Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 481: Mười Tám Huyền Vũ



Lâm Phong đi rồi, cuồng ngạo xông tới, giờ lại tiêu sái rời đi.

Người của Tuyết Nguyệt Thánh Viện ai ai cũng nhìn bóng lưng Lâm Phong rời đi, tâm trạng rất nặng nề, Lâm Phong, xem Tuyết Nguyệt Thánh Viện như chốn không người, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, còn giết một trưởng lão của Tuyết Nguyệt Thánh Viện bọn hắn.

Hơn nữa, kết quả này còn là do Lâm Phong cố ý buông tha cho bọn họ một con đường sống, nếu như Lâm Phong nguyện ý, những cường giả đứng trong hư không, tin tưởng không còn mấy người có thể sống sót.

Lâm Phong, hắn không giết Thiên Lang Vương, là vì muốn để Thiên Lang Vương tận mắt nhìn thấy Vân Hải tông phục hưng, nhìn Tuyết Nguyệt Thánh Viện tan vỡ.

Giữa đêm tối, một con yêu thú nhanh chóng chạy trên hư không Tuyết Nguyệt hoàng thành, bộ lông trên người hung thú Cùng Kỳ phát ra màu lửa đỏ, ngời sáng chói mắt.

Lâm Phong ngồi trên lưng Cùng Kỳ, đôi mắt vốn đang nhắm lại, nhưng vào lúc này, lại đột nhiên mở ra, lấp lánh hàn mang.

Không chỉ là Lâm Phong, Cùng Kỳ cũng phát ra một tiếng gầm trầm thấp, thân thể dừng lại giữa không trung, nhìn chằm chằm về phía trước.

Một dãy thân ảnh đen nhánh chầm chậm xuất hiện trong tầm mắt của Lâm Phong và Cùng Kỳ, đám người này toàn bộ đều ngự không mà đứng, thân thể nhẹ nhàng vô cùng, thế mà toàn bộ đều là cường giả Huyền Vũ cảnh.

Đám người tới trước người Lâm Phong thì dừng lại, xếp thành hình cánh quạt vây lấy Lâm Phong, từng đạo đao dưới ánh trăng phản chiếu hàn mang chói mắt, còn mang theo ánh trăng lạnh lẽo.

Thực lạnh, không gian lúc này, mang theo lạnh lẽo thê lương, lạnh đến cả thân thể, hồn phách của mỗi người.

- Mười tám vị cường giả Huyền Vũ cảnh.

Ánh mắt Lâm Phong quét qua đám người một lượt, tổng cộng mười tám người, toàn bộ đều cầm đao, trận thế này, quả là xem trọng Lâm Phong hắn.

- Các ngươi là ai?

Lâm Phong hỏi một tiếng, dù hắn không hề trông mong đối phương có thể trả lời, nhưng dù gì thì vẫn muốn hỏi một câu, thân phận của những người này, trong lòng hắn cảm thấy hơi chút nghi ngờ.

Trong số những người hắn đắc tội, nếu có thể phái ra trận thế như thế này, quá ít rồi, Vạn Thú Môn và Vũ gia có lẽ sẽ có mười tám cường giả Huyền Vũ cảnh. Nhưng nếu mười tám người toàn bộ đều là cường giả dùng đao, vậy thì không thể. Vạn Thú Môn và Vũ gia, không có nội tình mức này, trừ phu là, mấy đại thế lực liên thủ.

Còn có nước Thiên Phong, thế lực cả một quốc gia, đương nhiên là có nhóm thế lực này, nhưng vấn đề là, nước Thiên Phong, thâm nhập vào cảnh nội Tuyệt Nguyệt nhiều cường giả như thế, hơn nữa đứng giữa hoàng thành chặn giết hắn, người của nước Tuyệt Nguyệt lẽ nào đều mù cả, nhìn không được sao?

Hơn nữa Phong Trần kia, dường như cũng không ngu xuẩn đến vậy, hôm nay hắn hành động đã được Nhược Lam Sơn biết, mặc dù bọn người Phong Trần dù muốn giết hắn, e rằng cũng phải quang minh chính đại, phái ra thiên tài một mình giết hắn, còn dùng loại thủ đoạn này để giết hắn, sợ rằng Phong Trần cũng khó có thể trả lời cho Nhược Lam Sơn được.

Lâm Phong, hắn đoán không ra, mười tám cường giả Huyền Vũ cảnh này rốt cuộc là ai.

