Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 604: Nguyện Đánh Một Trận



- Sát phạt ý chí, hỏa diễm ý chí đều mạnh hơn, không biết là đến tầng mấy rồi.

Một kiếm này chém ra, Lâm Phong cảm giác được ý chí kiếm đạo của mình mạnh hơn trước, một kiếm này có sát phạt cùng hỏa diễm, diệt hết mọi thứ, dù tên Huyền Vũ cảnh tầng bảy kia cũng chết dưới một kiếm này.

- Thu!

Tâm thần Lâm Phong vừa động, Vũ hồn màu tím kia liền bị thu vào trong cơ thể, trận pháp hoàn toàn biến mất, những tên cường giả Thái Thúc gia tộc lại xuất hiện.

- Muốn giết ta thì đều chết hết đi!

Lâm Phong lại bước ra, một kiếm đông lai, là ánh mặt trời, ánh sáng chiếu rọi lên đám người, vậy mà làm cho họ cảm thấy được ấm áp, ánh mặt trời tràn đầy sức sống.

- Không tốt!

Sắc mặt kịch liệt biến đổi, dưới Triêu Dương chi kiếm, là sát phạt kinh khủng.

- Chém!

Lâm Phong trực tiếp bước vào trong đám người, Đông Lai chi kiếm chém xuống, ánh mặt trời dần tắt, làm cho hư không trở thành một mảnh đỏ sậm.

- Chết đi!

Một thân ảnh từ phía sau đột nhien xông về phía Lâm Phong, tốc độ nhanh tới mức tận cùng, Lâm Phong cảm nhận được áp bách từ sau lưng, khẽ nheo mắt, năm ngàn Phật Ma Lực tập trung sau lưng. Theo một tiếng ầm vang, chưởng lực của đối phương trực tiếp đánh lên lưng Lâm Phong, nhưng Lâm Phong vẫn đứng sừng sửng ở đó, không chút nhúc nhích, trên lưng có một lực lượng màu đen điên cuồng lưu chuyển.

Đột nhiên xoay người, tên vừa công kích Lâm Phong thấy đượcmột đôi mắt sát phạt lạnh băng, trái tim của hắn kịch liệt run rẩy.

- Giết!

Lâm Phong vung tay trái lên, chân nguyên dương hỏa trực tiếp ấn lên ngực đối phương, lửa nóng đốt cháy bừa bãi, trong khoảnh khắc, cả bộ ngực người kia đều bị đốt cháy, ngẩng đầu nhìn Lâm Phong một cái, trong đáy mắt hắn tràn ngập vô tận sợ hãi.

- Đi thôi!

Cánh tay rung lên, nhất thời người nọ bị hỏa diễm chôn vùi, chỉ trong nháy mắt liền biết mất tăm mất tích.

Đảo mắt, Lâm Phong cầm liệt diễm chi kiếm trong tay, thân ảnh như gió, một kiếm về tây, tịch dương chi kiếm chiếu rọi trời cao, phồn hoa tan tác, máu tươi mang theo sinh mệnh rời đi.

Vân Phi Dương đứng trên mặt đất nhìn lên hư không, Lâm Phong với một mình một kiếm, bước vào trong đám cường giả, giết người không để lại dấu vết, một bước giết một người.

Những tên cường giả Huyền Vũ cảnh tầng sau chết dưới kiếm của Lâm Phong, không có chút lực ngăn cản nào. Đã sớm vượt xa nhân kiếm hợp nhất, bước chân vào ý chí kiếm đạo, lực sát thương quá mạnh mẽ.

Hơn nữa, ngoài lực sát thương của kiếm, chân nguyên hỏa diễm của Lâm Phong cũng không ai có thể kháng cự, dính vào là đốt chết ngay lập tức.

- Đây mới là thực lực chân chính của ngươi sao!

Nhìn thân ảnh Lâm Phong, Vân Phi Dương lẩm bẩm nói nhỏ. Giờ phút này, Lâm Phong mới đúng là Lâm Phong, phóng đãng không kiềm chế, ngạo nghễ mà đứng, cầm kiếm diệt thương sinh, người nào giết hắn thì hắn giết kẻ đó, một người cũng không tha.

Trái tim lạnh lùng do thế giới lạnh lùng tạo ra, trái tim sát phạt vì nhân tình tàn nhẫn sinh ra.

