Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 581: Tranh Giành Cùng Kỳ



Bảy người, hai người bại còn lại năm người.

Danh ngạch đại hội Tuyết Vực lần này cuối cùng cũng đã được đưa ra, Lâm Phong có thể nói là một người làm cho mọi người bất ngờ nhất, ngoại trừ hắn ra còn lại bốn người khác thực lực đều rất phi thường không kém chút nào, ở trong thành Thiên Long này ít nhiều họ cũng có chút danh khí, có không ít người biết đến bọn họ, duy nhất chỉ có Lâm Phong là ngang trời xuất thế, luyện thành một thân lực lượng dũng mãnh.

Hai lần ra tay đều là hai cái tát vang dội, âm thanh của hai cái tát này làm rung động trái tim mọi người.

Lâm Phong, một con người thần bí nhất làm cho người ta nhìn không thấu, giờ phút này mọi người thậm chí còn đang suy đoán xem người này cuối cùng là ai mà lại lợi hại như thế, mạnh mẽ như thế, lực lượng lớn mạnh đến như thế mà từ trước đến nay lại không có ai biết đến hắn.

Người chủ trì giờ phút này đã đi tới trước mặt năm, người chủ trì này khẽ gật đầu nói:

- Năm người các ngươi, ngày mai cũng vào lúc này các ngươi xuất chinh đến Mê thành Tuyết Vực, hy vọng ở sân khấu của đại hội Tuyết Vực các ngươi có thể giành được vinh quang.

Năm người đều gật đầu với ông ta, ánh mắt Lâm Phong lóe lên toát ra một chút cạnh sắc, thay đổi một thân phận, nhưng trong danh ngạch đại tỷ thí của đại hội Tuyết Vực, vẫn phải có tên của hắn.

Về phần bốn người khác thì cảm xúc đang mênh mông, đại hội Tuyết Vực, bọn họ vốn tưởng rằng đã không còn cơ hội, chỉ có thể đến Mê thành trong cương vị một người đi xem những người khác hăng hái chiến đấu trên võ đài, nhưng hiện giờ bọn họ cũng đã trở thành một thành viên ở trong số đó, cũng không còn lâu nữa bọn họ cũng sẽ như những thiên tài khác, đứng trên võ đài của đại hội Tuyết Vực, trên thân người đắm chìm trong ánh sáng vinh quang.

- Các ngươi, tên gọi là gì?

Người chủ trì lên tiếng hỏi năm người bọn Lâm Phong, bốn người kia đều đã báo danh tên của mình, cuối cùng ánh mắt của người kia cũng dừng lại trên người Lâm Phong.

Không chỉ có một mình ông ta mà tất cả ánh mắt của mọi người đều dừng cả ở trên người của Lâm Phong, con người thần bí này rốt cuộc là người nào.

Lâm Phong cũng nhìn lại người nọ, sắc mặt vàng như nến vẫn mang theo một nụ cười nhợt nhạt, hắn há miệng ra, trong miệng của Lâm Phong thốt ra mấy tiếng.

- Ta gọi là Lâm Phong.

- Lâm Phong.

- Lâm Phong.

Nghe thấy hai tiếng đơn giản ấy, đôi mắt rất nhiều người đã run lên, hơn nữa đây lại là một ngưởi của nước Tuyết Nguyệt, ánh mắt tất cả mọi người đều híp cả lại, người này gọi là Lâm Phong.

Họ cẩn thận nhìn Lâm Phong, chỉ thấy Lâm Phong vẫn mang theo nụ cười yếu ớt, ánh mắt nhìn người chủ trì kia không có một chút dị thường nào.

Sắc mặt vàng như nến rạng rỡ trong suốt tươi cười, hắn như thể là một thiếu niên từ nông thôn đi ra, nhưng lại có được một thân lực lượng kinh khủng, còn có một tốc độ thật biến thái.

Mà cái tên Lâm Phong kia ánh mắt thanh tú lạnh lùng, lãnh đạm ngạo nghễ bướng bỉnh không chịu thuần phục, phóng đãng không kiềm chế được. Đám người này mặc dù muốn đem hai người đem nhập làm một, nhưng trước sau vẫn không có cách nào làm cho bọn họ trùng hợp với nhau.

Hai người này là hai người hoàn toàn bất đồng, ngay cả khi bọn họ cười cũng hoàn toàn không giống nhau, hơn nữa cái tên Lâm Phong kia chân nguyên lực lượng cũng không thể nào nhỏ yếu như thế này.

Tên Lâm Phong này tuyệt đối không phải là tên Lâm Phong kia.

- Tên Lâm Phong kia hẳn là đã chết rồi.

Mấy người muốn tính mạng của Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng, bị cường nhân nước Thiên phong đuổi giết, bọn họ không tin là Lâm Phong có thể không chết.

