Những kẻ này vốn chuẩn bị tản ra đi nước Thiên Phong, nay lại không đi nữa, một đám đứng ở một bên, vui sướng khi người gặp hoạ, dường như chuẩn bị xem trò vui giữa Lâm Phong và Vân Phi Dương.
- Ngươi biết rất rõ người ở trong này, mà vẫn dám giấu giếm, chuẩn bị chịu đựng lửa giận của Thái Thúc gia tộc ta.
Vừa nói xong trường thương liền chĩa thẳng về hướng Đường U U, giận giữ quát một tiếng, trong đôi mắt lộ ra ý lạnh lùng uy hiếp.
Ánh mắt Đường U U ngưng lại, thân là người của Thái Thúc gia tộc, một trong tứ đại thế gia của Mê thành, quả nhiên đủ kiêu ngạo, đủ ngông cuồng.
Lâm Phong nhìn thoáng qua Đường U U, trong mắt có một tia khác thường, vừa rồi giúp đỡ nàng, giờ phút này cũng bị liên luỵ.
Chỉ thấy Đường U U gật đầu với mình, Lâm Phong lập tức hiểu rõ ý tứ của đối phương, đôi mắt liếc qua Vân Phi Dương.
Những người này là những người tiên phong của Thái Thúc gia tộc, tìm kiếm Lâm Phong, hiện tại chỉ vây khốn, không động thủ, rõ ràng là đang chờ, đợi các gia tộc khác đến, khi đó Lâm Phong bọn họ sẽ càng bất lợi.
- Thực lực, thực lực…
Lâm Phong trong lòng hò hét, bức thiết hi vọng hiệu lực của dược phát huy toàn bộ, giải trừ giam cầm chân nguyên của hắn, như vậy hắn sẽ không bị cảm giác khắp nơi bị người quản chế.
Tâm thần khẽ động, hồ lô chứa rượu mạnh Phần Nguyênmột lần nữa xuất hiện trong tay, ngẩng đầu lên, Lâm Phong đem hồ lô rượu đặt trước miệng, không ngừng đổ xuống.
- Ừng ực, ừng ực…
Rượu mạnh Phần Nguyên rót xuống bụng, lần này Lâm Phong trực tiếp uống hết toàn bộ một hồ lô rượu mạnh Phần Nguyên, sắc mặt hắn trở nên đỏ bừng chỉ trong nháy mắt.
Đám người hơi kinh ngạc nhìn Lâm Phong, kẻ này lại coi rượu mạnh Phần Nguyên làm thuốc bổ ư.
Vung tay quẳng hồ lô vào trong không trung, Lâm Phong hít hà mấy tiếng rồi lập tức ngửa đầu nhìn lên không trung, lạnh nhạt nói:
- Giết tiểu thư các ngươi vì ả muốn lấy mạng ta, cho nên ả chỉ có thể chết. Hiện giờ các ngươi muốn giết ta, vì để mình không chết, cũng chỉ có thể giết hết các ngươi.
Lâm Phong nói xong rồi lập tức há miệng phun ra, một ngọn lửa khủng bố phụt ra ngoài từ trong miệng hắn, phóng lên cao.
Ầm…ầm…
Ngọn lửa khủng khiếp như một con rồng giận dữ, trọng hư không, sau đó ngọn lửa bốc lên ngút trời, không để cho yêu thú kia kịp né tránh, ngọn lửa khủng bố trực tiếp lan tới người con yêu thú.
- Grào……….
Con yêu thú điên cuống run rẩy, ngọn lửa đáng sợ lan tràn quá nhanh, nháy mắt đã bao vây lấy thân thể hắn, đem toàn bộ cơ thể yêu thú bị nhốt bên trong.
Đạp một bước lên người yêu thú, thân thể bay lên không, yêu thú phát ra âm thanh “xi…iiiiiiiiii” bị đốt cháy giữa không trung.
- Ngọn lửa thật đáng sợ
Người kia nhìn chằm chằm vật cưỡi khủng bố bị ngọn lửa tiêu diệt, trong lòng không khỏi run rẩy, nếu vừa rồi hắn chậm một chút, bị ngọn lửa nhập vào thân, chỉ sợ cũng chạy không thoát.
Ngọn lửa này, cũng không phải là một ngọn lửa tầm thường.
- Giết!
