Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 567: Hóa Ma



Tốc độ của Lâm Phong chậm dần, hắn cảm giác được rõ ràng, cường giả phía sau càng ngày càng gần mình.

Thần hình trầm xuống, Lâm Phong đột nhiên hạ xuống mặt đất, làm cho người ta ngạc nhiên, lần này, Lâm Phong không thể không chết, ngay cả ngự không hắn cũng không còn sức rồi.

Mọi người cũng theo nhau theo Lâm Phong mà hạ xuống, lại nghe bõm một tiếng, lần này, Lâm Phong lại nhảy xuống hồ nước.

Mọi người kinh ngạc lao tới bên hồ, ánh măt gắt gào nhìn vào trong hồ, nhưng bên trong không có động tĩnh gì.

- Cái thằng này thật biết cách trốn!

Ánh mắt rét lạnh lóe lên không ngừng, vừa rồi là chui vào núi, hiện tại lại nhảy xuống hồ, trong lúc nhất thời, không có ai lao xuống đuổi giết.

- Hắn đã hao hết chân nguyên lực, chúng ta không thể để hắn có thời gian khôi phục. Nếu không thì không ai còn biết sẽ phát sinh chuyện gì. Hiện tại, lưu lại mấy người canh chừng phía trên, những người khác thì cùng tiến vào trong hồ, ta không tin hắn có thể gây ra sóng gió gì.

Một tên áo đen mang theo vài phần uy nghiêm nói, tại trong mấy người này thì hắn hình như có chút quyền uy.

Ngay sau đó, hắn cũng không dừng lại mà làm theo đúng lời mình, hắn trầm mình xuống hồ, đuổi giết Lâm Phong.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, sau đó liền rối rít lao vào trong hồ, không thể để cho Lâm Phong có cơ hội thở dốc, vô luận thế nào cũng phải giết hắn.

Cái hồ thiên nhiên này vô cùng trong suốt, mọi người đều có thể nhìn được rất xa. Quả nhiên, bên dưới đáy hồ có một người khoanh chân ngồi, rõ ràng chính là Lâm Phong.

Lâm Phong quả nhiên lợi dụng mọi cơ hội để tu luyện, dù là dưới đáy hồ cũng không buông bỏ.

- Giết tới!

Xung quanh mấy người là một vòng chân nguyên lực bảo vệ thân thể, không một giọt nước nào lọt vào, nước trong hồ căn bản không tới gần bọn họ.

Đối với võ tu cường đại mà nói, dù dưới hồ nước cũng không ảnh hưởng tới hành động của bọn họ, chỉ hơi chậm hơn bình thường một chút mà thôi.

Mọi người rầm rộ mà tới, đuổi giết Lâm Phong.

Lâm Phong mở mắt ra, hai con người băng lãnh vô tình tràn ngập sát phạt chi ý, dù chân nguyên gần như tiêu hao sạch sẽ nhưng hắn vẫn tinh thần như trước. Cửu Chuyển Phật Ma lực tạo nên thân thể cường đại, không có chân nguyên nên không sử dụng được pháp thuật thần thông, nhưng hắn vẫn còn lực lượng thân thể. Hắn không giống những võ tu khác, sau khi hao hết chân nguyên thì uể oải không phấn chấn.

Không chút do dự nào, Lâm Phong vọt tới phía một người, sắc mặt vẫn luôn lạnh lùng, nhất vãng vô tiền, không sợ không hãi, vĩnh viễn không lùi bước.

Tên Huyền Vũ cảnh tầng sáu kia thấy Lâm Phong lao tới thì kinh ngạc, ánh mắt hắn trở nên sắc lạnh, Lâm Phong đã như vậy rồi, hắn không tin không giết được Lâm Phong. Lần này, hắn phải lấy mạng Lâm Phong.

- Xoẹt, xoẹt…

Lực lượng chân nguyên vẹt ra dòng nước, tạo nên một lối đi dưới hồ, thông giữa Lâm Phong cùng hắn.

Tên này mang theo chân nguyên kinh khủng mà đấm một quyền về phía Lâm Phong.

