Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 479: Áp Lực



Dưới ánh mắt lóe sáng, thân hình Đoàn Thiên Lang đột ngột quay lại, giẫm mạnh chân lên mặt đất, chân nguyên lực tập trung lên hai chân, hắn vọt lên trời cao, theo hư không mà đi.

Nhưng mà cảm giác bị theo dõi không có mất đi, Đoàn Thiên Lang cảm thấy mình giống như bị một đầu dã thú lăm le, cả người không được tự nhiên.

Cau chặt mày, trong lúc bay đi, Đoàn Thiên Lang đột ngột chuyển hướng, một bóng hình như lửa chợt lóe lên trước mắt hắn, trong nháy mắt đã không thấy rồi.

- Đã lộ rồi thì ra đi!

Đoàn Thiên Lang nhìn phía sau, hắng giọn nói. Mặc dù hắn thấy được một cái bóng như lửa nóng kia, nhưng cũng không quá rõ ràng.

Một hư ảnh chậm rãi xuất hiện trong màn đêm rồi bay lên trời. Đoàn Thiên Lang kinh hãi ngây ngốc mà nhìn thân ảnh rực lửa kia.

Khó trách, khó trách hắn có cảm giác như bị dã thú ngó chừng rồi, thứ xuất hiện trước mặt hắn lại là một yêu thú chân chính, một con yêu thú tràn ngập khí tức uy nghiêm.

Trên người mang theo ánh lửa bập bùng, lưng đầy gai nhọn, hai bên là đôi cánh màu đỏ. Đáng sợ hơn là, ánh mắt của con yêu thú này như hung thần ác sát, làm người ta vừa nhìn thấy liền có thể cảm giác được sự đáng sợ của nó.

- Đây là… đây là yêu thú Cùng Kỳ!

Đoàn Thiên Lang gắt gao ngó chừng con yêu thú này, hắn đã từng thấy được yêu thú này trong sách cổ, cực kỳ giống với thượng cổ mãnh thú Cùng Kỳ.

- Lâm Phong!

Hàn mang trong mắt lóe lên, vừa thấy yêu thú Cùng Kỳ, Đoàn Thiên Lang sao còn không biết mọi chuyện này là do Lâm Phong làm. Lúc Lâm Phong giết sạch người Vạn Thú môn, hắn đã nghe nói lúc đó cũng có yêu thú Cùng Kỳ xuất hiện.

Lâm Phong, vậy mà hắn lại để yêu thú Cùng Kỳ theo dõi hắn.

Nhìn về phía sau Cùng Kỳ, Đoàn Thiên Lang phát hiện không có ai nữa, dường như Lâm Phong không có ở đây.

Hơn nữa, mới vừa rồi, Lâm Phong thật sự đã mang Đoàn Hân Diệp rời đi rồi, không thể giả được. Như vậy, cũng nói rõ là Lâm Phong cố ý để Cùng Kỳ theo dõi hắn, xem ra, hắn thật sự muốn đối phó với Đoàn Thiên Lang hắn rồi.

Trong lòng trở lên lạnh lẽo, Đoàn Thiên Lang đột nhiên động, nhanh chóng rời đi, tốc độ rất nhanh.

- Vù…

Một tiếng gió thét đột ngột đâm vào trong màng tai, ngay sau đó, Đoàn Thiên Lang cũng nghe được tiếng khẽ gầm gừ của Cùng Kỳ, khi hắn vừa quay đầu nhìn lại thì trong lòng đột nhiên rung lên.

Lâm Phong, Lâm Phong đã đuổi tới rồi.

Bước chân đang muốn chạy tiếp đột ngột dừng lại, Đoàn Thiên Lang nhìn Lâm Phong nói:

- Ngươi muốn thế nào?

Lâm Phong không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt mang theo vài phần lãnh ý, từ trong đôi mắt bình tĩnh mà thâm thúy kia, Đoàn Thiên Lang không nhìn ra được gì.

Gió nhẹ thổi qua người, Đoàn Thiên Lang cảm giác một tia hàn ý đánh tới, luồng hàn ý này, rất lạnh, lạnh đến trong lòng.

Lâm Phong trầm mặc làm cho hắn cảm thấy rất áp lực, động thủ hay không động thủ? Lâm Phong chỉ nhìn hắn như vậy?

Rốt cục, Đoàn Thiên Lang không thể nhìn được áp lực này, hắn hừ lạnh một tiếng rồi quay người rời đi.