Lâm Phong giận dữ quát một tiếng, bước chân đạp trên mặt đất, năm nghìn Cửu Chuyển Phật Ma lực lượn lờ quanh nắm tay, bay thẳng đến phía thân ảnh vừa bước ra.
Người kia vừa bước ra trên người yêu thú, hừ lạnh một tiếng đón Lâm Phong đang sải bước đi ra, trường thương đâm về phía Lâm Phong.
Oàng…oàng…
Trường thương lập tức gãy dưới năm nghìn Cửu Chuyển Phật Ma lực, nắm tay của Lâm Phong mạnh vô cùng, sau đó một tiếng ầm ầm vang lên, năm nghìn Cửu Chuyển Phật Ma lực đánh lên người đối phương, trực tiếp dùng một quyền giết chết kẻ đó.
Thân thể Lâm Phong vừa động, thân thể Vân Phi Dương cũng triển khai, chân nguyên ngưng tụ, bước đi vẫn vững chãi như trước, nhưng mỗi bước như đều ẩn chứa sức mạnh của tròi đất, mang theo uy thế bức người.
Ở bên ngoài, Đường U U cũng động thủ, thân thể nhẹ nhàng, giống như ảo ảnh, giống như hồ điệp bay lượn giữa không trung, chưởng lực của nàng phiêu diêu linh động, nhìn thì có vẻ như thông thả vô lực, thực tế chỉ cần chạm vào người, trọng nháy mắt có thể cắt đứt tâm mạch đối thủ, trực tiếp loại bỏ.
Ở giữa hư không, người của Thái Thúc gia tộc hiển nhiên là không dự liệu được Lâm Phong bọn họ sẽ động thủ trước, hơn nữa một đám người thực lực cũng không kém, nhất là nữ tử xinh đẹp kia, mị ảnh như loé ra từ không trung, nhanh đến không thể tin nổi, hơn nữa, chưởng lực tưởng như nhẹ nhàng của nàng lại hùng mạnh đáng sợ như vậy, nhất kích tất sát, mỗi chưởng phát ra đều là chí mạng.
Rối loạn, không gian trong nháy mắt liền loạn cả lên, sát phạt đầy trời.
Phía dưới Long Sơn, một đám ánh mắt loé ra, đại hội Tuyết Vực còn chưa có bắt đầu, bọn họ không ngờ xảy ra va chạm.
Quân Mạc Tích tự nhiên không muốn thấy những chuyện như thế này phát sinh. Nhưng đối với một số kẻ tiểu nhân lòng dạ khó lường mà nói, bọn chúng đều rất thích ý nhìn thấy mâu thuẫn chuyển biến xấu, nếu như đám người Lâm Phong chết trận, bọn chúng sẽ bớt đi được đối thủ cạnh tranh.
- Đường U U, thực lực của ba người chúng ta là mạnh nhất, những kẻ này phải mau chóng giết hết, bằng không bọn chúng đợi được cường nhân đến giúp, khi đó chúng ta sẽ bất lợi.
Vân Phi Dương nói với Đường U U.
Về điểm này Đường U U tự nhiên cũng hiểu được, chỉ thấy trong đôi mắt lạnh lùng diễm lệ kia hiện lên một đạo hàn quang, quát to một tiếng:
- Thiên Ảnh Như Mộng.
Vừa nói xong, thân thể Đường U U dường như hoá thành trăm ngàn, như một cơn gió lốc đem một phiến thiên địa đều bao phủ ở bên trong, trong toàn bộ hư không, nơi nơi đều là bóng dáng của Đường U U, huyền ảo như bước ra từ mộng ảo, quả thực thiên ảnh, như mộng.
Ầm…ầm…
Chưởng lực mềm nhự theo từng đạo tiếng kêu thảm thiết truyền ra, đám người chỉ thấy từng đạo bóng dáng từ trong hư không rơi xuống, ánh mắt toàn bộ đều ngưng tụ. Thiên Ảnh Như Mộng, một trong những võ kỹ thần thông trấn tộc của Đường gia, hoá ra ngàn vạn thân ảnh, như mộng mê người lại như công kích, không phân biêt được thật giả, từng cái đều là chân thân, vô cùng đáng sợ.
- Lợi hại.
Lâm Phong khen một tiếng, Đường U U này không hổ danh là nhân vật top ba của đế quốc Long Sơn, nén giận ra tay, thây ngang khắp đồng, trong nháy mắt một đoàn cường nhân đã bị gạt bỏ.
- Cẩn thận!
