Lực lượng, đây mới thật sự là lực lượng thuần túy, mà không phải võ kỹ thần thông.
Lâm Phong dùng lực lượng xuyên thấu lôi điện đánh chết Đệ Nhị Sứ, nhưng loại lực lượng này rốt cuộc là cái gì, loại nào lực lượng nào mà ngay cả lôi điện hùng mạnh cũng phá được.
Ở trên người của Lâm Phong, dường như có một tầng vòng sáng thần bí, bao phủ toàn bộ người hắn.
Đôi mắt Phong Trần gắt gao chăm chú nhìn Lâm Phong, ánh mắt như đao, rét lạnh đến tận xương. Sự thật nói cho hắn biết, Lâm Phong, có thể giết cường giả Huyền Vũ cảnh tầng sáu, hùng mạnh như Đệ Nhị Sứ, cũng bị Lâm Phong giết, điều này cũng có nghĩa là, trong tiệc tối hôm ấy Lâm Phong đúng là có tư cách miệt thị Thiên Phong Thất Sứ, Lâm Phong dùng thực lực tuyên bố, trong số Thiên Phong Thất Sứ lần này tới Tuyết Nguyệt đã có sáu người không người là đối thủ của hắn.
Chiến một người, giết một người, bao gồm cả Đệ Nhị Sứ, hiện tại chỉ còn hắn, may ra có thể chiến thắng Lâm Phong.
Lúc này, chỉ thấy đôi mắt của Lâm Phong chậm rãi quay lại, cuối cùng dừng trên người Phong Trần hắn, khiến ánh mắt sắc bén của hắn lại lần nữa phải chăm chú, ánh sáng bùng lên, giống như có một thanh lưỡi dao sắc bén đâm tới Lâm Phong.
- Đến lượt ngươi!
Một âm thanh trầm thấp từ trong miệng của Lâm Phong phun ra, vẫn bình tĩnh như vậy, nhưng làm cho người ta cảm nhận được áp lực vô hình, nhất là Phong Trần, một câu của Lâm Phong khiến cho hắn cảm giác cả người đều hơi chùng xuống.
Lâm Phong sau khi đánh chết Đệ Nhị Sứ, rốt cục nhìn về phía hắn, ngay cả Phong Trần hắn cũng muốn động, cũng dám động.
Hắn là hoàng tử điện hạ của nước Thiên Phong, nhưng nơi này là Tuyết Nguyệt.
- Hô...
Đôi mắt Phong Trần khẽ nhắm lại, sau đó lập tức mở ra, ánh sáng bùng lên, một dòng khí từ trong miệng của hắn phun ra, dường như là đang thở dài, nhưng theo sau hơi thở dài kia, là sát khí vô cùng nồng đậm.
Mọi người lúc này, đều có thể cảm nhận được vô cùng rõ ràng sát khí từ trên người Phong Trần tỏa ra. Phong Trần muốn giết Lâm Phong, muốn lấy mạng Lâm Phong, tất cả mọi người đều hiểu rất rõ điều này. Không chỉ hắn muốn giết Lâm Phong, Lâm Phong cũng muốn giết hắn, trong hai người, nhất định phải có một người chết.
- Lâm Phong, thực lực đủ mạnh, hơn nữa còn cực kỳ quyết đoán, hiện giờ đã ép Phong Trần đến mức không còn đường lùi.
Mọi người nghĩ thầm trong lòng, Phong Trần muốn Lâm Phong chết, bọn họ hiểu được, phái người đánh lén giết Lâm Phong, bọn họ cũng có thể dự liệu được, nhưng mọi người thật không ngờ Lâm Phong một mình một kiếm trực tiếp bước vào hoàng thành, trước mặt người của nước Tuyết Nguyệt, nước Thiên Phong cùng với đế quốc Long Sơn ngang nhiên hỏi tội Phong Trần, muốn tiêu diệt người của nước Thiên Phong, lòng quyết đoán như thế làm bọn họ mặc cảm.
Hơn nữa, Lâm Phong còn thuyết phục được sứ thần của đế quốc Long Sơn, Nhược Lam Sơn, để mặc cho Lâm Phong hỏi tội, động thủ.
Đương nhiên, không thể nghi ngờ, càng làm cho bọn họ khiếp sợ vẫn là thực lực dũng mãnh của Lâm Phong, tuy rằng trước đó bọn họ đã nhìn thấy Lâm Phong loại bỏ mấy người trong Thiên Phong Thất Sứ dám khiêu chiến, nhưng trong mắt của mọi người, Lâm Phong đối mặt với Đệ Nhị Sứ chắc hẳn phải cố hết sức, chiến cho có, nhưng sự thật lại không phải như bọn họ đã nghĩ, mặc dù đối mặt với Đệ Nhị Sứ Lâm Phong vẫn giết không tha, hiện tại lại khiêu chiến cả Phong Trần.
