Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 482: Vạn Tên Cùng Phát



Tuyết Nguyệt, người của đế quốc Long Sơn tới, Thiên Phong thất sử đi tới Tuyết Nguyệt, cũng ở trong dạ yến của hoàng thất, bị Lâm Phong sỉ nhục từng người một, thậm chí gạt bỏ hai người.

Mà trong màn đêm hôm đó, mười tám cường giả Huyền Vũ cảnh bố trận vây giết Lâm Phong, lại bị diệt toàn bộ, lại thêm đối quyết trên Tương Giang vào đêm trăng tròn, cả hoàng thành, dường như có một dòng chảy ngầm dẫn dắt, nhìn không thấy, nhưng tất cả mọi người đều rõ ràng, dòng chảy ngầm này rất hung mãnh, lúc nào cũng có thể bộc phát.

Ở ngoài hoàng Thành, cách mười mấy vạn dặm, cũng lại có một đại sự rung động xảy ra, vùng đất xung quanh toàn bộ đều rung động, nhưng tin tức không truyền vào hoàng Thành nhanh như vậy.

Một ngày này, cỗ thế lực mạnh nhất Tuyết Nguyệt, Hạo Nguyệt tông, gặp phải tai họa ngập trời.

Hạo Nguyệt tông, vào đêm trăng tròn mấy hôm trước, bên hồ Tương Giang, tông môn chi chủ Sở Kình cùng thiên tài mạnh nhất Đại Bằng công tử đều bị một mình Lâm Phong giết chết, đám người Hạo Nguyệt tông như rắn mất đầu, tan đàn xẻ nghé.

Ngày hôm đó, mấy vạn thiết kỵ, cưỡi xích huyết chiến mã, xông vào trong Hạo Nguyệt tông, nơi nào đi qua, máu chảy thành xông, diệt môn, hơn vạn Xích Huyết thiết kỵ này, diệt môn cả Hạo Nguyệt tông, nhổ cỏ tận gốc.

Trừ một vài kẻ ở ngoài và một số kẻ may mắn chạy thoát ra, những người khác của Hạo Nguyệt tông, toàn bộ đều bị giết chết, cả một Hạo Nguyệt tông, máu chảy thành sông, tiếng kêu thảm sát phạt kéo dài cả ngày mới dần dần lắng xuống.

Hoàng hôn, quạ đen và ưng hoang xoay quanh không trung trên Hạo Nguyệt tông, ngẫu nhiên hạ xuống, dùng cái mỏ sắc bén rỉa dần những cỗ thi thể thối rữa, một cỗ ý cảnh thê lương vô tận dần dần lan ra.

Chiều tà, đỏ như máu!

Lúc này, những thiết kỵ kia đã đi xa rồi, trên sơn mạch của Hạo Nguyệt tông, có một hàng người đang đứng đó, nhìn dòng sông máu kia và thây chất đầy đồng thê lương, chỉ cảm thấy trong lòng sinh ra một cỗ hàn ý xâm nhập thẳng vào sâu trong linh hồn.

Đây là thế giới võ đạo, nợ máu, là phải trả bằng máu, bọn họ đương nhiên biết những thiết kỵ kia là người nào, Xích Huyết thiết kỵ, dưới chướng thống lĩnh thành Dương Châu Lâm Phong. Mà Lâm Phong, từng là đệ tử của Vân Hải tông. Năm đó, Hạo Nguyệt tông từng tham dự tiêu diệt Vân Hải, cũng giết đến mức Vân Hải tông thây phơi đầy đồng, máu chảy thành sông.

Lâm Phong, tới đòi nợ.

Ngày đó thiên phú đệ tử của Vân Hải tông, ngày nay đã danh chấn Tuyết Nguyệt, đương nhiên phải dùng máu tươi, để tẩy rửa thù hận trước kia, Hạo Nguyệt tông, tuyệt đối không phải tông môn cuối cùng bị tiêu diệt, có lẽ, đây mới chỉ là tông môn đầu tiên mà thôi.

Sự thực cũng đúng như bọn họ suy đoán, Hạo Nguyệt tông, tuyệt đối không phải là tông môn cuối cùng, đó chỉ là tông môn bắt đầu.

Ở Vân Hải sơn mạch cách Hạo Nguyệt tông vạn dặm, cả sơn mạch lòng người bàng hoàng, tất cả cửa ra sơn mạch, trừ cửa ra thông đi Hắc Phong Lĩnh nơi lũ yêu thú quần cư kia, những nơi khác, toàn bộ bị vây chết.