Khi hắn vừa ngự không, vậy mà sau lưng không có chút âm thanh gì, giống như Lâm Phong cùng với Cùng Kỳ không đuổi theo.

Tốc độ của Đoàn Thiên Lang rất nhanh, phi thường nhanh, sau khi phi hành trên không trung một đoạn dài thì hắn dừng lại, quay đầu nhìn lại phía sau, hắn trợn tròn mắt.

Thân ảnh Lâm Phong cùng yêu thú Cùng Kỳ lại đứng đó, lúc này, Lâm Phong ngồi trên lưng yêu thú Cùng Kỳ, rất bình tĩnh mà nhìn phía trước, thậm chí cũng không nhìn hắn, cho nên hắn mới không cảm giác được phía sau có người đi theo.

- Tốc độ thật đáng sợ!

Yêu thú Cùng Kỳ này theo sau hắn nhưng lại không phát ra thanh âm gì, mà ngay cả cảm giác gì hắn cũng không có. Hiển nhiên, con yêu thú này có tốc độ nhanh hơn hắn nhiều, vì vậy mới tùy tiện đuổi theo hắn.

Đương nhiên điều này cũng tất yếu, đó là yêu thú có cánh, còn hắn lại giống như người bình thường, phải dùng chân nguyên lực mà cầm cự cho thân hình ngự không phi hành. Nó là phi hành chân chính, hơn nữa còn là mãnh thú Cùng Kỳ thời thượng cổ, tốc độ không nhanh mới là lạ.

- Trốn không thoát sao?

Trong lòng Đoàn Thiên Lang sinh ra suy nghĩ như vậy, bị Cùng Kỳ nhìn chằm chằm, hắn căn bản không cách nào thoát khỏi, hơn nữa, thực lực của Lâm Phong vẫn còn đó. Chẳng lẽ hôm nay, một vương gia Tuyết Nguyệt như hắn lại phải chết sao, chết trong máy trong tay con kiến hôi trước mắt này?

- Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?

Đoàn Thiên Lang rét lạnh nói, tên Lâm Phong này không động thủ mà một mực đi theo hắn, cảm giác bị đè nén dưới đáy lòng càng ngày càng mãnh liệt.

Đáp lại Đoàn Thiên Lang chỉ là trầm mặc đáng sợ như trước, Lâm Phong vẫn không nói lời nào, chỉ cứ ngồi nhìn hắn, làm cho cảm giác bất an hoảng sợ trong lòng càng không ngừng tăng lên.

Mãnh thú Cùng Kỳ cũng nhìn chằm chằm vào hắn, hai ánh mắt, một người một thú làm cho hắn gần như không thở nổi.

- Đi!!!

Đoàn Thiên Lang lại đảo người, nhanh chóng rời đi, chân nguyên cuộn trào, nhanh tới mức không thể tin nổi.

Trốn! Hiện tại, Đoàn Thiên Lang chỉ muốn thoát khỏi Lâm Phong cùng đầu yêu thú chết tiệt kia.

Cảnh sắc trong mắt không ngừng biến hóa, Đoàn Thiên Lang xuất hiện trước hoàng cung, ngự không trên hoàng thành mà đi. Hắncòn không thèm nhìn một chút, chỉ bỏ qua hết thảy mà ra sức bay về phía trước.

Rốt cục, Đoàn Thiên Lang cảm giác như đã trải qua thật lâu, ở mặt hắn xuất hiện một tòa kiến trúc nguy nga.

Tuyết Nguyệt thánh viện, đến!

Gió thổi qua, Đoàn Thiên Lang trực tiếp tiến vào trong trung tâm thánh viện, leo lên đỉnh của một tòa kiến trúc cao nhất, tòa kiến trúc hình tháp này là thánh địa tu luyện của Tuyết Nguyệt thánh viện, dưới đất là một mảnh địa mạch nguyên khí.

Có rất nhiều người đứng xung quanh tháp tu luyện nhìn thấy thân ảnh trên hư không, tất cả đều kinh ngạc, là viện trưởng Đoàn Thiên Lang.

Hơn nữa, nhìn bộ dáng lúc này của viện trưởng dường như có chút chật vật, giống như là đang trốn tránh gì đó.

Chỉ sau chốc lát, lại có hai thân ảnh xuất hiện trước mặt bọn họ, làm cho tất cả đều kinh hãi, đó là một người một thú.