Nước Thiên Phong rất nhiều người cũng đều nhìn Lâm Phong, ánh mắt chợt ẩn chợt hiện, nhất là cái tên Thiên Phong sử thứ nhất Niếp Vân ánh mắt sắc cạnh lóe ra, tuy nhiên sau một lát lại trở lại bình thường.

Hắn đã gặp qua Lâm Phong rồi, không phải người này.

- Lại có một Lâm Phong nữa, thật thú vị.

Thanh Mộng Tâm nhìn Lâm Phong nửa như cười nửa như không nói nhỏ, tên Lâm Phong kia thiên phú cũng phi thường không tệ, thế nhưng lại đột nhiên mất tích, xem lại những tình báo của nàng thì chỉ sợ việc này không thể không liên quan đến nước Thiên Phong, mà hiện giờ ở đây lại xuất hiện một Lâm Phong nữa có vẻ cũng rất thú vị.

Lúc này, duy chỉ có ánh mắt Vân Phi Dương chằm chằm nhìn vào Lâm Phong, ánh mắt lại lóe ra không chừng, dường như đối vơi Lâm Phong hắn vô cùng có hứng thú.

- Lâm Phong, tốt.

Người chủ trì kia khẽ gật đầu một lần nữa lại cười với năm người, nói:

- Không nên quên giờ này ngày mai, chúng ta sẽ từ đây xuất phát đi tới Mê thành Tuyết Vực.

Dứt lời hắn quay lại rời đi khỏi nơi này.

Hiện giờ toàn bộ người tham gia đại hội Tuyết Vực đã được xác định, cuộc chiến đấu cũng đã chấm dứt, tất cả đám người đều đã tản đi ánh mắt còn quay lại sùng bái nhìn đám người trên chiến đài, những người náy sắp đi chinh chiến ở phương xa, chiến đấu với những người của các quốc gia khác.

Lâm Phong kéo theo Tiêu Nhã cùng nhau rời đi.

Dọc theo đường đi, đôi mắt trong sạch của Tiêu Nhã nhìn trước nhìn sau thấy không có ai, nàng hạ giọng nói nhỏ với Lâm Phong:

- Ca, tại sao huynh lại vẫn dùng cái tên đó.

Tiêu Nhã tuy rằng tuổi hãy còn nhỏ nhưng nàng cũng không phải là người ngốc, khi Lâm Phong nói ra tên của mình là lúc mà ánh mắt của rất nhiều người nhìn Lâm Phong, trong ánh mắt đều trở nên không giống như lúc trước, rất hiển nhiên những người đó hẳn là đã nhận ra Lâm Phong, hơn nữa trong đó rất có thể còn có kẻ thù của Lâm Phong nữa, nàng không nghĩ rằng Lâm Phong lại vẫn dùng cái tên trước kia của mình.

- Dùng, ngươi cảm thấy có người có thể nhận ra được à.

Trên khóe miệng của Lâm Phong chứa đựng một nụ cưởi thản nhiên, hắn day day đầu của Tiêu Nhã, hiện giờ đây khí chất cùng với tướng mạo của hắn đã hoàn toàn khác trước, mặc dù là hắn có phi thường, chỉ sợ rằng ngay đến cả người thân cũng không thể nhận ra hắn.

Lâm Phong chậm rãi cùng với Tiêu Nhã đi về phía trước, nơi mà hắn đi đến rõ ràng đúng là dịch quán, là dịch quán mà mọi người của nước Tuyết Nguyệt đang ở.

Cùng Kỳ không biết còn đang ở dịch quán hay là đi đâu rồi, không biết là có xảy ra vấn để gì hay không.

Gầm.

Từ xa xa một tiếng gầm rất to truyền đến, đó là tiếng yêu thú gầm lên khi giận dữ.

- Hử?

Nghe thấy tiếng gầm từ xa xa truyền lại, ánh mắt của Lâm Phong hơi hơi ngưng tụ lại, hắn ngẩng đầu lên nhìn về hướng xa xa kia.

Xem ra hắn không thể đi về dịch quán được rồi.

Gầm…

Lại một tiếng gầm nữa truyền đến, từ xa xa hiện lên một bóng dáng khổng lồ hoàn toàn đắm chìm trong màu đỏ của ngọn lửa, cái bóng dáng ấy hung mãnh uy nghiêm, cả người tán ra hơi thở vô cùng hống hách, với một đôi cánh màu đỏ thẩm giống như cánh chim lập lòe nhanh vô cùng, chỉ trong một lát liền đến ngay trước mặt Lâm Phong.

Bóng dáng này rõ ràng là mãnh thú thượng cổ Cùng kỳ.