- Thực lực của ngươi vượt xa tưởng tượng của ta, thật sự khiến ta phải kinh ngạc.
Phong Trần nói một câu, không gian dường như cũng bị hàn khí trong câu nói khi đè nặng.
- Nhưng thực lực vốn có của ngươi còn chưa đủ để cho ngươi có thể ngang ngược đến như thế này, nước Thiên Phong sao có thể để cho ngươi lăng nhục dễ dàng như vậy, nếu Nhược tiền bối và nước Tuyết Nguyệt đều không phản đối ngươi và nước Thiên Phong giải quyết ân oán tại nơi này, vậy thì bây giờ ta sẽ cho ngươi mở mang kiến thức, biết một chút thực lực của ta.
Phong Trần âm thanh trang nghiêm, ngẩng đầu, hai tay chậm rãi nâng lên, trên bàn tay của hắn, hai cỗ chân nguyên lực hắc ám thâm thúy đang điên cuồng quay cuồng, vô cùng đáng sợ.
- Ngươi biết nguồn gốc tên gọi nước Thiên Phong từ đâu mà có không?
Phong Trần nhấn mạnh từng chữ hỏi, khiến ánh mắt Lâm Phong ngưng lại, mọi người cũng đều sững sờ. Mỗi cái tên quốc gia đều có hàm nghĩa đặc biệt, nước Thiên Phong cũng là như vậy, nhưng cụ thể từ đâu mà có, những người khác đều không biết. Kỳ thật, mặc dù là người của nước Thiên Phong, cũng cũng không biết, chỉ có người của hoàng thất là ngoại lệ.
Phong Trần cũng không cho rằng Lâm Phong có thể trả lời, mà tiếp tục nói:
- Mấy ngàn năm trước, nước Thiên Phong từng là vùng đất của các bộ lạc cùng với từng mảnh vùng đất hoang dã, yêu thú tàn sát bừa bãi, rất là hoang dã, nhân loại bị yêu thú ức hiếp, bị thống trị, những yêu thú này cực kỳ hùng mạnh, đáng sợ. Thống trị mấy mươi vạn dặm kéo dài khắp lãnh thổ quốc gia, là một con yêu thú đáng sợ, Thiên Phong yêu tôn, yêu tôn có thể hóa hình thành người.
Ánh mắt mọi người ngưng lại, thật không ngờ, nước Thiên Phong mấy ngàn năm trước không ngờ từng bị yêu thú thống trị.
- Thiên Phong yêu tôn cực kỳ đáng sợ, phong, hỏa, lôi điện, toàn bộ đều tinh thông, nước Thiên Phong ngày xưa ai dám phản kháng hắn sẽ bị vô tận yêu thú tàn sát, sát hại, Thiên Phong yêu tôn tàn bạo, làm cho người ta cảm thấy bất an, tất cả mọi người đều sợ hãi Thiên Phong yêu tôn.
Phong Trần tự nói.
- Lúc này, ở một cái trấn nhỏ, có một thiếu niên, lúc hắn được mười tuổi, khoác một tấm áo lông, lưng đeo một bộ cung tiễn săn bắn, từ trong tiểu trấn đi ra, hắn thiếu niên này, thân nhân cha mẹ của hắn, toàn bộ đều chết thảm vì bị yêu thú tàn sát, hắn tự gọi mình là Thiên Phong!
- Mười hai tuổi, hắn dùng cung tên một mình ở trong rừng cây hoang dã săn bắt yêu thú, không ngừng trưởng thành, tắm máu mà lớn lên. Mười lăm tuổi, hắn lưng đeo cung tên, bước vào một bộ lạc, bắn chết tù trưởng, thống trị bộ lạc này, đổi tên thành Thiên Phong bộ lạc. Mười tám tuổi, hắn dẫn dắt bộ lạc chinh chiến sát phạt, thâu tóm các bộ lạc khác, thậm chí thâu tóm thành trì, Thiên Phong bộ lạc, phát triển trở thành thành Thiên Phong, Thiên Phong dẫn dắt con dân của mình, không ngừng săn bắt yêu thú. Hai mươi lăm tuổi, Thiên Phong sát phạt vô số yêu thú, rốt cục chọc giận Thiên Phong yêu tôn, rất nhiều yêu thú đánh tới, ngày đó, máu chảy thành sông, vô số nhân loại bị chết thảm, vô số yêu thú bị tàn sát, lưỡng bại câu thương, sau đó, Thiên Phong mất tích, nhưng cái tên Thiên Phong đã uy chấn bát phương.
