Mọi người đều nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, trong lòng kịch liệt run rẩy, mới vừa rồi bọn họ đã tìm tòi khắp đại điện một lần, căn bản không tìm thấy bóng dáng ba người Lâm Phong. Nhưng giờ phút này, Lâm Phong công khai từ trong đại điện bước ra, cúi đầu đi tới bên cạnh tiểu thư của bọn họ mà lại không có ai chú ý, bọn họ vẫn còn đang tranh cãi.
Trong giây lát ngắn ngủi này để cho Lâm Phong dùng chủy thủ lạnh băng lên cổ họng cô ả kia, chủy thủ kia, rét lạnh thấu xương.
Thân hình cô ả kia hoàn toàn cứng ngắc, hàn ý từ chủy thủ lộ ra làm cho ả run rẩy. lần đầu tiên, khoảng cách chết chóc gần ả như thế, hơn nữa, vẫn là ở trong Mê thành này, trong địa bàn của Thái Thúc gia tộc.
- Buông ra!
Một tiếng gầm đáng sợ chấn động màng nhĩ Lâm Phong, nhưng ánh mắt Lâm Phong vẫn rõ ràng, chủy thủ khẽ sượt qua da thịt trên cổ ả, tạo ra một vệt mờ mờ, nhất thời, máu tươi chảy ra, làm cho mấy tên cường giả kia ngây ngốc.
- Các ngươi có thể nói to hơn một chút cũng được, nhưng ta không thể đảm bảo, tay của ta vẫn còn ổn định như thế không!
Lâm Phong chỉ lạnh băng nói, lạnh, rất lạnh.
Tất cả cường giả Thái Thúc gia tộc đều trở nên khó coi, nhìn vết máu trên cổ ả kia.
Lâm Phong thực sự dám động thủ.
- Ngươi hiểu được ngươi đang làm gì chứ?
Một hắn cường giả trong đó nhìn chằm chằm Lâm Phong nói, ánh mắt vô cùng thâm thúy, trong giọng nói lộ ra lãnh ý như muốn đâm vào trong nội tâm Lâm Phong.
Lâm Phong nhìn về hắn, ánh mắt vẫn trong suốt, tỉnh táo.
- Ngươi cũng nên hiểu rằng, nếu ta muốn đi thì đã sớm rời khỏi rồi. Nhưng ta không đi, mà lựa chọn ở lại nơi này, ngươi cho là ta không hiểu mình đang làm gì sao?
Giọng điệu bình tĩnh của Lâm Phong làm cho đối phương khựng người. Không sai, Lâm Phong có thể rời khỏi nơi này, thậm chí vửa rồi hắn có thể đường đường chính chính rời đi, không ai phát hiện được hắn, nhưng hắn lại chủ động xuất kích, chế trụ tiểu thư của bọn họ.
- Các ngươi liên tục truy sát ta, nếu ta rời đi, nếu ta rời đi thì chỉ thể trốn tránh khắp nơi mà thôi. Đã vậy thì ta sao không chủ động xuất kích!?
Khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười tà dị, nụ cười mang theo chút phóng khoáng không kiềm chế, trên khuôn mặt hơi tái hiện lên sự khinh cuồng, không sợ hãi.
- Còn nữa, ta muốn nói cho các ngươi biết, không phải cứ có thế lực cường đại là muốn làm gì thì làm, tùy ý muốn mạng người khác, một ngày nào đó, ngươi bị người khác bắt được, cũng giống như hiện tại vậy.
Lâm Phong vừa nói xong, tay trái khẽ động, mọt chưởng ấn mạnh lên lưng cô ả kia.
- A…
Tiếng hét chói tai từ trong miệng cô ả kia vang lên, lực lượng đáng sợ tàn phá bữa bài trong cơ thể ả, phá hủy kinh mạch của ả. Trong nháy mắt, tu vi của ả đã bị phế sạch, cả người trở nên vô lực yếu ớt, sắc mặt ả cũng vô cùng tái nhợt.
- Ngươi dám, ngươi dám…
Từng tiếng gầm kinh khủng chấn động trong hư không, chỉ thấy Lâm Phong mang theo cô ả kia bay lên, chủy thủ trong tay lại giật giật, máu tươi đỏ thẩm theo chủy thủ rỉ ra, làm cho tất cả đều khựng lại. Dù sắc mặt cực kỳ khó coi, toàn thân tràn ngập sát ý, nhưng không kẻ nào dám động.
Lâm Phong chỉ cần động tay thì liền lấy mạng cô ả kia liền.
Trên mặt cô ả áo đỏ không còn vẻ xấc láo càn rỡ, giờ phút này, ả mới ý thức được Lâm Phong thật sự có thế giết mình.
Hiện tại, tu vi của ả bị Lâm Phong phế đi, trước kia ả chưa từng nghĩ tới, ở nơi này, trong Tuyết Vực Mê thành, lại có người dám động thủ với ả, thậm chí còn phế bỏ tu vi của ả. Đây quả thực là chuyện không có khả năng, nhưng hôm nay lại thật sự phát sinh, nam tử có chút bệnh hoạn này nhưng tâm lại chấp nhất lãnh khốc, chấp nhận mạo hiểm cực lớn mà lưu lại đây, cũng muốn ả phải chịu một cái giá không cách nào thừa nhận.
- Ta sẽ mang ả đi, ta phát hiện kẻ nào theo ta thì liền băm một ngón tay ả.
Lâm Phong lạnh lùng nói, sau đó xoay người, thân hình lóe lên tiêu sái rời đi.
Đám người Thái Thúc gia tộc đều ngây ngốc ở đó, nhìn Lâm Phong rời đi, muốn động nhưng bọn chúng cảm thấy bước chân như nặng ngàn cân.