Xích Huyết thiết kỵ, vây kín Vân Hải sơn mạch, đã trôi qua bảy ngày, bảy ngày này, đám người trên ngọn chủ phong ở Vân Hải sơn mạch, ai cũng không được rời đi, toàn bộ đều bị vây chết ở trong đó, chỉ có đám người ở những đỉnh núi khác, mới có thể trong bảy ngày rời đi, sau bảy ngày này, người đã đi gần hết rồi.

Không đi, chính là chết, ai dám ở lại?

Những thiết kỵ này, là đến báo thù, đến giết người, ai khiến họ tức giận, chắc chắn phải chết.

Núi non xung quanh, Xích Huyết thiết kỵ yên lặng đứng đó, ánh mắt bình tĩnh, lạnh lùng, chỉnh tề thẳng hàng, lại không có một chút thanh âm phát ra.

Có người tuy đã rời khỏi sơn mạch, nhưng lại chưa hề rời đi, ở nơi xa nhìn đám người này, bọn họ muốn nhìn xem, những Xích Huyết thiết kỵ này, có phải thực đến khiến Vân Hải tông máu chảy thành sông.

Mà Vân Hải tông vào lúc này, trên chủ phong, tất cả mọi người đều vô cùng sợ hãi, cực độ bất an, e sợ không ngừng lan ra trong lòng mọi người.

Bọn họ đã bị vây khốn bảy ngày rồi, bọn họ không biết kết cục gì đang chờ đợi mình, bọn họ sắp gặp phải, rất có thể là tai ương tử vong.

Không ai không sợ chết, chỉ là có người xem trọng, lại có người coi nhẹ, khi tử vong thực sự giáng xuống, nói không sợ hãi, vậy thì không thể nào, nhất là bọn họ biết rõ tử vong càng ngày càng gần, còn chỉ có thể ở lại đó không thể rời đi, loại tư vị chờ chết này, khiến người ta sắp rơi vào điên cuồng, tuyệt vọng.

Người trên ngọn chủ phong này, có người của Hạo Nguyệt tông, có người của Băng Tuyết sơn trang, cũng có một ít người của Vạn Thú Môn và Tuyết Nguyệt Thánh Viện, bọn họ chia cắt cả Vân Hải, coi nơi này như một trong những trụ sở của chúng. Dải đất sơn mạch bên cạnh Hắc Phong Lĩnh yêu thú lạnh lẽo, còn có lực hấp dẫn vô cùng lớn, mỗi một tông môn đều tiến vào đó.

Đến lúc này, mảnh núi non này, sắp trở thành tử vong sơn mạch, bọn họ hiện giờ muốn đi, cũng không đi được nữa.

Một lúc sau, đám người trong sơn mạch đột nhiên giống như điên rồi, chạy về phía khe núi Phong Vân của Vân Hải tông, tiếng thiết kỵ ầm ầm vang lên, bụi cát bay đầy trời.

Xích Huyết thiết kỵ, vào núi rồi, bọn họ, sau bảy ngày vây khốn, cuối cùng cũng động thủ rồi.

Mọi người, cũng chạy trốn về một phía, hoặc có thể nói, Xích Huyết thiết kỵ, đang bức bọn họ chạy về phía đó, đó là khu vực khe núi Phong Vân ở trung ương chủ phong, những nơi khác, toàn bộ bị thiết kỵ đạp bằng.

Chính giữa khe núi Phong Vân, đám người ngày càng nhiều, mọi người nhìn xung quanh, phát hiện dày đặc toàn là người, điều này khiến trong lòng bọn họ càng ngày càng sợ hãi, đây là muốn đưa bọn họ vây vào rồi giết, vây trong khe núi Phong Vân này, rồi sau đó chém giết.

Nhưng dù bọn họ biết như thế thì thế nào, nếu không vào trong khe núi Phong Vân, sợ rằng đã bị thiết kỵ giày xéo tan nát rồi, bọn họ không còn lựa chọn nào khác.

Cuối cùng, cả khe núi to lớn như vậy bị người chen đầy, trong khe núi toàn những người, ngẩng đầu lên, nhìn lên phía trên khe núi, từng thiết kỵ xuất hiện ở đó, ánh mắt nhìn xuống.

Trên thân những thiết kỵ này, toàn bộ đều đeo tên, từng người sắc mặt lạnh lùng, mang theo thiết huyết sát khí.