Vì vậy, dù Lâm Phong bị phong ấn tu vì thì đã có lĩnh ngộ, lòng của hắn trở nên rộng rãi hơn, nhìn thế giới này cũng càng thêm rõ ràng trong suốt, nhưng lúc đối mặt với địch nhân thì hắn vẫn lựa chọn nắm láy sát phạt chi kiếm mà tàn sát.

- Chạy, chạy…

Những tên Huyền Vũ cảnh tầng sáu kia thấy Lâm Phong giết chóc dọa sợ vỡ mật, Lâm Phong quá mức kinh khủng, rõ ràng khí tức chỉ là Huyền Vũ cảnh tầng năm, nhưng mỗi một kích sinh ra uy năng sát phạt, vượt khỏi cực hạn nhận thức của bọn chúng. Không ai có thể ngăn cản Lâm Phong, bọn họ muốn cản Lâm Phong chờ cường giả trong gia tộc tới chính là muốn chết, cường giả gia tộc chưa tới thì bọn chúng đã chết hết rồi.

- Chạy, chạy được sao!?!

Lâm Phong cười lạnh, vừa rồi còn đuổi giết hắn, không phải rất đắc ý sao, hiện tại muốn chạy, chậm rồi.

Nhấc chân vọt tới, chân nguyên gào thét, Lâm Phong giống như gió nhẹ, một quyền kinh khủng vụt ra, Phật Ma Lực cùng hỏa diễm giao hòa, một tên bị đốt cháy bốc lên, yêu thú tọa kỵ cũng bị liên lụy, bị ngọn lửa nuốt sống, rơi xuống phía dưới.

- Dừng tay cho ta!

Tiếng quát lạnh cuồn cuộn từ xa truyền tới, giọng nói chấn động màng nhĩ Lâm Phong, làm cho Lâm Phong run lên, ngẩng đầu nhìn phương xa. Một đám người mang theo khí tức kinh khủng bay tới, hai mắt Lâm Phong co lại.

Thật là nhanh, tốc độ những kẻ này quá nhanh, vậy là tới rồi.

Lâm Phong vừa chiến đấu xong liền chạy như điên, cũng không phải là chạy trốn, chỉ là muốn đổi một nơi khác mà thôi. Tới chỗ này, diệt sát hết toàn bộ đám người truy sát, tránh thoát khỏi Thái Thúc gia tộc truy đuổi.

Nhưng mà thời gian quá ngắn, người chưa giết hết thì người Thái Thúc gia tộc đã tới rồi, nhanh, quá nhanh. Lâm Phong không kịp phản ứng.

- Cường giả Thái Thúc gia tộc ta đã tới, ngươi nhất định phải chết.

Một tên còn sống sót lộ ra vẻ mặt âm lạnh tới cực điểm, tất cả đều chết hết rồi. Bọn họ tới vây giết Lâm Phong, thế nhưng toàn bộ đã bị Lâm Phong giết đi, hiện tại chỉ còn một người hắn.

Tâm thần vừa động, yêu thú vỗ cánh, hắn bay về phía nhóm người mới tới.

- Ta chết thì cũng chết sau ngươi!

Lâm Phong chậm rãi giơ tay lên, kiếm khí kinh khủng khuấy động không gian, thay đổi bất ngờ, kiếm khi lăng thiên, trong hư không tràn ngập kiếm khí, kiếm ý, ý chí của kiếm.

- Giết!

Hai tay Lâm Phong chậm rãi hạ xuống, tiếng ùng ùng vang lên, một tia kiếm sáng rõ từ trên trời giáng xuống, hóa thành một đạo bạch quang vô cùng huyễn lệ.

Tên kia đang còn chạy về phía nhóm người của gia tộc đột nhiên căng cứng, ngẩng đầu nhìn lên. Giờ khắc này, trong mắt ý tràn đầy tuyệt vọng, ngay sau đó, hắn liền thấy một kiếm chém xuống, hắn không còn biết gì nữa.

Kiếm từ trên trời chém xuống, chém cả người hắn lẫn yêu thú thành hai nửa.

- Khốn kiếp!

Tiếng gầm cuồn cuộn truyền tới, trong hư không có một bóng ảnh vọt vể phía Lâm Phong, phát ra từng tiếng ùng ùng.

- Diệt.

