Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 635: Vòng Thứ Hai Hạ Màn



Lâm Phong có mấy phần kinh ngạc, Quân Mạc Tích làm sao có thể khẳng định vị thứ mười một đi ra là Thanh Mộng Tâm.

- Vì sao ngươi có thể khẳng định như thế?

Lâm Phong hỏi Quân Mạc Tích.

- Bởi vì Thanh Mộng Tâm cũng giống ta, đều tu luyện Thiên Ảnh Như Mộng, đứng thứ mười một, có lẽ là vì Thanh Mộng Tâm chưa xuất hết toàn lực.

Quân Mạc Tích còn chưa mở miệng, Đường U U liền mở miệng nói trước.

- Thiên Ảnh Như Mộng!

Lâm Phong hơi kinh ngạc, quả thật, khi hắn ở cổ thành Thiên Lạc đã gặp qua nữ tử bên cạnh Lam Kiều đã dùng Thiên Ảnh Như Mộng. Thiên Ảnh Như Mộng này hình như không chỉ là năng lực của Đường gia, người Tinh Mộng các cũng có.

- Ngươi vừa nãy là dùng Thiên Ảnh Thuật, có khác gì với Thiên Ảnh Như Mộng không?

Lâm Phong nhìn Đường U U hỏi, thông thường mà nói, hỏi tới thần thông công pháp của người khác phải là chuyện không lễ phép gì. Nhất là ở trên võ đại đại hội Tuyết Vực, có lẽ hắn và Đường U U có thể trở thành đối thủ của nhau. Dù sao, biết người biết mặt không biết lòng, nhưng khi hỏi, ánh mắt của Lâm Phong vẫn trong sáng thản nhiên, giống như là hắn căn bản không ý thức tới chuyện không lễ phép này, hoặc nói là Lâm Phong căn bản không để ý những thứ kia.

Lâm Phong không để ý tới những quy củ này, tức cũng có thể nói hắn đã coi Đường U U là bằng hữu, là người có thể tin cậy.

- Thiên Ảnh Như Mộng là thần thông về thân pháp, có thể hóa thân thành ảo ảnh, làm cho toàn bộ không gian đều là ảo ảnh, không thể phân rõ cái nào thật, cái nào giả. Mà Thiên Ảnh thì có thể phân thân mình ra hàng ngàn hàng vạn thân thể chân thật, ngàn vạn ảnh này là do hồn lực biến thành, thuộc về tuyệt kỹ của Đường gia ta. Chỉ có Vũ hồn huyết mạch Đường gia mới có thể sử dụng.

Đường U U thấp giọng nói, không dấu gì Lâm Phong. Nhưng lời của nàng làm Lâm Phong khựng người, trong lòng tự nhiên lộ ra chút chua xót.

- Nói cũng đúng, lúc ngươi sử dụng Thiên Ảnh, nếu cái bóng bị hủy diệt, thực ra hồn phách cũng bị thương.

Lâm Phong trầm thấp nói, vừa rồi Đường U U đã sử dụng Thiên Ảnh đi tới Giao Kiều, nhưng vì hắn mà nàng đã bỏ lỡ đuổi kịp về hang đá Giao Long, mà không thể không sử dụng Thiên Ảnh thuật lần nữa, thậm chí buông bỏ những cái bóng từ hồn lực biến thành kia, từng cái bóng bị hủy diệt, cũng làm cho hồn phách của Đường U U bị thương.

Đường U U im lặng, không mở miệng trả lời Lâm Phong, loại im lặng này, chính là chấp nhận.

- Vậy ngươi còn nói là mình không có việc gì, hồn phách bị thương, dù cho rượu của ngươi có tác dụng chữa thương, e rằng cũng không dễ dàng khôi phục như cũ a!

Lâm Phong mang theo vài phần trách cứ nói, một bên, Quân Mạc Tích chớp mắt nhìn hai người, sau đó hắn lại nói:

- Hai người các ngươi, làm gì rồi?

- Ách….

Lâm Phong im lặng liếc nhìn Quân Mạc Tích một cái, cái thằng này…

- Huyết Hồn thảo!

Nhìn Quân Mạc Tích, Lâm Phong đột nhiên nhớ tới cái gì, tâm thần vừa động, trong tay hắn xuất hiện một gốc cây toàn thân màu đỏ như máu. Huyết Hồn thảo có tác dụng rất lớn đối với linh hồn.

- Ồ!?