Làm cho hắn kinh ngạc là Lâm Phong không chút sợ hãi, không tránh không né mà đón lấy một quyền của hắn. Đồng thời, một đoàn quang mang đen nhánh trong tay Lâm Phong lượn lờ, Lâm Phong cũng xuất ra một quyền.

- Rầm!

Quả đấm của hắn đánh lên người Lâm Phong, thân hình Lâm Phong run rẩy kịch liệt, khóe miệng tràn đầy máu tươi. Nhưng Lâm Phong vững vàng chế trụ cổ tay hắn, mạnh mẽ xoắn một cái, tên kia sắc mặt đại biến, lực lượng cường đại gần như vặn gãy cổ tay hắn, đồng thời, tay phải của Lâm Phong đã đấm tới.

- Cút ngay!

Gầm lên một tiếng, hắn điên cuồng giãy dụa, nhưng tay trái của Lâm Phong vẫn giữ chặt lấy, không để hắn rút lui. Hắn căn bản không thể trốn tránh, chỉ có thể trơ mắt nhìn quả đấm màu đen phóng to dần.

Rầm!

Một tiếng trầm thấp vang lên, máu tươi nhuộm đỏ hồ nước, lại có một tên cường giả Huyền Vũ cảnh tầng sáu chết trong tay Lâm Phong, bị một quyền của Lâm Phong đánh nát đầu.

Hết thảy đều phát sinh trong chớp mắt ngắn ngủi, sau khi Lâm Phong giết người, thân hình hắn liền hóa thành một đường thẳng mà vọt lên trời cao, những kẻ khác đều tập trung truy kích, điên cuồng vọt lên.

Rầm rầm!

Thân hình Lâm Phong vửa lên khỏi mặt nước liền bị mấy người ở trên tập trung công kích.

- Gió!

Thân thể Lâm Phong theo gió mà động, phiêu nhiêu di dộng, nhưng công kích bao trùm trong khoảng rộng vẫn đánh trung hắn, hắn nhịn không được mà phun ra mấy ngụm máu tươi lên mặt hồ.

Lực lượng chân nguyên hao hết, dưới hồ hắn đã dùng lực lượng thân thể ngạnh kháng một người, những công kích lần này, nếu hắn không có nhục thể cường hãn thì e rằng hiện tại hắn đã chết rồi.

Thân hình rơi lên mặt cỏ bên hồ, Lâm Phong ngồi đó, khóe miệng cùng lồng ngực đầy máu, hắn thở dốc từng ngụm lớn, hô hấp gần như không nổi.

Rầm, rầm….

Mấy tên dưới hồ phá vỡ mặt hồ vọt lên, thấy Lâm Phong vô lực ngồi trên mặt đất, bọn họ liền dừng lại giữa không trung, khóe miệng mang theo nụ cười tàn nhẫn.

Cuối cùng thì Lâm Phong đã không chịu được rồi.

Người này thật đáng sợ, chỉ có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng bốn lại giết chết nhiều người của bọn họ như vậy. Thậm chí trong đó còn có tồn tại cường đại Huyền Vũ cảnh tầng bảy.

Người này không chết thì hậu hoạn vô cùng.

Còn may là hiện tại Lâm Phong đã nỏ mạnh hết đà thực sự. Ngay cả khí lực trốn chạy cũng không còn, sao còn sức mà giữ mạng được.

Tên có chút uy nghiêm kia tới trước người Lâm Phong, nhìn Lâm Phong với khí tức phù phiếm, hắn lạnh lùng nói:

- Ngươi khá lắm, vậy mà giết chết nhiều người của chúng ta như vậy!

Lâm Phong ngẩng đầu, nhìn người nọ nói:

- Các ngươi là người nước Thiên Phong sao?

- Đúng! Người hoàng thất Thiên Phong cùng với Vạn Tượng tông. Ngươi giết nhiều cường giả nước Thiên Phong chúng ta như vậy, chết cũng nhắm mắt rồi!