Hai tay Lâm Phong xoay tròn, một kiếm lại chém ra, chém xuống bóng ảnh kia.

Rầm!

Bóng ảnh bạo liệt, sau đó tan biến thành vô hình, mà người phát ra công kích kia cũng đã cách Lâm Phong không xa.

Không chỉ có hắn, từng thân ảnh đã bay tới trước người Lâm Phong, những người này đều cưỡi trên yêu thú, khí tức trên thân so với những kẻ Lâm Phong đã gặp thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

Người yếu nhất là Huyền Vũ cảnh tầng sáu, tầng bảy, có khoảng mười mấy người. Dù các nhân vật kinh khủng Huyền Vũ cảnh tầng tám cũng có vài người. Về phần tên cầm đầu kia thì càng sâu không lường được, đứng đó nhìn Lâm Phong, mang theo vài phần sát ý. Người này không lớn tuổi lắm, khoảng chừng ba mươi, tu vi của hắn, có lẽ Huyền Vũ cảnh tầng chín, thật đáng sợ.

Thái Thúc gia tộc, tinh nhuệ chân chính ra hết rồi, ngay cả thiên kim của gia tộc cũng bị giết, cừu hận cùng sỉ nhục bực này, cần phải dùng máu tươi của mấy người Lâm Phong xoa dịu, mấy người Lâm Phong phải thừa nhận hình phạt thống khổ.

Tên thanh niên kia nhìn thi thể đầy đất, lạnh lùng liếc Lâm Phong nói:

- Tốt, tốt lắm, đã lâu không có kẻ nào dám đụng tới Thái Thúc gia tộc ta rồi, các ngươi rất có gan!

Lời của tên thanh niên này lộ ra hàn ý thấu xương, chỉ nghe giọng nói của hắn liền biết hắn không thể nào bỏ qua cho mấy người Lâm Phong.

Lâm Phong, Đường U U cùng với Vân Phi Dương đứng một chỗ, nhìn đám người trước mắt, nhiều cường giả như vậy, quá nguy hiểm rồi, bọn họ không thể đối phó nổi.

Lúc này, từ phía xa có từng người bay tới, là mấy người Quân Mạc Tích chạy tới.

Nhìn thấy cường giả trong hư không, tất cả đều ngẩn người, đội hình thật khủng bố.

- Ba người các ngươi, trước phế bỏ tu vi đi, ta không động thủ. Đương nhiên, các ngươi cũng có thể không chọn cách này, nhưng nếu chúng ta xuất thủ, hậu quả sẽ không đơn giản là phế bỏ tu vi như vậy.

Người thanh niên quan sát ba người Lâm Phong, nhàn nhạt nói một câu. Trước tiên để ba người phế bỏ tu vi, sau đó mang về trong tộc, lại thương thảo hành hạ thế nào.

Lâm Phong cầm kiếm tà tà, khẽ ngẩng đầu lên nhìn đám cường giả này, trong miệng phun ra một câu.

- Muốn chúng ta phế tu vi, không thể, muốn chiến thì chiến đi!

Trong giọng điệu lộ ra kiên quyết, nếu thật sự không có đường để đi, vậy thì chiến tới cùng. Vừa tới Mê thành lại gặp tình trạng này thì Lâm Phong cũng không nghĩ tới, nhưng nếu đã như vậy thì hắn cũng không hối hận, không sợ hãi mà là đối mặt. Chiến đến bại, không tiếc hết thảy.

Đường U U không chút thay đổi, nhưng thần sắc lạnh lùng kia không thể nghi ngờ lại muốn nói cho bọn chúng biết, phế bỏ tu vi chẳng phải là mặc ngươi chém giết, cho nên, nang không có lựa chọn khác.

- Tốt! Các ngươi đều tốt lắm!

Trên người thanh niên bùng lên khí tức lăng liệt, áp lên ba người Lâm Phong.

Người đế quốc Long Sơn thấy một màn như vậy, có cau mày có hưng phấn. Còn Quân Mạc Tích thì trở nên nghiêm nghị, chậm rãi đi tới vài bước rồi bay thẳng lên.

- Muốn chiến thì đừng quên ta!

Quân Mạc Tích cũng muốn chiến.

- Còn có ta!

Thân thể Kiếm Thần như kiếm, hắn cũng muốn chiến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.