Tiểu thư đã bị phế bỏ tu vi, nếu lại bị chặt đứt mấy ngón tay, trách nhiệm này, bọn họ không gánh nổi.
- Đi, trở về báo cho thiếu gia!
Một người mở miệng nói, sau đó thì cả đám rối rít rời đi, rất nhanh, chỉ trong chốc lát thì bên này không còn một bóng người. Toàn bộ người Thái Thúc gia tộc đều rời đi, biến mất tăm.
Mọi người nhìn thân ảnh rời đi, trong lòng vẫn cảm thấy chấn động. Thanh niên có sắc mặt trắng tái kia thật lớn mật, vậy mà hắn dám phế bỏ thiên kim Thái Thúc gia tộc…
Ý thức của Lâm Phong bao phủ xung quanh, không có ai theo dõi, khóe miệng hắn cũng nhếch lên cười cười.
Chỉ sau chốc lát, Lâm Phong thấy phía xa có hai thân ảnh đang chạy về phía mình. Hai người này là Vân Phi Dương cùng Tiểu Nhã đã rời đi trước.
Vân Phi Dương thấy Lâm Phong mang theo cô ả Thái Thúc gia tộc kia liền sửng sốt, sau đó hắn cười khổ, người này thông minh gan dạ, rõ ràng có thể thoải mái rời đi nhưng lại không làm vậy. Cách Lâm Phong lựa chọn lại là chế trụ cô ả này.
- Khó trách người khác cũng không nhận ra ngươi, mặt nạ ngươi cho, căn bản không thể nhìn ra đó là giả, quá thật rồi. Cho dù là trên mặt biểu lộ cũng có thể hiện ra, hoàn toàn giống như thật.
Vân Phi Dương đưa cái mặt nạ da người lại cho Lâm Phong, mới vừa rồi, Lâm Phong đưa cho hai người Vân Phi Dương cùng Tiểu Nhã một người một cái mặt nạ. Sau đó hai người theo dòng người rời khỏi đại điện, bình yên rời đi, đồng thời ước định chờ Lâm Phong ở nơi này.
- Nếu đã cho ngươi rồi thì không cần trả lại.
Lâm Phong cười nói, Vân Phi Dương tạo cho hắn cảm giác không tệ, hơn nữa còn giúp hắn mấy lần, có thể trở thành bằng hữu, nếu không mà nói, hắn cũng không yên tâm giao Tiểu Nhã cho hắn.
Điểm này Vân Phi Dương cũng cảm nhận được. Vừa mới bắt đầu, Lâm Phong còn có chút phòng bị, dần dần mới tiếp nhận một bằng hữu như hắn.
- Đã vậy, ta không khách khí rồi.
Thu mặt nạ da người lại, thứ này, nói không chừng còn có thể phát huy tác dụng.
- Đúng rồi, xử lý cô ả này thế nào?
Vân Phi Dương chỉ chỉ cô ả Thái Thúc gia tộc, hỏi Lâm Phong.
- Không biết!
Lâm Phong lắc đầu:
- Giữ ả bên người, chí ít có thể tạo ra chút uy hiếp với những kẻ đó.
- Ả này cũng là một gánh nặng, mang theo ả cũng khong thể yên tâm đâu!
Vân Phi Dương nhìn Lâm Phong, cười nói:
- Hơn nữa, nếu ả mất tích, ngươi không cảm thấy lực uy hiếp sẽ càng thêm hiệu quả sao?
Bộp…
Cô ả áo đỏ nghe Vân Phi Dương nói vậy, ả nhịn không được mà lùi lại, ả đương nhiên cũng hiểu được ý tứ của Vân Phi Dương.
Lâm Phong cau mày, có chút chần chờ.
- Ngươi không giết ả, người ta giết ngươi một trăm lần cũng không run tay!
Vân Phi Dương bước tới một bước, trực tiếp tới bên người cô ả kia. Một chưởng vô thanh vô tức ập lên người đối phương. Trong nháy mắt, cô ả mang theo khuôn mặt tuyệt vọng ngã xuống.
Đã chết, ả từng cho là, khoảng cách tử vong đối với mình là xa xôi cỡ nào, nhất là ở trong Mê thành.
- Bùng…
Một ngọn lửa bùng lên, lập tức nuốt trọn thân thể ả kia, đốt thành hư vô, hủy thi diệt tích.
Vân Phi Dương tới trước mặt Lâm Phong, nhìn vào mắt hắn nói:
- Lòng của ngươi còn chưa đủ cứng rắn.
Dứt lời, Vân Phi Dương chậm rãi xoay người, đi về phía xa:
- Sống trong thế giới võ đạo, phần lớn đều thân bất do kỷ, ả không chỉ muốn giết ngươi, cũng muốn giết ta, giết muội muội ngươi. Có lẽ ngươi cảm thấy ả chỉ là một cô gái chưa thành niên mà tâm từ thủ nhuyễn, nhưng lúc ả giết ngươi thì tuyệt đối không chíu mày cau mặt. Vì bảo vệ mình, ngươi nhất định phải có tâm như bàn thạch, không thể phá vỡ.
Trong con ngươi của Lâm Phong, thân ảnh của Vân Phi Dương càng ngày càng rõ ràng, hắn không chút che dấu sự lạnh lùng của mình. Hắn muốn nói cho Lâm Phong biết, Vân Phi Dương hắn là người thế nào.
- Tiểu Nhã, chúng ta đi thôi!
Lâm Phong nắm tay Tiểu Nhã, thân hình lóe lên, đuổi theo Vân Phi Dương. Vô luận Vân Phi Dương là người thế nào, nhưng chí ít là hắn đối với Lâm Phong không có ác ý, vẫn muốn kết giao với hắn.