- Người lấy mạng ngươi.

Một thanh âm rét lạnh từ mồm một người trong đó phun ra, đao của mười tám người đồng thời nâng lên, phát ra tiếng vang thanh thúy, quang hoa của đao chớp lên trong hư không, lại toàn bộ ngưng tụ vào một điểm, đâm tới mắt Lâm Phong, rất chói mắt, khiến đôi mắt của Lâm Phong cũng phải nhắm lại.

Trong chớp mắt hắn nhắm mắt, một cỗ hàn ý thê lương, lạnh lẽo tràn ra, đao mang lóe lên, trong hư không, phía trước, hai bên trái phải, toàn bộ đều là đao quang lạnh lẽo, chém về phía hắn.

Bất cứ một đao nào, đều đủ trí mệnh.

- Phong.

Thân thể Lâm Phong khẽ động, nhanh đến khó có thể tưởng tượng.

Ánh đao lạnh lẽo sắc bén vạch ngang hư không, phát ra tiếng vang nho nhỏ, như gió thổi qua không gian, cơ hồ không thể nghe thấy.

Lại một đạo đao mang chói mắt bắn tới, khiến Lâm Phong hơi nhìn ra, những người này không đối phó Cùng Kỳ, chỉ giết hắn.

Trong cảm giác nhạy cảm, trước sau trái phải của Lâm Phong, toàn bộ đều lạnh lẽo, hắn lúc này, dường như đã bị vây khốn rồi.

- Vút...

Thanh âm tinh tế truyền tới, bước chân Lâm Phong hơi run, trong tay phun ra một cỗ kiếm ý, một kiếm chém ra, che phủ toàn bộ bầu trời và trước mặt.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, phía sau lại truyền đến một cỗ cảm giác lạnh lẽo, khiến hắn không thể tập trung toàn bộ tâm thần đối phó.

Bước trên hư không, Lâm Phong dứt khoát để Cùng Kỳ hạ xuống dưới, bản thân mình bước về phía trước, kiếm quang vạch phá chém ra, đi thẳng tới trước, những người trước mặt đều bị chém lui.

Chẳng qua ngay lập tức có mấy người bổ vào, mấy thanh đao đồng thời chém ra, đánh về phía Lâm Phong, đao mang lại hội tụ lại một điểm, một cỗ đao ý sắc bén vô cùng tràn ra, chém giết toàn bộ.

- Ầm ầm!

Đao mang va chạm cùng một chỗ với kiếm quang, xé rách không gian, một cỗ kình phong khủng bố cuộn tới, đôi mắt Lâm Phong hơi ngưng lại.

Trận pháp, mười tám người này, toàn bộ dùng lực, là một bộ trận pháp, phối hợp cực kỳ tinh diệu, không hề lọt nước.

- Vun vút!

Trên trời, sau lưng, đều là đao mang, hàn ý sắc bén đâm trên người Lâm Phong, rất lạnh, bọn họ dường nhưng không định để Lâm Phong có chút thời gian rảnh rỗi, không ngừng công kích.

Một cỗ sát phạt chi khí khủng bố từ trên người Lâm Phong tràn ra ngoài, đôi mắt Lâm Phong trở nên vô cùng lạnh lẽo, vô tình.

Cho dù những người này là ai, muốn giết hắn, tất sẽ phải chết.

- Gào...

Tử xà chi hồn khủng bố điên cuồng quẫy động trong không trung, hóa thành một vầng sáng tím mênh mông, bao vây toàn bộ hư không xung quanh lại.

Lực lượng linh hồn hùng mạnh từ trên người Lâm Phong phóng ra, dung nhập trong tử hồn, từng đạo sóng triều màu tím cuồn cuộn vỗ đập, trào dâng.

- Hử?

Những người mặc đồ đen này ánh mắt ngưng trọng, vầng sáng tím này không hề công kích bọn họ, thậm chí không hề vây quanh quấy nhiễu bọn họ, chỉ điên cuồng chuyển động ở xung quanh, bao phủ cả trời đất. Cả phiến không gian, đều trở nên ảm đạm thất sắc, nhìn không thấy mặt trăng lạnh lẽo thê lương.

- Ầm ầm!

Hàng loạt tiếng va chạm vang lên, Lâm Phong mượn cỗ lực lượng phản chấn để thân thể rơi xuống phía dưới, tốc độ nhanh chóng. Có người muốn truy sát, lại thấy từng đạo ánh sáng tím đánh tới, khiến bọn họ chậm trễ truy đuổi, nhìn không thấy Lâm Phong ở đâu. Nếu họ cứ xông tới giết, bị Lâm Phong nắm lấy cơ hội, một kiếm liền có thể hủy diệt bọn họ.

