, vì vậy nàng mới phòng ngừa chu đáo, thu dưỡng những cô bé có thân thế đáng thương, dạy võ đạo trận pháp cho các nàng, bồi dưỡng ra thế lực thuộc về mình. Thế lực này, vì nàng, cũng vì Lâm Phong, con trai nàng.

Hôm nay, Lâm Phong trở lại, Nguyệt Mộng Hà tận mắt gặp được con mình, cũng có thể yên tâm giao thế lực này cho Lâm Phong.

Nói như vậy, ít nhất Lâm Phong cũng có thế lực của mình ở bên ngoài, không đến nổi mọi chuyện đều dựa vào tự thân, hơn nữa, có thể vì không có lực lượng của riêng mình mà bị những thế lực khác ức hiếp.

Tỷ như Vạn Thú môn trước kia, động một chút là kêu một đám cường giả áp bách tới, muốn giết Lâm Phong.

Nếu khi đó Lâm Phong tiếp nhận thế lực của nàng, căn bản không cần Lâm Phong xuất thủ, những người Vạn Thú môn kia đừng mơ sống sót.

Lâm Phong gật đầu, thực lực của những cô gái này, Lâm Phong đã thấy rồi. Một lần là ở Tương Tư Lâm, bọn họ đã phế bỏ tu vi Tam gia Vũ gia, Vù Cừu.

Mà một lần khác thì mới đây không lâu, sáu cô gái đều là cường giả Huyền Vũ cảnh, dùng đại trận trói giết mà gây khốn cường giả Huyền Vũ cảnh tầng năm, đánh cho bị thương, đồng thời phế bỏ tu vi để hắn tự mình Lâm Phong hắn tới giết. Thực lực như vậy, rất kinh khủng so với hắn còn mạnh hơn rất nhiều.

- Tiểu Phong, sau này, toàn bộ các nàng đều giao cho con, để các nàng tạo thành thế lực của con, như vậy, con mới chân chính đạp chân khắp Tuyết Nguyệt.

Nguyệt Mộng Hà lại nói tiếp, làm cho Lâm Phong hơi khựng người.

- Giao cho con? Nhưng mà…

- Con cảm thấy thực lực của mẫu thân cần thế lực này sao?

Nguyệt Mộng Hà cắt đứt lời Lâm Phong, nói tiếp:

- Ta bổi dưỡng các nàng thành cường giả võ đạo chủ yếu là vì con, đợi đến một ngày com không cần các nàng nữa thì để các nàng tự do, để các nàng theo đuổi cuộc sống của riêng mình.

Nghe được lời này của Nguyệt Mộng Hà, Lâm Phong im lặng, không sai, lấy thực lực của Nguyệt Mộng Hà, đúng là không cần các nàng.

Bồi dưỡng các nàng là vì hắn, Lâm Phong!

Tiếp nhận các nàng, Lâm Phong liền có được thế lực của mình.

- Vừa lúc, kế hoạch cũng nên bắt đầu rồi.

Lâm Phong lẩm bẩm nói, sau đó liền gật đầu:

- Mẹ, tâm ý của ngài, ta nhận!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.