Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 460: Giết Đến Tường Thành



Khuyết Nguyệt công tử nhìn thấy Lâm Phong đột phá, trong lòng cảm thấy điên cuồng run sợ. Lâm Phong, người này thật đáng sợ. Nếu là sớm biết ở phía sau Mộng Tình và Nặc Na có một thanh niên đáng sợ như thế này thì vừa rồi hắn cũng không lớn lối như vậy, nhưng hiện tại đâm lao rồi thì phải theo lao, Lâm Phong muốn giết hắn, coi rẻ hắn như thế, hắn không đánh cũng phải đánh, cuộc chiến này đã là tất yếu, đã không có sự lựa chọn nữa rồi.

Nhưng thật ra Lâm Phong cũng cảm thấy không ngờ đối với chính bản thân mình, từ sau khi hắn đột phá đến Huyền Vũ cảnh tầng hai, hắn cũng đã trải qua nhiều cuộc đại chiến như vậy. Mỗi một cuộc chiến đấu đều là vô cùng oanh liệt, hơn nữa, lần trước ngộ đạo sát phạt là cùng với phụ thân Lâm Hải cảm thụ khắc mộc, lại còn có cắn nuốt thêm tinh hạch của Hỏa Yêu Lang, còn đột phá đến Huyền Vũ cảnh tầng ba lần này là thuận lý thành chương, là lúc thời cơ đã chín muồi.

Tinh khí thần của Lâm Phong toàn bộ đều bước vào Huyền Vũ cảnh tầng ba không có chút nào miễn cưỡng, tu vi của Lâm Phong vô cùng ổn định, chắc chắn.

Dương Hỏa chân nguyên càng ngày càng rực rỡ, làm cho đám người ngồi trên vách đá tường thành đều có thể cảm nhận được cỗ nóng cháy rừng rực này, nó rất đáng sợ, giống như là muốn thiêu đốt hết thảy.

Kinh khủng hơn nữa là, trên thân kiếm của Lâm Phong không chỉ có ánh nắng nóng cháy này mà nó còn có kiếm khí khủng bố sát phạt, giống như là nó muốn diệt hết tất cả mọi người. Mũi kiếm này có vẻ như đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Mang theo ngọn lửa chân nguyên cùng với khí sát phạt, Lâm Phong lao ra trong tiếng gào thét, hắn lao thẳng tới hướng tường thảnh. Rất nhiều người ở hai bên Khuyết Nguyệt công tử vụt bay lui tránh ra xa, họ không dám để Lâm Phong đến gần, nếu như một kiếm này chém vào người của bọn họ, chẳng phải là họ sẽ phải chết rất oan uổng.

Đôi mắt Khuyết Nguyệt công tử rất nghiêm túc, hắn chăm chú gắt gao nhìn Lâm Phong chắm chằm, không một khắc dám buông lỏng. Cường giả thực sự quyết đấu, chỉ một sai lầm nhỏ cũng đủ để quyết định vận mệnh. Lâm Phong hiển nhiên là mạnh mẽ đến nỗi hắn không thể không toàn lực ứng phó, đương nhiên là phải dùng hết tất cả sức mạnh của mình.

Hàn quang trên đao của Khuyết Nguyệt công tử, một chút ý thê lương trong đao thẩm thấu ra, phía sau lưng hắn cũng xuất hiện một thanh ảo ảnh loan đao, loan đao Vũ hồn.

Đao Vũ hồn của Khuyết Nguyệt công tử là đao tu, lực công kích mạnh phi thường. Trước kia mỗi lần hắn xuất đao, người khác chỉ cần cảm thấy hàn khí thấm xuất ra từ loan đao của Khuyết Nguyệt công tử, sẽ không tự chủ được mà run lên.

Nhưng mà bây giờ, cái đao khí u lãnh thê lương kia, ở dưới ánh sáng chiếu rọi tỏa ra từ kiếm của Lâm Phong lại vô cùng ảm đạm, giống như là ánh sáng ngọn đèn trước gió, muốn tranh nhau phát sáng cùng ánh trăng, thật là vô cùng nhở bé.

- Ta, Khuyết Nguyệt, đao tu mười lăm, bất khả chiến bại, chưa có địch thủ! Đao xuất, người tất chết.

Khuyết Nguyệt công tử lạnh lùng nói, đao ý càng ngày càng lạnh.

Lâm Phong nghe được lời của hắn trên mặt không có một chút thay đổi nào, vẫn hoàn toàn lạnh lùng như cũ.

Bước chân bước lên, kiếm của hắn từ từ giơ thẳng lên, khí sát phạt khủng bố hóa thành thực chất gào thét hướng tới Khuyết Nguyệt công tử.

