Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 484: Hàn Tuyết Thiên Vô Sỉ



Băng Tuyết sơn trang, nằm ở phía bắc Tuyết Nguyệt, ở trong một vùng băng tuyết, có thể nói là thế lực tông môn duy nhất trong tứ đại thế lực ở ngoài hoàng thành không ở trong sơn mạch.

Lúc này trong Băng Tuyết sơn trang, bông tuyết rơi dày một mét, trên mặt tuyết, có từng vết lõm sâu.

Băng Tuyết sơn trang to lớn lại giống như một nơi trong truyện cổ tích, một mảnh trắng xóa.

Ngoài Băng Tuyết sơn trang trăm dặm, cũng bông tuyết tung bay, trên mặt tuyết toàn là dấu vết, dấu của những con ngựa đạp lên.

Ở nơi này, lại đóng một quân đoàn hùng mạnh, một quân đoàn đáng sợ có hơn vạn người.

Quân đoàn này, chính là đám người Xích lão dẫn dắt, trước tiên diệt Hạo Nguyệt tông, nghe được Lâm Phong nói, liền đổi hưởng đi tới Băng Tuyết sơn trang, Xích lão lựa chọn ở ngoài trăm dặm đợi quân đội Lâm Phong tập kết.

Bởi vì nơi này cách Băng Tuyết sơn trang không quá xa, bọn họ có thể giám sát động tĩnh của Băng Tuyết sơn trang, ít nhất cũng không để bọn chúng di chuyển chạy trốn, để lại một cái sơn trang trống rỗng cho bọn họ.

Đương nhiên cũng có cái giá phải trá, bọn họ có thể giám sát động tĩnh của Băng Tuyết sơn trang, Băng Tuyết sơn trang cũng có thể biết được tất cả của bọn họ, biết được bọn họ đóng quân ở đây, biết được bọn họ có bao nhiêu người.

Một ngày này, có rất nhiều thân ảnh đạp trên băng tuyết, chậm rãi đi từ phương xa tới, theo những thân ảnh này tới gần, bông tuyết rơi xuống có vẻ càng nhiều hơn.

Hơn vạn thiết kỵ thấy được những người tới đều lập tức chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, bọn họ cũng có chút bất ngờ, người của Băng Tuyết sơn trang kia không hề co đầu rụt cổ lại trong sơn trang, mà lại chủ động chạy tới đây.

Đương nhiên Băng Tuyết sơn trang cũng có cách nhìn của chính mình, co đầu rụt cổ vào trong sơn trang, kỳ thực chính là chờ chết.

Tin tức Hạo Nguyệt tông bị diệt, Lâm Phong đoạt lại Vân Hải sơn mạch xây dựng lại Vân Hải tông đã truyền tới Băng Tuyết sơn trang, hiện giờ mấy vạn quân sĩ chỉ đóng quân cách bọn họ trăm dặm mà không tiến tới, rất rõ ràng là đang chờ đợi, đợi Lâm Phong dẫn quân đến phía sau phối hợp với bọn họ.

Nếu nói như vậy, Băng Tuyết sơn trang bọn họ sau này đối diện với địch nhân sẽ càng ngày càng mạnh hơn, vì sao hiện giờ không chủ động xuất kích, mở một đường máu xông ra.

Xích lão đứng ở đầu đoàn người, nhìn những người đang đi tới kia, tổng cộng có mấy trăm người, ai nấy đều ánh mắt lạnh lùng, mặc quần áo trắng như tuyết, trên người đều lộ ra hàn ý như có như không.

Hàn ý này là do công pháp bọn họ tu luyện quyết định, tất cả mọi người trong Băng Tuyết sơn trang, đều là băng phách Vũ hồn, tu luyện băng tuyết công pháp, ngưng băng tuyết chân nguyên, không hề có ngoại lệ.

Rất nhanh, đám người Băng Tuyết sơn trang đã tiến tới gần trước mặt đại quân, tuy rằng có mấy trăm người, nhưng ở trước mặt quân đoàn hơn vạn người, vẫn có vẻ vô cùng nhỏ bé, dường như là không hề tồn tại.

Người đi ở trước nhất, chính là trang chủ Băng Tuyết sơn trang, Hàn Tuyết Thiên.

- Xích lão, ngày trước chia tay, không ngờ chúng ta còn có thể gặp lại.