Rất nhiều người tim đều đập rất mạnh, run rẩy, một màn này, sao mà tương tự.

Lúc đầu, Thiên Lang Vương mang theo thế lực mấy đại tông môn, xông vào Vân Hải, tràng cảnh đó, không phải giống như trước mắt sao, dường như là lịch sử đang lặp lại.

Bầu trời xung quanh đám người, vẫn như cũ là Xích Huyết thiết kỵ, nhưng phía bên dưới, lại là những người bị vây trong khe núi, nhưng không còn là người của Vân Hải tông, mà là những người đã khiến Vân Hải tông toàn diệt.

Một màn tương tự, nhưng kết cục hoàn toàn trái ngược, từ trước đến giờ chưa một ai nghĩ tới.

Giữa không gian, một mảnh yên lặng, áp lực, phía xa, một tiếng gào thết truyền tới, rất nhanh, đám người đã nhìn thấy hai thân ảnh xuất hiện giữa không trung.

Một người, một thú.

Người, trẻ tuổi tuấn tú, áo trắng tung bay.

Yêu thú, cả người một màu lửa đỏ, đôi cánh lửa xanh, mắt lộ hung quang, sắc bén, đáng sợ.

Tất cả mọi người, đều ngẩng đầu, nhìn thân ảnh đứng giữa hư không kia.

Yêu thú đáng sợ, thanh niên anh tuấn.

Song, người thanh niên kia lại khiến đám người chấn động, còn mạnh hơn yêu thú kia nhiều.

Lâm Phong, đã trở lại, cưỡi trên lưng yêu thú đáng sợ kia, đến báo thù rồi.

Hai ba năm trước đây, vẫn chỉ là một ngoại môn đệ tử của Vân Hải tông, một thanh niên vừa bước vào Linh Vũ cảnh, hiện giờ, cao cao tại thượng, được phong làm thống lĩnh Dương Châu, xích huyết chư hầu, thống soái vạn quân, cưỡi trên huyền yêu khủng bố, trở về tông môn của hắn.

Nếu Vân Hải tông vẫn còn, Lâm Phong trở về, sao mà vinh diệu.

Song, tông môn không còn, còn lại, chỉ có cừu hận đầy trời, Lâm Phong trở về, chỉ để báo thù.

Ánh mắt Lâm Phong, cũng không nhìn xuống phía dưới, mà nhìn mảnh núi non quen thuộc này, từng màn từng màn xuất hiện trước mắt, nhưng thời gian trôi qua, Vân Hải tông lưu lại cho hắn, chỉ có nợ máu trên lưng, để hắn đến đòi lại.

Ánh mắt dần dần chuyển qua, đôi mắt Lâm Phong nhìn xuống phía dưới, khe núi từng nhiều lần bước qua, khe Phong Vân, còn có một đài cao, đài Sinh Tử.

Khe Phong Vân, đài Sinh Tử, Lâm Phong vẫn còn nhớ mang máng bản thân đã mấy lần bước lên đó.

Bây giờ, về lại chốn cũ, nhưng sớm đã cảnh còn người mất, những thân ảnh quen thuộc cũng đã mất, nhưng hắn dường như còn có thể nhìn thấy cảnh phỉ đuổi giết hắn, nhìn thấy khuôn mặt luôn nghiêm nghị của Không lão và hình ảnh tươi sáng của Bắc lão.

Ánh mắt Lâm Phong quét về đám người trong khe núi, quan sát phía dưới, những người này bây giờ, trong mắt Lâm Phong hắn, tất cả đều như con sâu cái kiến, cũng như rất nhiều người trong đó nhìn Lâm Phong lúc đầu vậy.

Bàn tay Lâm Phong, chầm chậm nâng lên, nhất thời thanh âm chỉnh tề truyền tới, tiêu sát chi khí trong hư không từ từ lan ra, mấy vạn mũi tên, toàn bộ nâng lên, chỉ vào trong khe núi.

Đám người trong khe núi không ngừng run rẩy, tâm thần rung động không ngừng, nhìn chằm chằm những mũi tên này, trên mặt bọn họ toàn là sợ hãi.

Trong thế giới vô tình này, đối với địch nhân không thể có lòng nhân từ, máu tươi, luôn phải dùng máu tươi để trả.

Nương theo bàn tay của Lâm Phong hạ xuống, mấy vạn mũi tên, phá không bắn tới, vạn tên cùng phát!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.