Quân Mạc Tích thấy gốc Huyết Hồn thảo này liền sửng sốt, lúc hắn gặp Lâm Phong cũng là lúc Lâm Phong đang tranh giành gốc Huyết Hồn thảo này với nữ thị vệ của hắn.

Những người khác cũng đưa mắt nhìn về phía bên này, trong tay Lâm Phong… đó là Huyết Hồn thảo. Quả nhiên có hồn lực, nếu phục dụng khẳng định có thể đại bổ cho hồn phách a, rất nhiều người cũng lộ vẻ mặt tham lam. Loại dược thảo trân quý này, không phải là dễ gặp được.

- Ngươi làm gì?

Đường U U nhìn Lâm Phong, nàng tất nhiên cũng nhận ra trong tay Lâm Phong là thứ gì.

- Huyết Hồn thảo này có mới có thể làm cho thương thế của ngươi tốt lên một chút!

Lâm Phong chia nửa gốc Huyết Hồn thảo ra, sau đó đưa cho Đường U U:

- Huyết Hồn thảo này còn có hữu dụng đối với ta, không thể cho ngươi toàn bộ! Ngươi thử dùng một chút đi!

Ánh mắt Đường U U lóe lên, im lặng không nói, lại nghe Quân Mạc Tích nói:

- Hắn cho thì ngươi cứ lấy đi!

Vươn cánh tay ngọc ra, Đường U U thu lấy nửa gốc Hắc Thủy Thành, đưa đôi mắt xinh đẹp nhìn Lâm Phong một cái. Sau đó nàng liền nuốt nửa góc Huyết Hồn thảo vào trong miệng, trực tiếp nhai, nuốt vào bụng. Trong khoảnh khắc, một cảm giác sảng khoái từ trong linh hồn truyền ra, Huyết Hồn thảo này có tác dụng chủ yếu là huyết mạch cùng hồn phách, tư huyết nhuận hồn.

- Ngươi thật sự lấy được Huyết Hồn thảo rồi?

Một giọng nói truyền tới, Thanh Mộng Tâm cũng tới bên chỗ Lâm Phong. Lần trước Lâm Phong bày quầy tại Tinh Thần các mới gặp được nàng, cũng từ đó chiếm được Thiên Linh chi, một trong ba vị dược liệu chủ yếu chế tạo Lạc Thần đan. Sau đó được nàng chỉ điểm mà vào Tinh Thần điện, chiếm được gốc Huyết Hồn thảo này.

Thanh Mộng Tâm nói câu này, không thể nghi ngờ là muốn nói cho Lâm Phong biết, Thanh Mộng Tâm nàng biết hắn chính là Lâm Phong.

- Ừ, còn phải cảm ơn cô!

Lâm Phong cười nói với Thanh Mộng Tâm, nữ tử này cũng giống như Đường U U, luôn kinh diễm xuất chúng như thế.

- Vậy mà ngươi lại tặng dược liệu chủ yếu để luyện đan dược kia cho nàng, chậc chậc…

Thanh Mộng Tâm nhìn Đường U U một cái, nói tiếp:

- Bản thân ta có chút hâm mộ Đường tiểu thư rồi!

Thanh Mộng Tâm mang theo vài phần ý vị nói, lại giống như đang đùa vui. Nghe được lời này của nàng, Đường U U nhìn Lâm Phong:

- Ngươi muốn luyện chế đan dược gì?

- Lạc Thần Đan, muốn cứu một người bạn, nhưng nửa gốc Huyết Hồn thảo này cũng đủ dùng rồi, không ảnh hưởng gì!

Lâm Phong lắc đầu nói.

- Lạc Thần đan, cứu người?!

Đường U U sửng sốt, Huyết Hồn thảo, Lâm Phong hắn muốn dùng để luyện chế Lạc Thần Đan cứu người.

Cúi đầu, Đường U U im lặng không nói.

Thanh Mộng Tâm cũng tới bên chỗ mấy người ngồi xuống, hỏi:

- Các ngươi mỗi người lấy được chìa khóa ngọc số mấy?

Lâm Phong mở tay ra, để Thanh Mộng Tâm nhìn thấy chìa khóa ngọc trong tay mình, nhất thời Thanh Mộng Tâm kinh ngạc, Lâm Phong lại lấy được chìa khóa số một.

- Một cái chìa khóa ngọc này vốn thuộc về U U, là nàng tặng cho ta, còn nàng thì cầm cái số hai!