- Kiếm của ta cũng là bất khả chiến bại, cho tới bây giờ đều là một kích tất giết.

Tiếng nói thản nhiên thốt ra từ trong miệng của Lâm Phong, kiếm của hắn giết người mọi cách, bất khả chiến bại, chưa bao giờ cần dùng đến toàn bộ lực lượng, nếu là một kích tất giết người.

Lời nói của Lâm Phong làm cho trong lòng mọi người run lên, Khuyết Nguyệt công tử nói hắn bất khả chiến bại, đao xuất ra người phải chết là muốn làm suy yếu đi tự tin của Lâm Phong đồng thời tăng cường sự tự tin với đao của mình. Nhưng một câu nói của Lâm Phong lại làm dao động sự tự tin của hắn, một câu nói rất bình tĩnh lại mang theo sự tự tin chân thật. Kiếm của hắn đúng là bất khả chiến bại, cho tới bây giờ đều là một kích đánh ra tất giết người.

- Cho nên, ngươi cũng không ngoại lệ.

Giọng nói lạnh lùng của Lâm Phong lại thốt ra, trong thiên địa chỉ có sát phạt.

- Giết!

- Giết, giết, giết!

Lâm Phong thốt ra một tiếng, tạo lên trong không gian từng đợt tiếng vang, kiếm mặt trời, kiếm thái dương, kiếm sát phạt, nghiêng nghiêng lóe ra, ánh sáng trong trời đất đều mất đi, trong đôi mắt của mọi người chỉ còn có một kiếm này của Lâm Phong.

Sắc mặt Khuyết Nguyệt công tử cứng ngắc ở ngay tai đó, chỉ cần một kiếm này thực sự chém xuống, hắn mới cảm giác được kiếm của Lâm Phong đáng sợ cỡ nào, mang theo vẻ sợ hãi, hai hàm răng cắn chặt vào nhau. Khuyết Nguyệt công tử cũng chém ra một đao của hắn, nhưng cho tới bây giờ, thanh đao bất khả chiến bại giết người trong nháy mắt của Khuyết Nguyệt công tử đã không còn được cái hào quang ngày xưa nữa rồi, bên ngoải kiếm sát phạt ra, không còn có gì khác.

Ánh đao bị chìm ngập trong ánh kiếm, Khuyết Nguyệt công tử trơ mắt nhìn kiếm kia chém xuống, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi và hối hận không gì tả nổi, hắn vốn đang có một tiền đồ tốt nhưng cũng chỉ vì nói mấy câu đùa giỡn Mộng Tình nên mới đến bước này, đem lại cái chết này, giờ đây ai có thể cứu được hắn.

Một tiếng vang nhỏ, kiếm thái dương chém xuống, thân thể Khuyết Nguyệt công tử bị kiếm khí xé rách tan tành thành bụi phấn, ngay đến cả cặn bã cũng không còn, chỉ có từng giọt từng giọt máu bắn ra bay lên không trung, đây chính là kết cục hắn làm nhục Mộng Tình chọc giận Lâm Phong, giờ khắc này trong lòng mọi người đều run rẩy mãnh liệt.

Lâm Phong thật đáng sợ, đúng như hắn vừa rồi đã nói, bất khả chiến bại, một kích tất giết.

Không cần nói Lâm Phong đã bước vào Huyền Vũ cảnh tầng ba, cho dù là Lâm Phong vẫn là cảnh giới Huyền Vũ cảnh tầng hai thì một kiếm này cũng đủ để lấy mạng của Khuyết Nguyệt công tử rồi.

Lúc này, chỉ thấy Lâm Phong đứng ở đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía đám người khiến cho trong lòng rất nhiều người run lên, họ không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Lâm Phong.

- Mộng Tình, Nặc Na, còn ai nữa?

Lâm Phong thản nhiên hỏi làm cho trong lòng những người vừa rồi đã làm nhục Nặc Na và Mộng Tình đều run lên, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi mãnh liệt.

Lâm Phong phải tìm giết những kẻ đã làm nhục hai người thiếu nữ kia.

- Hắn, hắn, còn có hắn nữa.

Ngón tay của Nặc Na trực tiếp chỉ vào ba người, ba người này vừa rồi mở lời nói Nặc Na và Mộng Tình phải cởi quần áo để nghiêm mình chứng thân mình, Nặc Na đương nhiên phải vạch mặt hắn.

Ba người nhìn thầy Nặc Na chỉ tay về phía bọn họ trong lòng co quắp lại, bọn họ quay lại nhìn cũng gặp ánh mắt của Lâm Phong đã rơi vào trên người của bọn họ, đồng thời một cỗ sát phạt khí giáng xuống, trong lòng bọn họ run lên.

- Chạy thôi!