Phía sau Lâm Phong truyền đến một đạo khủng bố tiếng huýt gió lợi hại, Vân Phi Dương nhắc nhở một tiếng, sắc mặt Lâm Phong không tay đổi chút nào, xoay người chính là phát ra một quyền đuổi giết.
Dựa vào thân thể hùng mạnh, Lâm Phong không sợ va chạm với yêu thú.
Oành…Oành…
Lực lượng kinh khủng đụng vào người Lâm Phong, khiến cơ thể hắn sôi trào lên sự kích động, chẳng những không phải là khó chịu mà ngược lại rất thích thú.
- Tiếp nào.
Lâm Phong ngạo nghễ cười một tiếng, vừa giậm chân, cơ thể đã như mộ cơn gió, lực lượng phật ma trực tiếp truyền đến, yêu thú phát ra tiếng thê lương, bị một quyền đả trọng thương.
- Giết.
Trường thương của kẻ ngồi trên người yêu thú như độc long quấn lấy Lâm Phong, trường thương xoay tròn như tia chớp, mang theo lực lượng xuyên thấu đáng sợ. Mặc dù với sức mạnh cơ thể như vậy, Lâm Phong cũng không dám ngạnh kháng thanh trường thương này.
Thân thể hơi động, trường thương đâm qua quần áo, đem quần áo trước ngực Lâm Phong xé thành từng mảnh vụn.
Mà Lâm Phong lại trực tiếp đem trương thương trước ngực nắm chặt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ánh mắt đầy sát khí kia thở ra một hơi, ngọn lửa theo rượu mạnh cùng phả ra, nháy mắt thiêu cháy thân thể đối phương.
- A….
Ngọn lửa này cực kì bạo ngược, người kia chân nguyên lượn lờ khắp người, muốn dập tắt lửa, nhưng ngọn lửa đáng sợ đến chân nguyên đều phải đốt, chỉ có điêu một lát, có tiếng kêu thảm thiết dần dần mỏng manh cho đến khi tắt hẳn, người kia trực tiếp bị đốt giết chí tử.
- Không nghĩ tới Lâm Phong này còn cất giấu năng lực như vậy, chẳng lữ hắn uống rượu mạnh Phần Nguyên là có thể phun ra ngọn lửa lợi hại như thế này?
Đám người phía dưới nhìn cường nhân bị ngọn lửa đốt giết chí tử trong lòng thầm oán, chỉ bằng mượn cỗ năng lực này của Lâm Phong cũng đầy đủ uy hiếp được bọn họ, xem ra bọn họ đúng là có một chút xem nhẹ Lâm Phong rồi.
Xa xa, tiếng khóc mãnh liệt chẳng những phiêu đãng mà đến, Lâm Phong đôi mắt hơi hơi nheo lại, lộ vài phần lanh lùng.
Bầu rượu xuất hiện trên tay, Lâm Phong ngửa đầu đem tiếng kêu càu nhàu, đem hồ lô rượu uống cạn, hiện giờ một trăm bình rượu mạnh Phần Nguyên cũng chỉ còn lại mỗi một hồ lô cuối cùng, thật là tốt mấy chục bình rượu mạnh Phần Nguyên.
- Tên xa xỉ, trên người ta còn mang một ít rượu, ngươi tận tình ma uống đi.
Đường U U nhìn Lâm Phong cứ như vậy mà sảng khoái uống rượu, sảng khoái đem một quả trữ vật thạch giới ném cho Lâm phong, Lâm Phong đem chi tiếp nhận, trong đó ý thức xâm nhập, quả nhiên bên trong toàn bộ đều là rượu, xem ra Đường U U ra ngoài, trên người cũng là mang theo rất nhiều rượu ngon.
- Ta chỉ uống rượu mạnh.
Lâm Phong tự nhiên cười nói, đem đốt nguyên rượu mạnh của mình toàn bộ lấy ra không chút khách khí để vào chính giữa thạch giới của mình, sau đó đem trữ vật thạch giới của Đường U U ném trả lại cho nàng.
- Nơi này không thể ở lâu, chúng ta đi.
Lâm Phong uống sạch rượu trong tay rồi đem hồ lô rượu bỏ ra, lập tức bước chân run lên, trở lại mặt đất kéo họ Tiêu, hướng tới xa xa chạy vội
Đường U U và Vân Phi Dương cũng đều gật đầu, nhanh chóng rời khỏi nơi này.