Lâm Phong nói tiếp, làm cho Thanh Mộng Tâm càng thêm sửng sốt.

Lâm Phong cầm chìa số một, mà Đường U U thì cầm số hai?!

Kết quả này quả thật làm cho nàng kinh ngạc, phi thường kinh ngạc.

- Thiên Ảnh thuật của Đường gia quả nhiên bất phàm!

Nói nhỏ một tiếng, Thanh Mộng Tâm lại nhìn về phía Quân Mạc Tích.

- Ta cầm số năm!

Quân Mạc Tích yếu ớt cười nói, Thanh Mộng Tâm sáng mắt lên, thứ nhất, thứ hai, thứ năm, còn có Đoàn Vô Đạo chắc cũng đứng trước mười, thành tích này, quả thật làm người ta kinh ngạc a.

- Các ngươi không nên tìm ta!

Thanh Mộng Tâm thanh thúy cười, trong đôi mắt xinh đẹp phát ra ánh sáng kỳ dị.

Tám vị thiên tài của bốn đại đế quốc Tuyết vực, đương nhiên nàng không muốn sớm đối mặt như vậy, còn có Đường U U, nàng cũng không muốn đối mặt. Về phần Lâm Phong, quá sức làm cho Thanh Mộng Tâm giật mình. Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, Lâm Phong không chút thu hút gì, dù bây giờ nhìn lại vẫn không có điểm nào đáng chú ý, nhưng Lâm Phong lại lấy được chía khóa ngọc số một.

Thanh Mộng Tâm nàng chân chính thông qua hang đá Giao Long cũng không cảm thấy Lâm Phong nhận được chìa số một là vận khí, vận khí có tốt hơn nữa, bản thân không có đủ nội tình thì không thể nào bắt được chìa khóa ngọc số một.

- Có lẽ, Lâm Phong còn có thể mang tới nhiều vui mừng kinh ngạc hơi nữa!

Thanh Mộng Tâm thầm nghĩ trong lòng, đại hội Tuyết Vực, mỗi một lần đều có hắc mã xuất hiện, hắc mã lần này, Lâm Phong rất có thể là một người trong đó.

Cho nên, nàng cũng không muốn đối mặt Lâm Phong quá sớm.

Theo thời gian chậm rãi trôi qua, tại cửa ra vào hang đá Giao Long, càng ngày càng có nhiều người xuất hiện. Chuyện mà những người này vừa đi ra chính là đưa mắt nhìn về những người đã ra trước, nhớ kỹ những người này, đến thời điểm đối mặt với bọn họ thì phải đặc biệt cẩn thận hơn một chút.

Lâm Phong cũng chú ý tới thứ tự bước ra của một số người, Nguyệt Thiên Mệnh đoạt được chìa khóa ngọc số hai mươi mốt, cũng phi thường không tệ. Đệ thất sứ nước Thiên Phong, Nhiếp Vân đứng thứ mười tám, về phần hai người khác của nước Thiên Phong thì đều ở bốn mươi năm mươi, căn bản không đáng để Lâm Phong chú ý.

Kiếm Thần, hắn cũng đoạt được chìa khóa ngọc, đứng thứ hai mươi bốn.

Làm cho Lâm Phong im lặng chính là Vân Phi Dương, cái thằng này đợi tới thứ năm mươi mới chậm rãi đi ra, hơn nữa thằng này không chút biết xấu hổ là giề, chậm rì rì bước về chỗ Lâm Phong ngồi, trực tiếp uống rượu, cũng đặc biệt thoải mái, không câu chấp, làm cho Lâm Phong câm nín.

Rốt cục, sau khi vị cường giả thứ sáu mươi bốn bước ra, trong hang Giao Long không còn ai ra nữa.

Bốn người khác đã bị giết chết trong hang Giao Long, vĩnh viễn lưu lại, một trăm bốn mươi bốn vị thiên tài, hôm này chỉ còn sáu mươi tư người, tám mươi người chết đi.

Đây đúng là chuyện làm người ta cảm thấy mấy phần bi thương, dĩ nhiên, chút bi thương này nhanh chóng bị hưng phấn thay thế. Quyết chiến cuối cùng của đại hội Tuyết Vực đã sắp đến, lần này khác với hai đợt trước, bọn họ có thể tận mắt nhìn thấy những cường giả thiên tài này chiến đấu, nhìn rõ ràng được thực lực của bọn họ mạnh bao nhiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.