- Là thân pháp của ngươi nhanh, hay là kiếm của ta kiếm mau!
Giọng nói của Lâm Phong vang lên trong tai mọi người, ánh mắt của họ đều gắt gao nhìn chằm chằm vào bụng của bóng người trong hư không, một giọng nói rét lạnh truyền ra, làm cho người ta phải hoảng sợ thất sắc.
Máu tươi trên bụng người nọ, không ngờ hóa thành từng dòng máu tươi, dũng mãnh nhập vào kiếm của Lâm Phong, huyết kiếm, Ẩm Huyết!
- Kiếm của hắn, không ngờ lại Ẩm Huyết!
Người nọ nhìn máu tươi đang chảy trên thân kiếm của Lâm Phong, đầu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Lâm Phong:
- Ngươi... Đây là kiếm gì!
- Ẩm Huyết kiếm!
Lâm Phong lãnh đạm đáp lại:
- Đã đi đến vòng thập lục cường, một vòng này, nếu chiến bại đáng lý ra cũng không ảnh hưởng lớn, chỉ là một bước đếm mà thôi, kế tiếp, có kỳ ngộ to lớn chờ ta, cũng là chờ ngươi, có thể làm cho ngươi càng trở nên mạnh, về sau tỏa sáng càng thêm chói mắt, đáng tiếc, ngươi lại muốn phế bỏ tu vi, cho nên ngươi chết, cũng là ngươi tự gây nghiệt.
Máu tươi uống cạn, một tiếng kiếm ngân vang lên, Ẩm Huyết kiếm trở vào bao, Lâm Phong không nhìn lại người nọ, mà là bước chân đi về phía trên hang đá Giao Long.
- Trời tạo nghiệp chướng, có thể tránh, tự gây nghiệt, không thể sống.
Người nọ máu tươi đều bị hút khô, mang trên mặt một nụ cười thê lương, đáng lẽ có tiền đồ tốt đẹp, nhưng mà hiện giờ, cũng đã chết.
Thân thể chậm rãi rơi xuống, ngã xuống chiến đài, Tuyết Vô Thường chỉ một ngón tay, lập tức một ngọn lửa cháy bùng lên, đốt cháy thi thể, ánh mắt của hắn trước sau vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng có thêm vài phần kính trọng Lâm Phong, thiên phú của kẻ này, cũng rất đáng sợ, hơn nữa còn chân chính bước chân vào thần miếu.
Nhìn cỗ thân thể hóa thành hư vô trong ngọn lửa, ánh mắt mọi người nhìn Lâm Phong, trong lòng không thể bình tĩnh.
Lâm Phong, chỉ dùng Phật Đà Kim Thân? Đối mặt người có thân pháp lợi hại thì không làm gì được?
Chỉ một kiếm, Lâm Phong dùng một kiếm này nói cho mọi người, người lấy được chìa khoá ngọc thứ nhất là người không thể trêu chọc.
Mà rung động lớn nhất, không thể nghi ngờ vẫn là những người có quen biết với Lâm Phong, ví dụ như Nguyệt Thanh Sơn, nhìn Lâm Phong ngạo khí lăng thiên đứng trên vũ đài đại hội Tuyết Vực, không xem thiên tài Huyền Vũ cảnh tầng bảy ra gì, sau đó liếc nhìn bên cạnh mình sắc mặt đang suy sụp, Nguyệt Thiên Mệnh, hắn đột nhiên sinh ra một cảm giác không chân thực.
Cháu của hắn đáng lẽ nên bộc lộ tài năng, hiện giờ lại thành bộ dạng như vậy, mà người đứng ở trên võ đài, lại là cháu ngoại của hắn, nhưng hắn lại không thừa nhận quan hệ máu mủ này.
- Hổ phụ không sinh khuyển tử, Mộng Hà có người kế tục, cũng nên vui mừng rồi.
Nhắm mắt lại, một đầu đầy tóc bạc như tuyết của Nguyệt Thanh Sơn dường như càng tái nhợt thêm vài phần, thái dương lộ ra vài nếp nhăn, thiên phú của Lâm Phong đã vượt qua cả phụ thân và mẫu thân của hắn.
- Thật lợi hại, Phong ca đã cường đại đến mức độ như vậy rồi.
Từ mặt nạ màu cổ đồng của Hàn Man để lộ ra hai con mắt sáng ngời rực rỡ, hai tay nắm thật chặt, thậm chí có gân xanh hiện ra, quá mạnh mẽ, thực lực của Lâm Phong cường đại đến mức khiến lòng hắn không thể yên, thanh niên đứng trên võ đài kia, là huynh đệ của hắn.