- Ca ca, đây hình như là mãnh thú Cùng Kỳ.

Tiêu Nhã kéo ống tay áo của Lâm Phong hạ giọng nói, nàng cũng đã nhận ra được mãnh thú Cùng Kỳ.

- Đúng rồi, đây đúng là mãnh thú Cùng Kỳ.

Lâm Phong khe khẽ gật đầu, chỉ thấy bóng dáng của Cùng Kỳ dừng ở trên giữa không trung, đôi mắt to lớn nhìn về hướng Lâm Phong nhưng lại không tiếp tục di chuyển tới.

Mà điều khiến cho Lâm Phong kinh ngạc là trên lưng của Cùng Kỳ còn có một bóng dáng mà Lâm Phong vốn đã biết, đó là Vân Phi Dương.

Vân Phi Dương hình như đợi khi hắn về tới dịch quán, đem Cùng Kỳ đi ra ngoài.

Tâm thần Lâm Phong vừa động, lập tức Cùng Kỳ lại phát ra một tiếng gấm nữa, cánh chim rung động hướng về phía tiền phương mà bay đi.

- Vân Phi Dương, ngươi không biết là ngươi hơi quá đáng đấy ư, hay là ngươi thực sự nghĩ rằng ta không dám động tới ngươi.

Lúc này một giọng nói mang theo hàn ý sung mãn từ xa xa truyền đến, gió lạnh khủng bố hiện lên trên hư không, đã thấy xuất hiện bóng dáng người phát ra thanh âm kia khiến Lâm Phong có vài phần kinh ngạc.

Vu Thanh, không ngờ là Vu Thanh đang đuổi theo Vân Phi Dương.

- Ta chưa bao giờ cảm thấy ngươi không dám động, chỉ có điều mãnh thú Cùng Kỳ này cũng không phải vốn là của ngươi, ngươi thích ta cũng thích, vì sao ngươi có thể cướp đi, ta dẫn hắn về vui đùa một chút lại không được à.

Giọng nói sang sảng của Vân Phi Dương truyền đến khiến cho đồng tử của Lâm Phong co rút lại.

Tên Vu Thanh này muốn chiếm mãnh thú Cùng Kỳ của mình.

Hai bóng dáng đều dừng lại trong hư không, Vân Phi Dương cũng không tiếp tục chạy nữa, hơn nữa dừng ở trên không trung, ngồi trên lưng mãnh thú Cùng Kỳ hiện lên một vẻ uy phong lẫm lẫm.

- Chơi, mãnh thú Cùng Kỳ là để đem ra ngoài chơi đùa sao? Nói thêm để ngươi khỏi quên, tuy rằng mãnh thú Cùng Kỳ vốn không phải là của ta, nhưng hiện giờ xác thực là nó đang theo ta đấy, về sau này cũng thế.

Vu Thanh lạnh nhạt đáp lại, thượng cổ mãnh thú Cùng Kỳ, thân thể của nó người Vạn Thú môn sao có thể không thích chứ.

Lâm Phong nghe hai người đối thoại, ánh mắt của hắn dần dần biến thành lạnh lùng, tên Vu Thanh này muốn đem Cùng Kỳ làm của riêng, nói là của hắn.

Hắn, Lâm Phong bây giờ vẫn còn chưa chết, tên Vu Thanh này lại dám đoạt yêu thú của hắn.

Trong lòng hắn sinh ra môt chút lãnh ý, Vu Thanh cấu kết với người của nước Thiên Phong, hắn muốn tính mạng của Lâm Phong, hiện tại Lâm Phong, hắn đang mất tích, hắn lại muốn yêu thú hỏa diễm của hắn, muốn chiếm cứ yêu thú Cùng Kỳ của hắn, để trở thành của riêng Vu thanh.

- Ngươi giết ta, lại còn muốn đoạt yêu thú của ta?

Trong lòng của Lâm Phong mặc dù rất lạnh lùng nhưng khóe miệng của hắn vẫn hàm chứa nụ cưởi yếu ớt, hắn nhìn chằm chằm vào những bóng dáng trên hư không đang không ngừng đi tới nơi này, những người này rất nhiều đều là người nước Tuyết Nguyệt.

Đại hội Tuyết Vực còn chưa bắt đầu, bọn họ dường như bởi vì chuyện này mà tụ tập lại đây.

Dường như là nhận thấy ánh mắt của Lâm Phong, Vu Thanh cúi đẩu liếc mắt nhìn Lâm Phong, nhưng lập tức ánh mắt lại dời đi không tiếp tục nhìn Lâm Phong nữa, tuy rằng tại sân khấu chiến đấu Lâm Phong đã để lại cho hắn rung động không nhỏ, nhưng mà cũng chỉ có thế mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.