- Làm sao lại đều ở trong đó?

Một người mở miệng nói, những người mặc đồ đen kia nhìn nhau một cái, mười tám người, không thiếu một ai, toàn bộ đều bị ánh sáng tím vây quanh.

- Cùng nhau lao ra.

Một người nói một tiếng.

Ánh sáng tím cuồng bạo có vẻ cực kỳ bạo ngược, cũng nhằm về phía bọn họ, trong chớp mắt đã bao bọc lấy thân thể bọn họ, bao lấy tất cả mọi người, khiến bọn họ đột ngột mất đi cảm giác về phương hướng, dường như thời gian dừng lại trong chốc lát.

Lúc bọn hắn tỉnh táo lại lại giật mình phát hiện, những người xung quanh đã không thấy đâu, bản thân hiện giờ, dường nhưng đang ở trong một tòa lao tù, lao tù màu tím.

- Cửu Cung Khốn Long Đại Trận.

Đồng tử mọi người co nhỏ lại, tòa đại trận này, bọn họ đương nhiên nhận ra, ảo trận vây khốn hùng mạnh, chỉ vây người, không giết người.

Lâm Phong đứng bên ngoài trận pháp, nhìn trận pháp trước mắt, ánh mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, cước bộ bước tới, lập tức thân thể hắn trực tiếp xuất hiện trước mặt một người trong đó, khiến đôi mắt người đó cứng lại.

Hiện giờ, hắn là một mình đối mặt với Lâm Phong.

- Nói cho ta, các ngươi là ai?

Lâm Phong lạnh lùng hỏi, người kia ánh mắt lấp lánh, lại không hề mở miệng.

- Không nói, giết.

Bước tới một bước, thân thể Lâm Phong như gió trong chớp mắt xuất hiện trước mặt người đó, sát phạt chi kiếm cuồn cuộn chém ra, đao mang chói mắt, người kia giơ đao lên đỡ, nhưng hắn chỉ có một mình, làm sao có thể ngăn cản sát phạt chi kiếm của Lâm Phong.

Đao mang bị bao phủ, chỉ có sát phạt, nhưng lúc hủy diệt chi kiếm giáng xuống trước mắt hắn, hắn mới chân chính cảm nhận được sự đáng sợ của cái chết, thân thể hắn dưới sát phạt chi kiếm hóa thành tro bụi.

Lâm Phong không hề nhìn hắn một cái, bước tới một bước, lại tới trong một gian tù màu tím khác, người áo đen trong tù, sắc mặt cũng cứng lại, có chút trắng bệch.

- Ai phái các ngươi tới?

Lâm Phong lại hỏi lần nữa.

Người kia nhìn chằm chằm Lâm Phong, lạnh lùng đáp lại:

- Lâm Phong, không ngờ ngươi có thể bố trí Cửu Cung Khốn Long Đại Trận, lần này là ngươi may mắn, nhưng lần sau, ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

- Cho dù thực có lần sau, ngươi cũng không nhìn thấy được.

Lâm Phong bước tới, sát phát chi kiếm lại chém tới, trong khoảnh khắc, lại một người, chết.

Sát phạt, trong lao tù không ngừng tiến hành, từng tên cường giả Huyền Vũ cảnh bị gạt bỏ, chết dưới kiếm của Lâm Phong.

Lúc toàn bộ mười tám người đều bị gạt bỏ, tù lao màu tím giữa hư không biến mất, Lâm Phong đứng giữa không trung, trong bóng tối, như sát thần, nhưng trong đôi mắt của hắn, lại không có nửa điểm đắc ý.

Thân phận của hắn đã bại lội, cái chết của Nguyệt Mộng Hà, được Đoàn Vô Nhai xem trọng, ngay cả Nhược Lam Sơn, cũng đã biết hắn, những người này, còn dám giết hắn, hơn nữa phối hợp tinh diệu đến thế, hiển nhiên là một cỗ thế lực hùng mạnh, càng kinh khủng hơn là, bọn họ gặp phải tử vong, lại không có một người nào nói ra bọn họ rốt cuộc là ai.

Loại địch nhân này, rất đáng sợ, người đứng sau lưng của họ, càng đáng sợ hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.