- Đại hội Tuyết Vực sau khi, Phong ca nếu là trở lại Tuyết Nguyệt, Đoàn Vô Đạo ở ngoài, to như vậy nước Tuyết Nguyệt, còn có ai có thể cùng Phong ca tranh phong.
Trong mắt của Phá Quân cũng lộ ra vài phần chờ mong, Lâm Phong đã mạnh như vậy rồi, hơn nữa, dường như còn chưa tới cực hạn, Tuyết Vô Thường cũng đã nói, phía trước còn sẽ có cơ duyên to lớn, nếu Lâm Phong biết nắm bắt, thực lực sẽ mạnh hơn vài phần nữa, ngày sau, khi trở về Tuyết Nguyệt, huyết kiếm xuất, ai dám tranh phong!
- Mục tiêu của ca ca không phải là Tuyết Nguyệt, ánh mắt của hắn hẳn là vươn tới đế quốc khác của đại lục, thậm chí, là Trung Châu thánh thành.
Tiêu Nhã nắm chặt nắm tay nhỏ, hưng phấn nói.
- Thánh thành Trung Châu, là nơi nào?
Phá Quân nghe Tiêu Nhã nói, sửng sốt, cái tên thánh thành này, hắn chưa từng nghe nói tới.
Tiêu Nhã mở to đôi mắt trong vắt nhìn Phá Quân, nhất thời cũng không biết nên giải thích như thế nào, chỉ nói đơn giản:
- Tuyết Vực thiên tài, ở thánh thành Trung Châu, có lẽ chỉ là người thường, thế lực Mê thành, thậm chí cả Thần cung, ở thánh thành Trung Châu, cũng chỉ là tông môn thế lực bình thường.
Tiêu Nhã thấp giọng nói cũng đủ khiến ánh mắt Phá Quân và Hàn Man run lên, trong mắt hiện lên tia sáng sắc bèn.
Tuyết Vực thiên tài, ở thánh thành chỉ là người thường, hùng mạnh như Thần cung thần bí kia, ở thánh thành Trung Châu cũng chỉ là tông môn thế lực bình thường!
Thánh thành Trung Châu là quái vật như thế nào?
- Thánh thành Trung Châu này, nó ở nơi nào?
Hàn Man không kìm nổi tò mò hỏi một câu.
Phá Quân lắc lắc đầu:
- Chúng ta bây giờ không nên biết thì tốt hơn, hiện tại, chúng ta còn chưa có tư cách tiếp xúc, đợi khi chúng ta có tư cách tiếp xúc, tự nhiên sẽ biết thôi.
- Hì hì, chắc chắn sẽ như thế, ca ca khẳng định các ngươi sẽ vươn ra khỏi nước Tuyết Nguyệt, thậm chí ra khỏi Tuyết Vực, trở thành cường giả trên đại lục.
Tiêu Nhã nắm chặt nắm tay nhỏ, tự tin nói, đây là lòng tin với Lâm Phong.
Lâm Phong, và ca ca hắn thật sự rất giống, như ông nội đã từng nói:
- Tuổi trẻ phải có chí khí lăng vân, phải đạp phá trời cao núi sâu!
Thế nhưng thiên địa nhiều đau buồn, ca ca của nàng không thể đi đến cuối con đường, không thể tiếp tục chiếu cố nàng, hiện tại, nàng đối xử với Lâm Phong như với ca ca của mình, Lâm Phong, là ca ca của nàng.
Hàn Man và Phá Quân đều gật đầu, đúng vậy, Lâm Phong nhất định sẽ trở thành cường giả đỉnh thiên, bọn họ không nên chỉ nhìn thấy nước Tuyết Nguyệt nho nhỏ, thậm chí là Tuyết Vực.
Đại hội Tuyết Vực, trên võ đài chiến đấu, Đường U U bước lên đài chiến đấu trung tâm, người thứ hai là nàng, chọn lựa đối thủ của mình.
Nàng cũng giống như Lâm Phong, chỉ cho phép thắng, không thể bại, bởi vì nàng cầm trong tay chìa khoá ngọc thứ hai, bị đánh bại, chìa khoá ngọc này sẽ phải hai tay dâng cho người khác, nhận lấy chìa khoá ngọc xếp hạng thấp nhất.
Ánh mắt nhìn về bóng dáng trên hang đá Giao Long kia, xếp hạng Top 10, nàng không nghĩ tới, ngoại trừ Lâm Phong và chính nàng ra, là bát đại thiên tài mạnh nhất, nàng không chút nắm chắc.