Người kia rất trẻ tuổi, tay áo phất phơ, lộ vẻ phi phàm tuấn dật. Mà yêu thú kia thì uy nghiêm đáng sợ, một thân lộ ra khí tức hung lệ, vừa nhìn đã biết không phải là thứ lương thiện gì rồi.

- Chuyện gì vậy?

Mọi người đều nhìn lên một người một thú trên hư không, ai cũng thấy kỳ quái, dường như hai kẻ này đang đuổi theo viện trưởng của bọn họ.

- Là Lâm Phong! Hắn là Lâm Phong!

Không ít người đã từng qua Tương Giang xem thiên tài tụ hội lần trước, không thể nghi ngờ rằng Lâm Phong là người nổi bật chói mắt nhất, trong Tuyết Nguyệt thì còn kẻ nào mà không biết Lâm Phong?

Mặc dù ở Tuyết Nguyệt thánh viện, nhưng có rất nhiều người nhận Lâm Phong, Lâm Phong vừa xuất hiện thì bọn họ liền nhận ra.

Lâm Phong cùng với một đầu yêu thú đáng sợ, đuổi theo viện trưởng Đoàn Thiên Lang của bọn họ.

Đoàn Thiên Lang gắt gao nhìn Lâm Phong cùng với Cùng Kỳ, hắn quát lớn:

- Ngươi có đánh hay không, cứ mãi đi theo ta, rốt cuộc là muốn làm gì?

Mọi người thấy sắc mặt Đoàn Thiên Lang trở nên dữ tợn, gần như là hổn hển mà thở, trong giọng nói còn mang theo sự sợ hãi run rẩy không cách nào che dấu.

Lâm Phong nhìn Đoàn Thiên Lang, thản nhiên nói:

- Ngươi sợ ta như vậy, sợ ta sẽ giết ngươi? Uy nghiêm của Thiên Lang Vương lúc trước đã đi đâu hết rồi?

Những lời lẽ của Lâm Phong cực kỳ khó nghe, làm cho Đoàn Thiên Lang ngây ngốc, thân phận Thiên Lang Vương ở trước thực lực của Lâm Phong chính là chuyện cười, có thực lực tuyệt đối, ngay cả hoàng quyền cũng có thể miệt thị, đừng nói chỉ là một vương gia!

Giờ phút này, mọi người đã hiểu được, Lâm Phong thật sự đang rượt đuổi viện trưởng Đoàn Thiên Lang, mà viện trưởng hùng mạnh của bọn họ thì dường như rất sợ, sợ hãi Lâm Phong.

Chuyện này tựa như có chút nực cười, viện trưởng của bọn họ là sợ một đệ tử của Thiên Nhất học viện, nhưng sự thật chính là như thế! Vô luận là tông môn hay học viện, sau khi những đệ tử thiên tài phát triển, nhất định sẽ thanh xuất vu lam (trò giỏi hơn thầy), lúc đó sẽ mạnh hơn lãnh tụ của tông môn hoặc học viện. Mà Lâm Phong, không thể nghi ngờ là được liệt vào trong số này, bằng vào thực lực bây giờ của Lâm Phong, hắn đã đủ coi rẻ viện trưởng bọn họ, Đoàn Thiên Lang.

Trầm mặc, Đoàn Thiên Lang đối diện với lời lẽ của Lâm Phong thì không biết nói gì nữa, uy nghiêm của Thiên Lang Vương?

Có thực lực mới có uy nghiêm, thực lực không bằng đối phương thì lấy đâu ra uy nghiêm?

- Vù, vù…

Từng tiếng xé gió truyền ra, chỉ thấy rất nhiều người vọt lên, tất cả đều đứng bên người Đoàn Thiên Lang mà nhìn Lâm Phong, ánh mắt mang theo hàn ý, những người này đều là những nhân vật thuộc hàng khách khanh của Tuyết Nguyệt thánh viện.

Nhưng mà bây giờ, bọn họ giống như gặp phải đại địch, cảnh giác nhìn Lâm Phong.

Ngày đó, bên bờ Tương Giang, Lâm Phong đã chứng minh thực lực hùng mạnh của mình, mà bây giờ, Lâm Phong dường như đã trở nên đáng sợ hơn vài phần, vậy mà trực tiếp vọt vào trong học viện của bọn họ mà dương oai rồi, quá bừa bãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.