Hàn Tuyết Thiên hơi cười với Xích lão, Băng Tuyết sơn trang cách thành cổ Thiên Lạc không quá xa. Đệ tử Băng Tuyết sơn trang bọn họ rất thường tới thành cổ Thiên Lạc, Hàn Tuyết Thiên bản thân cũng từng không ít lần tới thành cổ Thiên Lạc, chỉ là không để lộ ra mà thôi. Mà lúc ở cổ thành Thiên Lạc, hắn đã từng gặp Xích lão.

- Ta cũng không ngờ được, thế sự vô thường, lần này gặp lại, chúng ta đã thành địch nhân rồi.

Xích lão nhàn nhạt trả lời.

Hàn Tuyết Thiên lắc đầu nói:

- Xích lão nói không hợp lý, Hàn Tuyết Thiên ta từ trước tới giờ không hề có ý đối địch với Xích lão, chỉ cần Xích lão bằng lòng, chúng ta lúc nào cũng có thể trở thành bằng hữu, hơn nữa, Băng Tuyết sơn trang ta, rất vui lòng nhiệt tình tiếp đãi Xích lão.

Hàn Tuyết Thiên, hắn lại muốn lung lạc Xích lão.

Chẳng qua trả lời ông ta lại chỉ có lắc đầu:

- Hàn Tuyết Thiên, ngươi không cần nói nhiều như vậy, hôm nay, ta và ngươi ai cũng vì chủ mình, ngươi là chưởng mồn của Băng Tuyết sơn trang, ta lại đi theo Lâm Phong, hiện giờ Lâm Phong muốn đối địch với ngươi, Xích lão quỷ ta dù có muốn kết giao bằng hữu, cũng không thể làm được.

Đôi mắt của Hàn Tuyết Thiên hơi co lại, Xích lão lại chính miệng thừa nhận, hắn hiện giờ đã đi theo Lâm Phong.

Đường đường là nhân vật đỉnh đỉnh đại danh ở thành cổ Thiên Lạc, Hàn Tuyết Thiên không thể nào ngờ được Xích lão sẽ đi theo người khác, trở thành kẻ phụ thuộc.

- Nếu đã như vậy, vậy ta cũng không phá hoại tình cảm giữa ngài và Lâm Phong nữa, xem ra trận chiến này, không thể tránh được rồi.

- Hàn trang chủ nếu muốn động thủ vào lúc này, thì cứ ra tay đi.

Xích lão lạnh nhạt nói một câu, rất thảnh nhiên.

- Vậy Hàn mỗ đắc tội rồi.

Hàn Tuyết Thiên bước tới, trên mặt đất lưu lại một vệt tuyết, nhanh chóng đánh về phía Xích lão, nói đánh liền đánh, vô cùng quyết đoán.

Trên bầu trời từng bông tuyết tung bay, dường như giữa trời đất chỉ còn lại vẻ đẹp của hoa tuyết, tất cả những thứ khác đều ảm đạm thất sắc.

Nhưng Xích lão lại không có tâm tình đi thưởng thức hoa tuyết, đối với trang chủ Băng Tuyết sơn trang trước mắt, ông nào dám có chút xem thường.

Một ngọn lửa đáng sợ bùng cháy lên, Hàn Tuyết Thiên tu luyện băng tuyết, mà Xích lão, lại vừa vặn ngược lại, tu luyện hỏa diễm.

Bước chân nặng nề hạ xuống mặt đất, Xích lão mặc kệ làm ra động tĩnh gì, trực tiếp lao về phía đối phương, khắp toàn thân, đều là hỏa diễm.

- Vun vút...

Hàn băng và hỏa diễm va chạm vào một chỗ, phát ra tiếng xèo xèo, hảo diễm muốn đốt cháy băng tuyết, mà băng tuyết, lại muốn hòa tan toàn bộ hỏa diễm.

Hai thân người, vừa chạm vào liền tách ra.

- Xích lão quả nhiên lợi hại, không hổ là nhân vật năm đó danh chấn thành cổ Thiên Lạc, Hàn Tuyết Thiên ta, hôm nay vừa hay muốn lĩnh giáo cao chiêu.

- Như ngươi mong muốn.

Xích lão đáp lại, vô cùng thẳng thắn, thân thể hai người lại một lần nữa động, từ trên mặt đất đánh lên đến không trung.

Mấy vạn thiết kỵ, đều nhìn bọn họ chiến đấu, không hề nhúng tay, đây là chiến đấu giữa Xích lão và Hàn Tuyết Thiên, va chạm giữa băng và lửa.

Đương nhiên, chiến đấu của cường giả Huyền Vũ cảnh tầng bốn, bọn họ có muốn nhúng tay cũng không nổi.