Thanh Mộng Tâm và Vân Phi Dương, cũng bị loại bỏ, dầu gì cũng là những người quen biết.
- Ta chọn ngươi.
Đường U U chỉ vào nữ tử xếp hạng thứ mười ba, tu luyện Băng Phách công pháp.
Nàng kia thấy Đường U U chọn lựa mình, mặt không biểu tình, trên người thủy chung có một cỗ hơi thở lạnh như băng, giống như công pháp nàng tu luyện vậy.
Bước chân ra, thân thể của nàng đi tới đối diện với Đường U U.
- Một kích quyết định thắng bại, như thế nào?
Đường U U đối với nàng kia mở miệng nói, đối phương ánh mắt kinh ngạc, liếc nhìn Đường U U một cái, lập tức gật đầu:
- Tốt!
Một trận chiến này, bất kể thắng hay bại, cũng ảnh hưởng không lớn tới nàng, nàng vẫn có tư cách ở lại đại hội Tuyết Vực, bởi vậy, nàng không có lý do gì không đáp ứng yêu cầu của Đường U U, một kích quyết định thắng bại, không cần liều mạng chiến đấu.
- Cẩn thận!
Đường U U vừa dứt lời, bước chân đột nhiên bước ra, Thiên Ảnh như mộng, thân thể của nàng hóa thành từng đạo tàn ảnh, đài chiến đấu trung ương, toàn bộ đều là tàn ảnh, làm cho không người nào có thể nhận ra thật giả.
Nữ tử kia thân thể cũng di động, đột nhiên vào lúc không gian đột nhiên băng lạnh, triệt để lạnh băng, phảng phất như có sương tuyết xuất hiện trong hư không.
- Độ không tuyệt đối, phong!
Răng rắc!
Mọi người chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí lạnh thấu xương lan khắp toàn thân, đài chiến đấu mênh mông không ngờ toàn bộ đều bị che bởi một tầng sương, mà đài chiến đấu trung ương kia, toàn bộ đều bị đóng băng rồi, dường như thời không đều phải dừng lại.
Thiên Ảnh như mộng, vô số cỗ tàn ảnh của Đường U U, dường như cũng bị băng phong tại trong băng tuyết, hóa thành điêu khắc, không gian, ngưng lại.
- Hàn ý thật đáng sợ.
Lâm Phong đồng tử ngưng tụ, giữa chân mày mang theo vài phần sương lạnh, thân thể cũng cảm thấy một cỗ hàn khí rét lạnh đang xâm nhập.
Cỗ hàn ý này, đóng băng chân thân và toàn bộ ảo ảnh của Đường U U tại chỗ.
- A! Triển khai!
Đúng lúc này đôi mắt mọi người run lên, trong những bóng người đang bị đóng băng, có một thân ảnh bắt đầu chuyển động, hướng Băng Phách nữ tử đánh tới.
Ánh mắt xoay chuyển, nữ tử kia trong nháy mắt biết đâu là chân thân, bước chân bước ra, bàn tay xoay tròn, một đoàn tuyết trắng trong sạch ào ạt bay thẳng đến Đường U U.
- PHÁ...!
Đường U U quát giận một tiếng, băng phách bám trên người nàng vỡ vụn ra, tóc dài màu đen tung bay, thân thể của nàng đột nhiên biến mất, lại một lần biến mất trong hư không, trực tiếp hiện ra trước mặt nữ tử kia.
- Diệt!
Lại là giọng nói trong trẻo truyền ra, bàn tay của Đường U U và bàn tay ẩn chứa băng phách khi thế của đối phương va chạm vào nhau, trong khoảnh khắc, toàn thân Đường U U đều bị một tầng hàn băng bao bọc, lại bị băng phong một lần nữa.
Đường U U, bị đánh bại?
Thời gian dường như lại đọng lại một lần nữa, lập tức một tiếng răng rắc vang lên, thân thể nữ tử kia đột nhiên run lên, liên tục lui vè phía sau, trong tay vẫn là băng phách như trước, nhưng khóe miệng của nàng, lại phun ra một vòi máu tươi.
- Thì ra là thế.
Ánh mắt lộ ra thần sắc chợt hiểu, Đường U U chưởng lực, có thể xuyên qua băng phách, oanh kích thân thể của nàng, đây là chỗ đặc biệt trong chưởng lực của Đường U U.
- Ngươi thắng!
Nàng kia bước chân đi, lui về xa xa, răng rắc tiếng vang truyền ra, băng phách trên người Đường U U tan rã, nàng cũng đã bảo vệ được ngọc thìa thứ hai.