Người này không để ý nói cho Lâm Phong biết, đối với một người chết, hắn còn keo kiệt gì nữa.

- Các ngươi tới Thiên Long Thành lúc nào? Sao có thể biết được hành tung của ta?

Lâm Phong lại hỏi tiếp.

- Hừ, chỉ trách ngươi đắc tội quá nhiều người. Dù là người nước Tuyết Nguyệt chính mình cũng có người muốn ngươi chết mà chủ động tìm chúng ta!

Người nọ nhe răng cười, Lâm Phong híp mắt, vậy mà là người nước Tuyết Nguyệt.

- Kẻ nào?

Lâm Phong bùng lên sát ý, khí tức sát phạt bừng lên.

- Dù nói cho ngươi biết thì ngươi có thể làm gì? Một người chết mà thôi! Ta phải cho ngươi chết không nhắm mắt!

Người nọ lạnh băng nói:

- Bên trong trận doanh nước Tuyết Nguyệt các ngươi, có phải có đệ tử Vạn Thú môn, giống như là một đầu dã thú!

- Vu Thanh!

Hai con ngươi của Lâm Phong co rút lại, không nghĩ tới lại là hắn.

Vu Thanh vẫn luôn im lặng ít nói, nhìn thì vọng động như bản năng dã thú, Lâm Phong lại không nghĩ tới, hắn lại gian trá như thế, chính mình không dám lại mượn tay người nước Thiên Phong.

- Ngươi đừng vội, người muốn ngươi chết cũng không chỉ một người này.

Người nọ băng lãnh nói:

- Còn có hai huynh đệ cùng với hai vị nam tử áo đen, tất cả đều muốn ngươi chết, ngươi đúng là không được người ta ưa a!

Lâm Phong lại càng thêm âm trầm, còn có bốn người.

Người của nước Tuyết Nguyệt tới thành Thiên Long thì có cả thảy là tám người, hắn, Nguyệt Thiên Mệnh, Vu Thanh, Vũ Cầm, Vũ Kiếm, Vân Phi Dương, cùng với hai tên áo đen hắn không biết tên.

Kẻ mà đối phương nói đến chính là Vũ Cầm, Vũ Kiếm cùng với hai tên áo đen kia.

Trừ hắn ra, trong bảy người đã có năm người muốn hắn chết.

- Ta nhớ kỹ rồi!

Lâm Phong lạnh lùng nói, tên kia người lạnh:

- Ngươi nhớ thì sao? Hiện tại, chuẩn bị chết đi là vừa!

- Chết?!

Lâm Phong ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đối phương, ma ý lượn lờ.

- Các ngươi, tất cả đều phải chết, một tên cũng đừng mơ sống sót!

Dứt lời, Lâm Phong phóng ra ma ý ngập trời, khí tức hắc ám cuồn cuộn phóng lên trời cao. Tên cầm đầu run rẩy, sắc mặt kịch biến.

- Ma Kiếm! Ra!

Lâm Phong gầm lên một tiếng, thân hình đột nhiên lăng không vọt lên, một luồng kiếm ý đáng sợ xông thẳng lên trời cao. Ma vân lượn lờ trong hư không, long trời lỡ đất, khắp hư không dường như trở thành bóng đêm.

Rắc, rắc…

Ba tiếng vang lên liên tục, Lâm Phong lăng không mà đứng, trên đỉnh đầu hắn là ma vân kinh khủng, quần áo bay múa. Sau lưng hắn, ba thanh kiếm màu đen xuất hiện, từ trong thân thể hắn mà ra.

Mọi người ngẩng đầu nhìn Lâm Phong, trong lòng kịch liệt chấn động, thân hình không ngừng run rẩy.

- Đây là… Có chuyện gì xảy ra!

- Điều này sao có thể?

Mọi người khiếp sợ không thôi, Lâm Phong đứng đó mà giống như ma, ma thần!

Đưa mặt nhìn xuống, ánh mắt quan sát mấy người, trong con ngươi tản ra ma quang, là ma đạo chi đồng, làm cho hồn phách bọn họ cũng run rẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.