Hai người càng đánh càng dũng mãnh, không ngừng bay lên, băng và hỏa đều trở nên cực kỳ bạo ngược, khiến ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào hai người, lần chiến đấu này, ai có thể thắng lợi?

Chính vào lúc này, một đạo hàn ý sắc lạnh đột nhiên tràn ra trong hư không, khiến ánh mắt rất nhiều người đều cứng lại.

- Không tốt.

Ánh mắt đám thiết kỵ đều cứng lại, chỉ thấy bên phía Băng Tuyết sơn trang có một người bước ra, đằng không bay lên, khí tức vô cùng hùng mạnh.

- Băng Thiên Tuyết Địa.

- Cực Độ Băng Phong.

Thân ảnh ấy và Hàn Tuyết Thiên đồng thời mở miệng, một người phun ra một đạo thân ảnh, tức thời mội cỗ hàn ý khủng bố bao vây lấy Xích lão, lạnh, lạnh đến cực hạn.

- Hèn hạ.

Đám thiết kỵ ánh mắt ngưng trọng, thân ảnh xông tới đối phó với Xích lão rất trẻ, bọn họ đều nghĩ tới một người, thiếu trang chủ của Băng Tuyết sơn trang, Lạc Tuyết công tử.

Hàn Tuyết Thiên và Xích lão chiến đấu, người của hai bên vốn không hề nhúng tay, nhưng hiện giờ Lạc Tuyết công tử lại ra tay đánh lén, thực hèn hạ.

- Cút ngay.

Xích lão đồng thời đối mặt với công kích của hai người tức giận hét lên một tiếng, nhưng khí tức băng phong vẫn như cũ hạ xuống trên người lão, hàn ý xâm nhập vào trong thân thể lão, khiến Xích lão cả người đều run rẩy, thân thể rơi thẳng xuống.

- Xích lão, đành phải để ngài chịu ấm ức rồi.

Hàn Tuyết Thiên cười lạnh lùng, mấy vạn thiết kỵ, ai nấy khí thế sắc bén, sợ rằng đều là cường giả, bọn họ muốn giết ra, phương pháp trực tiếp nhất chính là bắt sống nhân vật lãnh tụ của đối phương.

- Thực vô sỉ.

Một tiếng gầm rít cuồn cuộn từ xa truyền tới, khiến ánh mắt mọi người rung động, nhìn lại thân ảnh như gió kia, đám người Xích Huyết thiết kỵ đều cười, Lâm Phong, tới rồi.

Còn đám người Băng Tuyết sơn trang ánh mắt đều ngưng lại, thân thể Hàn Tuyết Thiên lại xông lên, lao tới giết Xích lão, trên người lộ ra ý lạnh lẽo cường liệt.

Xích lão sắc mặt cứng lại, hắn vừa rồi chịu băng tuyết chi lực công kích, đã thụ thương, nếu Hàn Tuyết Thiên lại đánh trúng lão, chỉ sợ cũng không khác là mấy.

- Cút về cho ta.

Một đạo thanh âm đáng sợ truyền tới, một đạo hắc ám chi quang khủng bố sát phạt hiện lên trong hơ không, ngăn chặn giữa Hàn Tuyết Thiên và Xích lão.

Lạc Tuyết công tử vốn cũng muốn ra tay, nhưng thân thể hung thú Cùng Kỳ đột nhiên hiện ra trước mặt hắn, ngăn cản hắn.

Tiếng va chạm truyền tới, Hàn Tuyết Thiên cuối cùng cũng không thể đánh lên người Xích lão, Lâm Phong đã kịp thời đuổi tới rồi.

Lâm Phong, Xích lão và yêu thú đứng một chỗ, Hàn Tuyết Thiên và Lạc Tuyết công tử đứng một chỗ, hai bên, đều nhìn chằm chằm đối phương, ánh mắt lạnh lẽo.

- Quả nhiên là tiểu nhân, đã như vậy, vậy càng dễ dàng rồi.

Lâm Phong lạnh lùng nói một câu:

- Xích huyết quân đoàn nghe lệnh, giết, giết những người này, lại giết vào Băng Tuyết sơn trang, cùng nhau động thủ, tất cả mọi người đều giết hết, không lưu lại một ai.

Lời nói lạnh lùng khiến nhiệt độ xung quanh dường như hạ xuống mấy phần, Lâm Phong, tức giận rồi, muốn triệt để hủy diệt Băng Tuyết sơn trang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.