Một người trong bọn họ kêu lên, thân thể vọt lên bay thẳng vào trong Thiên Nhai Hải Các, hắn muốn chạy trốn.

- Trốn ư?

Trong đôi mắt của Lâm Phong hiện lên một tia sáng lạnh lùng, thân thể như gió phiêu động, vừa sải bước ra trong nháy mắt liền vượt qua người nọ.

Sát phạt kiếm hoa lên, theo đó một tiếng hét thảm thiết phát ra, lưỡi kiếm trực tiếp ngấm vào trái tim của hắn, phá hủy trong cơ thể hắn, thân thể hắn từ từ, từ trên không rơi xuống.

- Hừ!

Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, hai người khác giờ phút này đã trốn, không ngờ Vũ hồn màu tím đột ngột xuất hiện điên cuồng bay tới hướng hai người, tốc độ nhanh đến không thể tin nổi.

Xuy xuy!

Thân thể của hai người đang chạy trốn kia đột nhiên cứng đờ ra, từng đạo tử xà cuốn quanh thân người bọn họ, xiết chặt lấy thân thể của bọn họ, rồi đột nhiên, một lực mãnh liệt kéo lên, bọn họ còn không có phản ứng gì thỉ đã bị kéo đến trước mặt Lâm Phong, mà cái đang đợi để nghênh đón bọn họ, đó là một kiếm hủy diệt.

Một kiếm, hai người đều chết, trong nháy mắt bị chém chết.

Ánh mắt Lâm Phong bình tĩnh không nhìn đến hai người vừa bị giết kia lại một bước bước lên, một lần nữa lại xuất hiện ở ngoài thành trước mặt Nặc Na, hỏi:

- Nặc Na, còn tên nào nữa không?

Nặc Na ngẫm nghĩ rồi chậm rãi lắc đầu, vừa rồi thốt ra lời làm nhục hai người, cười nhạo ồn ào ai cũng có cả, nàng không thể nói để Lâm Phong giết hết tất cả, giết những người kia là được rồi.

Lâm Phong khẽ gật đầu không nói gì thêm, xa xa truyền đến vài tiếng sói tru, một cỗ hỏa khí từ phương xa lan tràn đến, đáng sợ vô cùng.

- Bầy sói đến rồi.

Lâm Phong nói nhỏ, lập tức thân thể rung lên đi vào bên cạnh Nặc Na, hắn cùng với Mộng Tình hai người đem theo Nặc Na bay lên không, trực tiếp bay vào trên vách tường thành.

Mọi người nghe tiếng nói nhỏ vừa rồi của Lâm Phong, ánh mắt đều nhìn về hướng xa xa kia, đôi mắt của họ hơi hơi đọng lại. Ngọn lửa khủng bố Hỏa Yêu Lang đang cuồn cuộn tới gần, ngọn lửa đỏ bừng trên không trung đều in dấu ấn trong đồng tử của bọn họ. Ngọn lửa này không phải là ngọn lửa hủy diệt vừa rồi mà là một ngọn lửa sáng mờ, phạm vi rất lớn nó như đang nói với mọi người, đó là Hoả Diễm Yêu Lang đang tấn công Thiên Nhai Hải Các.

Nặc Na nhìn đám người rồi lại nhìn Lâm Phong, trong lòng vẫn chấn động như trước không thể nào bình tĩnh được. Nàng vốn lo lắng không vào được thành, nhưng hiện giờ nàng phát hiện ra lo lắng của nàng là thừa. Thực lực tối thượng thế giới này không có gì đáng nói, đám người đích xác là không muốn cho bọn họ bước lên trên tường thành, nhưng bọn họ không cho bước lên, Lâm Phong liền giết bọn họ, dùng thực lực mạnh mẽ làm cho mọi người phải khiếp sợ, ai còn dám nói lên hai chữ không cho?

Hơn nữa thực lực của Lâm Phong bùng ra cũng nói cho mọi người biết, hắn không phải là Yêu Lang, Yêu Lang thì không có khả năng hiểu kiếm đạo.

Vào được thành hay không vào được thành chỉ có dùng thực lực để nói chuyện. Nếu là thực lức bọn họ yếu, cho dù là người khác có biết chắc chắn rằng bọn họ không phải là hóa thân của Yêu Lang cũng vẫn sẽ trêu chọc bọn họ, làm nhục bọn họ. Nhưng nếu thực lực của bọn họ mạnh, những người đó căn bản cũng sẽ không nghĩ đến vấn đề này. Giống như Lâm Phong, không cần hỏi, không cần đến cho phép, trực tiếp sải bước đến, ai dám nói không?

Đám người yếu nói không thì là muốn chết, còn những người mạnh mẽ thực sự cũng sẽ không ai rỗi hơi mà đi ngăn cản Lâm Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.