- Rất nhiều người đều nghĩ rằng Thiên Phong chết rồi, bị giết trong thú triều, nhân loại lại khôi phục như thường, vẫn bị yêu thú nô dịch, thống trị, không thể phản kháng, bởi vậy, tất cả mọi người đều không thể quên được Thiên Phong, người trẻ tuổi dám dẫn dắt con dân của Thiên Phong đi phản kháng Thiên Phong yêu tôn, tuy rằng Thiên Phong mất tích, nhưng hắn nghiễm nhiên đã trở thành một loại tín ngưỡng.
- Cho đến tận mười tám năm sau, vẫn mặc áo khoác lông cũ nát từ ngày xưa lúc đi ra khỏi trấn nhỏ, nhưng cung tên thì không còn, Thiên Phong, lại một lần nữa hiện ra trong tầm mắt mọi người, năm ấy, hắn bốn mươi ba tuổi, cũng vào năm ấy, hắn đến, giết vô số yêu thú, huyết lưu khắp chốn, cũng năm ấy, tay hắn vung lên, khiến cho nhân loại khí huyết sôi trào, thiên hạ đồng lòng, bọn họ bắt đầu càn quét phản kích, một trận chiến có một không hai giữa người và yêu thú nổ ra, Thiên Phong tự mình dẫn theo một đội quân đáng sợ, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Phong Trần càng nói càng đắm chìm vào trong đó, không thể tự kềm chế, trong đôi mắt lộ ra một cỗ kiêu ngạo, dường như vinh quang ngày xưa của Thiên Phong đang tràn ngập trên người của hắn.
- Cuối cùng không có yêu thú nào có thể ngăn cản Thiên Phong, yêu thú đụng phải hắn đều phải chết, cuối cùng, Thiên Phong yêu tôn tự mình đi ra, chặn giết Thiên Phong, một trận đại chiến nổ ra, trận chiến ấy, từ giữa trưa cho đến tối mịt, Thiên Phong cả người kiệt sức, chân nguyên hao hết, nhưng Thiên Phong yêu tôn bị Thiên Phong trực tiếp giết chết, máu huyết của Thiên Phong yêu tôn đều bị hút hết, dung nhập vào trong huyết mạch của mình, lịch sử ghi khắc một cảnh tượng kinh tâm động phách, Thiên Phong được mọi người ủng hộ, nhất thống các bộ lạc, thành trì, lên làm Thiên Phong quân vương, đặt tên nước là Thiên Phong.
Mọi người nghe Phong Trần nói xong, trong lòng rung động, từng quốc gia đều có một tầng lịch sử phủ đầy bụi, những khai quốc quốc vương không người nào không phải là lăng vân tuyệt thế, Thiên Phong quân vương ngày xưa bốn mươi ba tuổi đã thành tôn giả, nuốt sống Thiên Phong yêu tôn, thật là đáng sợ, những thống khổ và đau khổ mà hắn phải trải qua, không phải người bình thường có thể lý giải được.
Lâm Phong cũng không ngắt lời Phong Trần, mà an tĩnh nghe hắn kể, hắn truy tìm đạo lý của võ đạo, tất nhiên tránh không được phải đi tìm dấu chân của các bậc tiền bối, võ đạo không hạn chế quốc gia, sự tích Thiên Phong tôn giả, sẽ chỉ làm ý chí hắn càng cứng cỏi, kiên định không sợ hãi, truy cầu võ đạo, không ngừng tiến lên.
Phong Trần nói những điều này, chỉ chứng minh được ngày xưa Thiên Phong tôn giả hùng mạnh, chính hắn chẳng qua là nhớ lại mà thôi, không có gì đáng để kiêu ngạo, việc Phong Trần nên làm chính là không nên đắm chìm trong vinh quang của tổ tiên.
- Sau khi Thiên Phong tôn giả nhất thống nước Thiên Phong, đã tồn tại cho tới tận bây giờ, bởi vì hắn cắn nuốt yêu tôn huyết mạch, huyết mạch bản thân hắn cũng bắt đầu lột xác, trong huyết mạch dung nhập cả máu của nhân loại và yêu thú, biến dị trở thành một loại huyết mạch mới, và không ngừng di truyền cho đời sau, hiện tại, huyết mạch ấy ở trên người của ta.
Phong Trần âm thanh trang nghiêm, hai tay nâng lên, một cỗ hơi thở đáng sợ từ trong tay của hắn lan tràn ra, trên người của hắn, lộ ra một cỗ hơi thở điên cuồng, máu của hắn bắt đầu sôi trào, thú huyết sôi trào.